Ôn Uyển cẩn thận đưa Kim Lăng trở về Kim Lân Đài, bản thân một mình ngự kiếm về Bất Dạ Thiên. Y nghĩ, có lẽ không nên gặp hắn một thời gian, nếu còn tiếp tục, y sẽ nhịn không được ý muốn hắn nhiều hơn, sẽ không chấp nhận được thương tổn đến hắn. Lam Tư Truy biết, hôm đó là Dạ Tân tới tìm Kim Lăng.

Nhìn ái nhân ngự kiếm xa dần, ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một cái, Kim Lăng trong lòng chua xót, ngón tay nắm đến trắng bệch. Kim Lăng không biết bản thân như thế nào về đến phòng, thân ảnh nam nhân cao gầy rúc mình vào trong chăn, bờ vai khẽ run rẩy đè nén những âm thanh khàn khàn chực tuôn ra khỏi cổ họng.

Vân Mộng.

Tuyết Lam ngồi đối diện với Giang Trừng, ánh mắt khóa chặt âm phù trên bàn. Giang Trừng trên mặt cũng là kinh hoàng, đã từ lâu rồi, nỗi kinh hoàng chưa từng xuất hiện trên mặt hắn, Tam Độc Thánh Thủ thế nhân biết đến cao ngạo lạnh lùng, chưa từng kinh sợ bất kỳ ai nay lại hoảng loạn nhìn âm phù:" Cô cô, này..."

Âm thanh Tuyết Lam âm lãnh:" Hảo hay, Dạ Tân hắn cư nhiên dám hồi sinh Yêu quân. Giang Trừng, Thi ma trận đã lập, tu chân giới lại sắp đón một hồi tinh phong huyết vũ nữa rồi."

" Ta biết, cô cô, có cách nào ngăn được chuyện này không?"

" Có một cách, dùng máu tươi hậu nhân của Long thần hiến tế, gia cố kết giới giữa hai giới nhân yêu, khi đó chỉ cần toàn lực đối phó vói Dạ Tân là được, không có viện quân, ta xem hắn như thế nào đấu với ta.", nụ cười trên mặt nữ nhân dần trở nên quỷ dị, gương mặt vốn xinh đẹp tinh khiết nay lại nhiễm một hương vị khát máu, tuyệt đối yêu diễm.

Giang Trừng có chút do dự nói:" Hậu nhân Long thần hiện tại còn được mấy người chứ, việc này chỉ e khó thực hiện được."

Tuyết Lam cười nhạt:" A Trừng, ngươi yên tâm đi, việc tìm người cứ để cho ta lo, ngươi hiện tại nên lo đạo lữ của ngươi trước kìa."

Giang Trừng khóe miệng giật giật, y quên mất Hoán vẫn còn đang ở đây.

Lam Hi Thần mặt mày hàm chứa xuân phong nhìn ái nhân, thấy Giang Trừng ném ánh mắt lại đây, nụ cười bên môi càng sâu. Tuyết Lam lắc đầu uống cạn chén trà, thức thời đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên cầm theo một miếng hoa quế cao và khép cửa lại cho hai người kia.

Thấy Tuyết Lam rời khỏi, Lam Hi Thần một bước lại một bước ép sát, cuối cùng trực tiếp ôm lấy bờ vai ái nhân, đau lòng giúp Giang Trừng xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Giang Trừng cũng là mặc kệ để hắn nháo, ngoan ngoãn nhu thuận dựa người vào lồng ngực rắn chắc.

" Hoán, nàng nói sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, có lẽ còn hơn cả năm xưa Ôn cẩu hoành hành.", trong yên lặng, Giang Trừng cất tiếng. Lam Hi Thần biết hắn lại nhớ đến mấy việc không vui ngày trước, trong lòng đau xót nhẹ hôn lên môi Giang Trừng.

" Vãn Ngâm, tin ta. Lần này có ta bước tiếp cùng ngươi."

Ánh mắt Giang Trừng khẽ dao động, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

" Ân."

Có ái nhân bên cạnh cùng nhau bước tiếp, đời này còn cầu gì hơn.

Lam Cảnh Nghi mấy hôm nay tâm tình rất rất không tốt, cực kì cực kì khó chịu. Cái tên Nhiếp Hoài Tang kia còn dám giấu hắn trộm đi thanh lâu, đáng chết.

" Ai nha. Nghi Nghi, ngươi nghe ta giải thích.", Nhiếp nhị thiếu gia đau khổ chạy theo đuôi ái nhân. Mặc kệ cái gì Lam gia gia huấn cấm ồn ào, một mực theo đuôi Lam Cảnh Nghi, bên miệng không ngừng lặp lại mấy lời xin lỗi.

Bị người hành hạ lỗ tai, Lam Cảnh Nghi có xúc cảm muốn giết người, hắn quay người lại rống giận:" Nhiếp Hoài Tang, ngươi cút đi cho lão tử. Đi mà tìm cái gì Thanh Nhi Hồng Nhi của ngươi đi."

Nhiếp Hoài Tang khóc không ra nước mắt, cái gì Thanh Nhi, cái gì Hồng Nhi chứ. Hắn rõ ràng đi bàn chuyện làm ăn mà, chẳng qua địa điểm có chút không đúng mà thôi. Mặc kệ cái nào đúng cái nào sai, trước tiên cứ phải dỗ người cái đã:" Nghi Nghi, là ta không đúng, lần sau, lần sau ta..."

" Còn muốn có lần sau sao?", Lam Cảnh Nghi gào lên, đôi mắt tràn đầy oán hận trừng ai kia.

" Không.... Tuyệt đối không có lần sau..." Nhiếp Hoài Tang tay chân luống cuống dỗ dành. Tất cả đều không phải tại tên hỗn đản Ngụy Anh kia gây nên sao? Thiên a, ngươi đúng là không công bằng.

Bên này cực kì náo nhiệt, bên kia Ngụy Vô Tiện vừa thưởng rượu, vừa cười hi hi ha ha nói chuyện với Vân Sinh. Hai tên lưu manh nói chuyện ta một câu ngươi một câu qua lại.

" Ta nói ngươi nha Vân Sinh tiền bối, quỷ kế của ngươi quả thực tuyệt diệu.", Ngụy Vô Tiện ánh mắt gian tà nâng chén rượu.

" Hắc Hắc. Thường thôi thường thôi.", Vân Sinh lại liên tục xua tay, cái tay còn lại không yên phận vỗ vỗ mu bàn tay trắng nõn của Ngụy Anh, ánh mắt lưu manh nhìn chằm chằm xương quai xanh nhô lên đẹp đẽ sau lớp hắc y rộng mở.

Lam Trạm một bên nhìn trong lòng khó chịu, nhịn không được đứng lên kéo Ngụy Anh lại gần, trực tiếp đem người ôm ngang, ném cho Vân Sinh một ánh nhìn cảnh cáo rồi đi.

Thoát khỏi đám không khí lạnh băng, Vân Sinh đột nhiên ôm bụng phì cười, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, ý niệm khẽ động, một bóng người vọt vào. Là Tuyết Lam.

Tuyết Lam phủi bụi dính trên vạt áo, ném cho Vân Sinh một ánh mắt khinh bỉ:" Ngươi càng lúc càng đen."

Vân Sinh cười hai tiếng:" Tiểu tổ tông của ta a. Đây là cách duy nhất đuổi hai người kia đi một cách nhanh nhất nha."

Tuyết Lam:"........", sau này nên ít tiếp xúc với tên này chút.

" Cạch."

Cửa chính mở, Nhược Y nhẹ nhàng bước vào trong phòng, cúi người hành lễ với Tuyết Lam:" Cung chủ."

Tuyết Lam phất tay, ra hiệu cho nữ nhân ngồi xuống, sau đó từ trong túi càn khôn lấy ra một miếng âm phù. Âm phù vừa xuất, Vân Sinh và Nhược Y gương mặt thoắt cái trắng bệch.

" Cung chủ, đây....", thoát khỏi kinh hoàng, Vân Sinh là người đầu tiên lên tiếng.

Tuyết Lam cũng không cần nói nhiều, âm phù so với mấy người này đã trở nên vô cùng quen thuộc rồi, nàng quay sang Nhược Y nói:" Nhược Y, tìm cách giúp ta khôi phục tu vi, càng nhanh càng tốt."

Trong lòng Nhược Y khẽ động, còn chưa kịp nói thì Tuyết Lam đã tiếp:" Ngươi đừng vọng tưởng, chuyện của chúng ta để sau sẽ giải quyết, hiện tại có việc gấp hơn cần làm. Cho nên, yên phận một chút."

Nhược Y rũ mắt, trầm ngâm không nói.

Vân Sinh có chút do dự:" Cung chủ, vậy theo ngươi thấy hiện tại chúng ta đấu với Dạ Tân, phần thắng là bao nhiêu?"

Tuyết Lam thở dài:" Thi ma trận đã lập, Dạ Tân tu vi đã khôi phục gần tám thành, là Độ kiếp sơ kỳ. Nếu ta khôi phục tu vi, cơ hội thắng cũng chỉ có năm phần."

" Thêm cả mấy người Giang Trừng thì thế nào?" Nhược Y ngữ khí có chút lo lắng hỏi.

Vân Sinh vậy mà chỉ cười lắc đầu:" Ngươi xem, hiện tại dưới trướng tứ đại gia tộc cũng chỉ có được vài chục tu sĩ đạt Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, không đủ để kháng cự. Ngay cả cung chủ khôi phục toàn bộ tu vi cũng chỉ đạt Độ Kiếp sơ kỳ, kém Độ Kiếp hậu kì của Dạ Tân rất lớn, ngay cả ta và ngươi cũng mới ở Hợp Thể kì. Năm phần đã là miễn cưỡng cùng hắn đồng quy vu tận rồi."

Tuyết Lam bàn tay nắm đến khớp xương trắng bệch, quả nhiên, không bao lâu sau Vân Sinh đã nói tiếp:" Cung chủ, nhưng chúng ta không được, có một người chưa chắc đã được. Nếu hắn được, ái nhân của hắn cũng sẽ tinh tiến ngang bằng với tu vi của hắn."

Tuyết Lam trong lòng phát lạnh. Người được nhắc đến ở đây đương nhiên là Kim Lăng, là hắn nhưng cũng không hẳn là hắn. Nói cho chính xác, người được nhắc đến là tiền kiếp của Kim Lăng, Tuyết Quân.

" Vân Sinh, hắn đã hi sinh nhiều như vậy, hiện tại ngươi còn muốn gì nữa?", Tuyết Lam nghiến răng nghiến lợi nói.

Vân Sinh ánh mắt nheo lại, trong giọng nói không khỏi mang theo ba phần tức giận:" Cung chủ, ngươi xem tình hình hiện tại chúng ta còn có sự lựa chọn khác sao?"

Cả căn phòng liền lâm vào trầm mặc. Thoáng thấy vẫn đề sẽ lhông được giải quyết nhanh chóng, Vân Sinh liền rời đi trước. Lúc sau, Nhược Y cũng cáo lui.

Một mình ngồi ngây ngốc, Tuyết Lam không nén được bi thương, ngón tay vô thức vuốt ve ngọc bội bên hông. Đôi môi hồng nhuận vị cắn đến bật máu. Phải, hiện tại người duy nhất chống lại được Dạ Tân cũng chỉ có a Lăng. Nhưng, nghịch thiên cải mệnh, dung nhập hồn phách hai đời lại với nhau, hậu quả cuối cùng không ai biết chắc được. Tuyết Lam cười khổ, không phải đã sớm nghĩ đến rồi hay sao? Tiểu Quân, a Lăng, xin lỗi...

- -----Lan Lăng Kim Thị--------

Đến khi Kim Lăng bước ra khỏi phòng đã là xế chiều. Hắn đứng lặng hồi lâu, đôi mắt hạnh tràn ngập ý cười nhìn về phía chân trời xa xôi. Ngẩn người một lúc, Kim Lăng triệu ra Tuế Hoa, ngự kiếm đến Bất Dạ Thiên.

Bất Dạ Thiên từ khi khôi phục đã trở nên vô cùng náo nhiệt, dù bóng đêm có bao trùm cũng không làm giảm sự sầm uất vốn có của nó. Kim Lăng ngự kiếm trên không, đôi mắt khó nén ý cười nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, tựa như thác nước vậy, đông đúc, náo nhiệt. Nhìn một hồi lại một hồi, chẳng mấy chốc Kim Lăng đã hạ xuống trước cổng Ôn gia, tư sĩ canh cổng thấy Kim Lăng đến thì vội hành lễ, hắn cũng không để ý, trực tiếp đi vào, theo gia nhân đi đến thư phòng của tông chủ. Hắn biết, Ôn Uyển đang ở đó.

"Cạch..."

Tiếng cửa gỗ mở ra thu hút sự chú ý của Ôn Uyển, y ngẩng đầu, chợt thấy thiếu niên một thân kim y rực rỡ bước vào. Kim Lăng mỉm cười với y, cất giọng nói cao ngạo:" A Uyển, ngươi thế mà dám bỏ về, hại lão tử phải đến tìm ngươi, ngươi...."

"A...", còn chưa dứt lời, Kim Lăng đã bị kéo vào một vòng ôm ấm áp, Kim Lăng buồn cười vỗ lên bờ vai rắn chắc của đối phương, xong cũng vòng tay ôm lại Ôn Uyển. Gia nhân thấy vậy rất thức thời mà lui xuống.

" A Lăng...", Ôn Uyển khẽ gọi, đôi môi mấp máy:" Ngươi, sáng nay,..."

" Ta đến để nói cho ngươi biết...", cảm nhận vòng tay đang ôm mình càng siết chặt hơn, Kim Lăng thở dài, người này rốt cuộc là có bao nhiêu bất an đây. Đáng lẽ hắn mới là người nên bất an, sợ y sẽ không cần hắn, lại muốn bỏ rơi hắn như lúc trước.

" Ta... ta muốn nói... Ôn Uyển, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng sẽ ở bên ta chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play