"Tiền bối là...", Ôn Uyển đầy nghi hoặc nhìn vị lão nhân trước mặt mình đang nhàn nhã thưởng trà.
"Gọi ta Vân tiền bối là được."
Ôn Uyển:"....."
Lão nhân mỉm cười vẫy vẫy Ôn Uyển đang đứng đằng xa, thoải mái nói:" Chàng trai trẻ, ta sẽ không hại cậu, ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói."
Dù có đề phòng như thế nào đi chăng nữa thì trong mộng cảnh, y vẫn là không thể thoát được. Cuối cùng vạn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh lão nhân gia, cảnh giác lên tiếng:" Vân tiền bối, người bắt ta tới đây là có lí do gì?"
Lão nhân gia bỗng phá lên cười ha hả, vỗ tay vào đùi ra vẻ thích thú, sau lại hướng Ôn Uyển nói lớn:" Ôn Uyển? Ngươi có hứng thú học bí thuật ta tạo ra không?"
Ôn Uyển:"...."
Lão nhân lại nói tiếp:" Có thể giúp người thương ngươi giải độc."
Lời này nói ra hoàn toàn khiến Ôn Uyển tỏa ra sát khí bức người, gằn giọng đối lão nhân nói:" Tiền bối rốt cuộc là ai?"
Nhìn đối phương phát ra cảnh giác, Vân lão nhân không những không tức giận mà còn cười đến vui vẻ:" Không quan trọng. Về Kim Lăng, ta hiểu rõ hắn hơn ngươi rất nhiều."
Ôn Uyển ngay lập tức đứng dậy, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, đầu mày nhíu lại nhìn ông lão.
"Yên tâm đi, ta không hại các ngươi."
Người trước mắt có quá nhiều điểm bí ẩn, Ôn Uyển hoàn toàn không có được một chút tin tưởng:" Ta tin được ngươi sao?"
Thấy biểu cảm của Ôn Uyển, lão nhân gia đành thở một hơi thật dài, sau mới lên tiếng kể lại tất cả những gì bản thân biết về Kim Lăng, thân phận và cả khả năng của hắn. Cũng giống như Giang Trừng nói với Kim Lăng. Cuối cùng, ông nói một câu:" Thiên Nhai tộc là toàn bộ tâm huyết cả đời của người ấy, ta tuyệt sẽ bảo vệ đến cùng."
Ôn Uyển bỗng chốc cả người cứng đờ. Thật ko dám tin Kim Lăng lại có thân phận như vậy... Hắn là đang gặp rất nhiều đe dọa. Càng nghĩ Ôn Uyển càng tức giận, bàn tay vô thức xiết thành nắm.
Thất thần một hồi, lão nhân gia mới nhỏ giọng nói:" Học xong tâm pháp của ta, ngươi sẽ đủ khả năng bảo vệ hắn."
Một bụng lời đều bị nghẹn lại, Ôn Uyển khó khăn lắm mới phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu:" Ta..."
Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng Ôn Uyển đánh cược một lần, quyết định sẽ theo lão tiền bối này học võ công.
Kim Lăng theo Giang Trừng cùng nhóm người trước mắt rời đi.
Một nhóm người cùng nhau tiến vào sâu bên trong rừng, dừng trước một thác nước, vị lão nhân vừa hay đối đáp với Giang Trừng liền đưa tay kết ấn. Thác nước biến mất, thay vào đó là một con đường dài. Phía cuối con đường là một ngôi làng nhỏ. Kim Lăng đoán chừng là ngôi làng của tộc Thiên Nhai.
Để ý xung quanh, đây là một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, nhà cửa cũng không quá sơ sài. Tuy nhiên, người dân nơi đây từ lâu đến giờ vẫn luôn là nhìn hắn bằng một con mắt ko mấy thiện cảm, có người còn lăm le nắm chặt lấy thanh trường kiếm bên hông.
Kim Lăng khẽ nhướn mày nhìn sang phía Giang Trừng, vị lão nhân gia kia đành lên tiếng nói nhỏ với mấy người ở gần đấy:" Là thiếu chủ."
Nghe xong tất cả đều hoảng hốt hành lễ. Kim Lăng:"...."
Họ dừng chân trước một căn nhà gỗ lớn giữa làng. Giang Trừng thì thầm gì đó với người canh cửa. Sắc mặt hắn khẽ biến, vội vã chạy vào trong, lúc sau bước ra còn đem theo một số nữ hầu khác.
Một trong số đó liền bước đến bên cạnh hắn. Kim Lăng còn chưa kịp ra tay đẩy người thì Giang Trừng một bên đã ghìm hắn lại. Nàng ta choàng tay đeo cho hắn một chiếc vòng ngọc đỏ thẫm. Sau còn nói nhỏ vào tai hắn:" Ngọc phỉ thúy này có thể khắc chế phần nào độc trong người thiếu chủ. Mong người giữ kĩ nó."
Xong lại quay ra nói với Giang Trừng cùng mấy người kia:" Tộc chủ muốn gặp một mình thiếu chủ mà thôi."
Hắn một mình bước vào trong, đập vào mắt hắn là thân ảnh một nữ nhân kiêu sa lộng lẫy vô cùng, chắc cũng ngang tuổi cữu cữu hắn. Nhưng, khi nghe người bên cạnh gọi một tiếng: " Lạc Yên bà bà". Kim Lăng triệt để chết cứng... Là bà bà.
Phụ nhân nhìn vẻ chết cứng trên mặt Kim Lăng, nhịn không được cười cười, dịu dàng nói:" A Lăng, lại đây."
Nữ nhân trước mắt mỉm cười nhìn hắn. Kim Lăng đành miễn cưỡng bước đến ngồi bên cạnh người ấy.
"Thật giống, vô cùng giống.",phụ nhân cảm thán.
Kim Lăng ngẩn người... Nữ nhân ấy chỉ cười nhìn hắn, nhìn nụ cười này, trái tim Kim Lăng thoáng mềm xuống.
Thế là nguyên một ngày liền Kim Lăng đều bị lôi kéo ở lì trong ngôi làng ấy, hàn huyên tâm sự chuyện phiếm với người dân trong làng.
Vị thiếu chủ này của họ thật vô cùng đáng yêu. Tuy ngạo kiều nhưng là người tốt. Các lão bà còn đang tính xem nên làm thế nào gả nữ nhi cho hắn nữa.
Mãi đến chiều tà, một mình đứng ở bìa rừng ngắm cảnh hoàng hôn, Kim Lăng mới rũ đôi mi xuống, mệt mỏi ngồi trên phiến đá nhỏ... Ôn Uyển... Hiện tại y ra sao rồi?
Trong lúc Kim Lăng cùng Giang Trừng rời đi, Ngụy Vô Tiện cùng những người còn lại đang ra sức tìm kiếm tung tích của Ôn Uyển. Trùng hợp thay, nơi Ôn Uyển bị nhốt lại ở gần Mi Sơn.
Ngụy Vô Tiện lập tức truyền tin tới cho Giang Trừng.
Bạch Liên Tâm cùng một vài môn sinh Ôn thị cùng Giang thị lập tức đi chuyển tới vị trí đã điều tra được.
Vừa nhận được tin, Kim Lăng ngay lập tức muốn chạy đến đó nhưng lại bị Giang Trừng ngăn lại. Không phải không muốn hắn đi mà là sắp xếp cho hắm vài thủ vệ theo sau bảo vệ. Xong xuôi chính bản thân cũng đi cùng Kim Lăng cứu người.
Trên đường đi, họ gặp nhóm người Liên Tâm cũng đang tiến tới.
Trong quãng thời gian y bị bắt, ngoài ngồi yên một chỗ thì cũng là bị lôi kéo vào ảo mộng học võ. Cư nhiên Lục Băng Thiền hoàn toàn không làm gì y hết, ngược lại còn chăm sóc y vô cùng tốt. Y cảm thấy thật kì lạ.
Cho đến một hôm, nàng ta lại đến tìm y.
Lục Băng Thiền bày ra vẻ mặt quyến rũ tựa ở cửa gỗ, nũng nịu gọi một tiếng:" nTiểu công tử a."
Ôn Uyển âm lãnh ngồi yên bất động, ngay cả một cái liếc cũng không muốn cho ả, nói chi đến việc tiếp lời.
Chân mày Lục Băng Thiền nhíu lại, nàng mất hết kiên nhẫn, nhếch môi cười lạnh ném lại cho y một câu:" Hừ... Tiểu công tử... Ta khuyên ngươi mau chóng quên Kim Lăng đi. Hắn sẽ không sống được bao lâu nữa đâu."
Nghe đến Kim Lăng, Ôn Uyển ngay lập tức phản ứng lại ngay, y nhíu mày, gằn từng chữ:" Kim Lăng hắn đâu? Ngươi dám động đến hắn ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi."
Đầu mày Lục Băng Thiền đã gần như dính chặt với nhau... Ả tức giận bước đến gần Ôn Uyển, đưa tay nâng cằm hắn, gắt lên:" Kim Lăng... Rốt cuộc hắn có gì tốt mà các ngươi năm lần bảy lượt đều bảo vệ hắn. Ta như này không tốt hơn sao? Hửm?"
" Hắn cái gì cũng tốt, tốt hơn ả tiện nhân như ngươi rất rất nhiều."
Ả cười lạnh, ánh mắt đầy nhu tình nhìn Ôn Uyển:" Chi bằng ngươi theo ta đi. Tốt hơn tên Kim Lăng đó rất nhiều lần..."
Vừa nói, ả rướn người liếm lên vành tai Ôn Uyển.
Bỗng nhiên, cửa bị đạp đổ.
Lục Băng Thiền ngơ ngác nhìn nam nhân một thân y phục vàng tực mặt mày đen sì đang nhìn vào nàng.
Ôn Uyển xanh mặt lắp ba lắp bắp hướng Kim Lăng nói:" A Lăng..... A Lăng... Ngươi.... Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu."
Lục Băng Thiền mặt mày nở hoa, càng tiến lại gần Ôn Uyển hơn, đưa tay vuốt ve gò má y.
Kim Lăng đen sì mặt mũi, cười lạnh nói:" Thất lễ, đã quấy rầy cảnh xuân của Ôn tông chủ... Kim Lăng ta có lỗi vạn phần."
Ôn Uyển dở khóc dở cười cố gắng giải thích:" A Lăng... Ta... Ngươi nghe ta giải thích.. A Lăng..."
Lời còn chưa xong Lục Băng Thiền đã cướp lời:" A Uyển a.... Ngươi chẳng phải nói ta tốt hơn hắn rất nhiều sao..."
Kim Lăng một tay xiết chặt trường kiếm trong tay, mắt đầy tơ máu nhìn Lục Băng Thiền như chỉ muốn băm ả ra thành trăm mảnh.
Lục Băng Thiền như vô cùng thỏa mãn, lại muốn tiếp tục giẫm đạp Kim Lăng. Nhưng, lời chưa ra đến miệng thì ngay lập tức đã có một đạo kiếm vàng óng xẹt qua. Không phải Tuế Hoa mà là trường kiếm của Liên Tâm.
Lục Băng Thiền ngay lập tức buông Ôn Uyển ra, nhảy lùi về phía sau ba bước. Cười lạnh nhìn Ôn Uyển sau đó dùng truyền tống phù đi mất.
Truyện Trọng SinhKim Lăng khó nhọc quay người bước đi. Bỏ mặc Ôn Uyển ở lại.
Liên Tâm chán ghét cắt đứt phược tiên các quấn quanh người Ôn Uyển.
Ôn Uyển lập tức đuổi theo Kim Lăng, vừa đến thì bắt gặp Kim Lăng khụy gối ngã xuống.... Chân hắn bị thương... Sắc mặt Ôn Uyển cực tệ, lo lắng hoảng hốt đến ôm lấy Kim Lăng, miệng liên tục nói:" A Lăng.... Ngươi nghe ta giải thích... Ta..."
Kim Lăng mặt vẫn không gợn sóng lên tiếng:" Liên Tâm, đưa ta về Kim Lân Đài."
"A Lăng..."