Để không kinh động nhiều người, chuyến đi Miêu Cương này đặc biệt được chia làm hai nhóm. Để lại Kim Quang Dao, Nhiếp Minh Quyết ở lại trông chừng, nhóm thứ nhất gồm cặp phu phu Vong Tiện, Lưu Thanh Nhiên, Nhiếp nhị thiếu, Lam Cảnh Nghi đã xuất phát từ mấy ngày trước, còn lại nhóm người kia sẽ xuất phát chậm mười ngày, chủ yếu là đợi khống chế chất độc trong người Kim Lăng.

Liên Hoa Ổ.

Dưới bầu trời đầy sao, trăng thanh gió mát, Kim Lăng một mình ngẩn ngơ ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Đột nhiên, từ phía sau, một vòng tay ôm chặt lấy cậu. Cùng lúc là làn hơi ấm nóng phả vào tai:" A Lăng..."

Tai Kim Lăng bất giác đỏ lên, khuôn mặt phiếm hồng một mảng, khả ái vô cùng.

Kim Lăng giật mình, giọng nói có phần bối rối:" A Uyển, ngươi...ngươi chưa ngủ sao?"

Ôn Uyển cười tà, vòng tay càng lúc càng siết chặt hơn, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai đối phương, im lặng nghe đối phương nói:" A Uyển.... Ngày mai..."

Một cỗ lô lắng bất an lại dâng lên trong lòng cả hai người. Ôn Uyển dịu dàng hôn lên mái tóc mềm mượt của hắn, lại khẽ giọng:" Ngươi yên tâm đi A Lăng. Sẽ không có chuyện gì đâu. Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, tuyệt không để ngươi xảy ra bất cứ việc gì."

Kim Lăng đột nhiên quay đầu lại, khóe miệng dâng lên, nhanh chóng đặt lên môi đối phương một nụ hôn nhẹ. Đang lúc Ôn Uyển thoáng sững sờ, Kim Lăng lại vội vã lên tiếng:" Ta biết... A Uyển... Chúng ta về phòng thôi..."

Nói đoạn, Kim Lăng nhanh chóng thoát ra khỏi cái ôm đầy ấm áp, kéo tay Ôn Uyển đang ngốc ở đó nhanh chóng bước về phía tư thất của bản thân. Y vì hắn làm nhiều thứ như vậy.... Hắn thật hạnh phúc... vô cùng hạnh phúc.

Trong tư thất, ánh nến đỏ mơ hồ, thân ảnh một thiếu niên anh tuấn nhẹ nhàng bế một nam tử thân mặc kim y rực rỡ.

Ôn Uyển khóe miệng dâng lên thật cao, ôn nhu áp người kia xuống dưới thân. Kim Lăng mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không quên liếc ai kia một cái đầy oán hận. Từ ngày mai, mọi thứ đều sẽ thay đổi. Không ai có thể biết trước điều gì sẽ xảy ra. Nhưng chỉ hôm nay thôi, cả hai buông bỏ xuống tất cả mọi lo lắng bất an.yên yên bình bình ở chung một chỗ.

Ôn Uyển trực tiếp đặt lên môi Kim Lăng một nụ hôn sâu mãnh liệt, đôi tay cũng không yên phận lần mò vào bên trong lớp y phục rườm rà. Còn Kim Lăng, như cũng đang phối hợp với hành động của y, đáp lại nụ hôn nồng cháy kia. Ôn Uyển thừa thế đưa lưỡi cạy mở hàm răng, môi lưỡi dây dưa triền miên, mãi đến khi cả hết sạch dưỡng khí, Ôn Uyển mới buông tha cho bờ môi hồng hồng của hắn.

"A Lăng... miệng ngươi hảo ngọt a."

Từng lời từng chữ theo làn hơi ấm nóng đầy nhục dục của y rơi vào đôi tai phiếm hồng của hắn. Kim Lăng cũng đưa tay giúp Ôn Uyển tháo bỏ từng lớp y phục. Một lúc sau, y phục cả hai người vương vãi đầy đất, trên giường là hai con người đang hòa làm một với nhau.

" Ưm...ư... A... A Uyển.... đừng...."

Ôn Uyển cười đầy ma mị, một tay vuốt ve tiểu Kim Lăng, một tay lại không an phận mạnh mẽ điểm vào trong hậu nguyệt bé nhỏ. Một ngón... Hai ngón... rồi ba ngón được hậu nguyệt nuốt vào. Kim Lăng cả người vô lực run lên, đôi mắt xinh đẹp thoáng phủ một tầng sương mờ ảo. Lí trí cũng theo từng tiếng gọi ấm áp của người kia mà gục ngã.

"A Lăng... A Lăng..."

" Ư...Ưm...", Kim Lăng đắm mình trong khoái cảm cuồn cuộn, lời muốn nói ra đến bên miệng liền bị chặn lại bởi những tiếng rên vụn vặt.

Ôn Uyển ma mị mạnh mẽ áp chặt Kim Lăng xuống giường, lại cắn lên vành tai hắn, rồi nụ hôn bất chợt rơi trên hõm cổ trắng nõn, hai quả anh đào trước ngực cũng bị đùa giỡn đến căng cứng, đỏ ửng lên.

Cả ba ngón tay được Ôn Uyển rút ra, hậu nguyệt lại co rút một cách kịch liệt, Kim Lăng cảm nhận rõ sự mất mát, sau lại giương đôi mắt nhiễm đầy hơi sương mờ mịt về phía Ôn Uyển. Gương mặt hồng hồng đầy mị hoặc.

" A... A Uyển... Ta... ta muốn..."

Ôn Uyển thở hắt một hơi, cố gắng nhẫn nhịn dục vọng như liệt hỏa của bản thân, kiên nhẫn hỏi ái nhân dưới thân:" Hửm.... A Lăng... ngươi muốn gì?"

Kim Lăng ủy khuất muốn khóc, nhưng cơ thể lại trống rỗng hư vô khiến hắn khó chịu, cắn răng nói:" Muốn... muốn A Uyển....muốn..."

Ôn Uyển ánh lên ý cười, đưa cự vật đã căng chướng từ lâu đến trước hậu nguyệt, từ từ tiến vào.

" A...."

Hậu nguyệt bị ngoại vật chiếm lấy, nhất thời không chịu được, Kim Lăng nhăn mặt kêu lên một tiếng, nước mắt lại một lần nữa chảy ra.

" A...ngô... A Uyển... đau...a..."

Thấy ái nhân khóc, trong lòng Ôn Uyển lại dâng lên một cỗ chua xót, ôm chặt ái nhân, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhưng cự vật lại vẫn đi vào thật sâu.

Ôn Uyển thở hắt một hơi... Bên trong A Lăng vừa ấm vừa mềm, cắn y đến cả người thoải mái.

Bắt đầu luận động, Ôn Uyển lại đỡ Kim Lăng lên trên người, ôm thật chặt vào lòng. Tư thế nửa ngồi cư nhiên làm cự vật vào ngày càng sâu, chạm đến điểm nhạy cảm. Kim Lăng khẽ rên, tiếng rên đầy mị hoặc quyến rũ Ôn Uyển.

"Ư...Ưm... A... A Uyển.... Ưm.... Ư..."

"A Lăng...."

Bên trong căn phòng, ánh nến đỏ đầy mơ màng hư tô điểm thêm cho bức tranh tuyệt mĩ bên cạnh. Hai con người đang hòa quyện làm một, nhẹ nhàng cùng những xúc cảm chân thật mà mộc mạc nhất.

Lúc này, Kim Lăng kiệt sức dựa vào người Ôn Uyển. Gương mặt y phảng phất ý cười, y nhẹ nhàng mang ái nhân đi tẩy rửa thật sạch, xong lại cẩn thận đặt Kim Lăng nằm xuống giường, bản thân lại nằm bên cạnh.

Kim Lăng mắt vẫn lim dim, một tay lại vòng qua ôm lấy eo Ôn Uyển, đôi môi nhếch lên một đường công hoàn mĩ, nói:" A Uyển.... Thích ngươi."

Ôn Uyển ôm chặt lấy ái nhân trong lòng, sủng nịnh trả lời:" Ừm."

Đêm này trôi qua thật bình yên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Lăng lại mơ màng mở to đôi mắt xinh đẹp, sau một hồi tỉnh táo lại mới phát hiện ra có người đang ngắm nhìn mình. Lại nhớ lại những chuyện đêm qua, mặt cậu lại đỏ ửng.

"A Lăng, tỉnh rồi sao?", Ôn Uyển chống mặt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của đối phương, trong lòng như được rót mật, nhịn không được ở trên má hắn chọc hai cái.

Kim Lăng xoay người, ánh mắt nhìn Ôn Uyển có phần phức tạp, hai tai đỏ bừng, lắp bắp nói:" A... A Uyển...ngươi...."

Ôn Uyển lập tức lại nhào lên hôn vào đôi môi hắn, đoạn, y lại ôm hắn vào lòng khiến hắn giật nảy mình, trừng mắt nhìn:" A Uyển,buông ta ra."

Ôn Uyển làm mặt ủy khuất:" A Lăng, để tướng công giúp ngươi vấn tóc.

"Ai.... Ai là tướng công ta.", Kim Lăng ngay lập tức xù lông, đập bàn tay đang làm loạn trên người mình xuống, ánh mắt sắc bén.

Tuy nhiên, hai thiếu niên còn chưa kịp vui đùa xong, cửa phòng lại lập tức bị đá tung.

Một luồng khí lạnh ngay lập tức tràn vào trong phòng.Kim Lăng bỗng rùng mình, đánh ánh mắt ra phía cửa ngoài kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play