Ngày hôm sau, Cận Hành bị nhức đầu tỉnh, hắn bò dậy từ ổ chăn, xoa xoa huyệt thái dương. Rượu của Trần thị thật mẹ nó nặng, lại còn tác dụng chậm, lúc uống thì chẳng thấy gì, còn thơm nữa, làm hắn nhịn không được uống nhiều mấy chén, bởi vậy đến khi ngủ một giấc tỉnh lại rồi vẫn thấy đau đầu.
Tuy rằng đầu đầu, nhưng thân thể lại cảm nhận được thoải mái và thỏa mãn trước nay chưa từng có, như là cây cung bị căng lên hồi lâu, cuối cùng cũng được bắn, mũi tên phần phật lao đi cắm phập một phát, trúng ngay hồng tâm.
Cận Hành cúi đầu, bỗng thấy được nửa người trên trần trụi của mình được phủ kín bởi từng đạo vết cào ngang dọc.
Mèo con đáng yêu nhà ai cào thế này?
'Mèo con' nọ còn đang thỏa mãn vùi đầu ngủ tít thò lò trong ổ chăn, như là rất sợ lạnh, trùm chăn kín mít. Một đoạn cần cổ lộ ra khỏi chăn, trắng trẻo thon dài, càng làm nổi bật từng dấu hôn đỏ thẫm bên trên, có chỗ còn tụ máu bầm tím một mảng.
Cận Hành ý thức được tối qua có khả năng mình say quá đà, đã làm ra cái chuyện xấu xa gì rồi. Hắn tự chửi mình một câu, vội vàng duỗi tay sờ trán người yêu, nhẹ giọng gọi tên anh.
Lục Dịch Khanh nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cả người rét run, liều mạng rúc người trong ổ chăn, muốn ấm áp hơn một chút, sau đó đột nhiên có một bàn tay đặt lên trán anh, như túi chườm mang theo hơi nóng hổi. Anh bị 'nóng' tỉnh, vừa mở mắt liền thấy mỗ Alpha tối qua sinh long hoạt hổ, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tự trách nhìn anh chằm chằm.
"Dịch Khanh...Em sốt rồi." Cận Hành thu tay, đổi thành áp trán cảm nhận nhiệt độ của Omega, đầu mày nhíu càng chặt.
Bình thường lúc làm tình hắn đều để tâm đến sức khỏe của Dịch Khanh, lấy chữ nhẫn làm đầu, căn bản không dám làm quá hăng, cũng không dám làm anh bị thương. Cho dù đã cẩn thận đến vậy, mấy năm trước có một khoảng thời gian cứ làm xong Lục Dịch Khanh sẽ phát sốt, mặc dù công tác thanh lý sau đó làm rất sạch sẽ cũng không thể tránh khỏi tình trạng này, lần nghiêm trọng nhất còn sốt cao liên tục hai ba ngày liền. Bác sĩ nói là vì thân thể anh đã bị hư thoát quá nhiều dẫn đến suy nhược, phải chậm rãi điều dưỡng, phương diện này có thể khắc chế được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Cận Hành từ đó trở đi không dám phóng túng quá mức lúc lên giường. Tuy rằng hiện tại thân thể Dịch Khanh đã tốt hơn khi ấy rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa hắn được phép hành xử cầm thú như tối qua.
"Để anh gọi điện thoại gọi bác sĩ đến." Cận Hành nói liền muốn bò dậy, Lục Dịch Khanh suy yếu giữ lấy tay hắn, thanh âm khàn đến cơ hồ nói không ra chữ, Cận Hành phải cúi người để gần lại mới nghe được anh muốn nói gì.
"...Đừng chuyện bé xé ra to." Omega nói: "Lấy cho em viên thuốc hạ sốt, uống vào là khỏe mà."
"Như vậy sao được!"
"...Anh đừng gấp mà..." Tối qua Lục Dịch Khanh sức cùng lực kiệt, đến cuối cùng nửa mê nửa tỉnh vượt qua, hiện tại mỗi một khớp xương đều mỏi nhừ không có sức, nói một câu cũng phải nghỉ vài giây mới nói tiếp được: "...Gọi bác sĩ động tĩnh quá lớn, đừng làm kinh động đến nhà Tiểu Trần. Nhà người ta đang có chuyện vui, mình đừng thêm phiền toái cho họ mà làm gì...Khụ khụ...Họng em khó chịu quá, anh pha cho em ly nước mật ong đi."
Cận Hành không có cách nào làm trái lời anh, tùy tiện tròng vào cái quần rồi leo xuống giường, đun nước nóng pha mật ong, pha một ly thật đầy, bưng đến trên giường đỡ lấy nửa người trên của anh dựa vào mình, chầm chậm đút nước.
Lục Dịch Khanh lúc này mới cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn chút, nhưng mà vừa ngồi dậy, địa phương khó có thể mở miệng phía sau liền đau rát, còn có thứ gì đó chảy ra bên ngoài dính lên đệm giường.
(Hèn chi phát sốt -.-)
"...Anh quên rửa cho em rồi." Omega mềm mềm choàng tay ôm Cận Hành: "Ôm em đi tắm đi."
Cận Hành vào phòng tắm xả nước vào bồn, thấy nhiệt độ vừa đủ mới ra ngoài chặn ngang bế người vào phòng tắm.
Lục Dịch Khanh thoải mái ngâm mình trong bồn đầy bọt tắm, hưởng thụ Cận Hành phục vụ, vết tích trên người tuy nhìn đáng sợ nhưng thật ra không thấy đau. Anh lại liếc qua mấy vết cào trên người Cận Hành, cảm thấy mình cũng trả lại hòm hòm rồi.
Ngược lại là Cận Hành phục vụ vợ tắm rửa, lúc chạm đến vết bầm tím trên người Omega liền mở miệng tự mắng chính mình:
"Anh thật là cầm thú!"
"Tối hôm qua em nên cầm lấy cái ly trên bàn đập anh ngất đi mới đúng."
"Sau này không bao giờ uống rượu nữa, má nó, đau lòng chết ông đây rồi!"
Lục Dịch Khanh quay sang tát lên ngực Cận Hành một cái: "Không được nói tục."
"..." Cận Hành ngậm miệng, cúi đầu, thành thật rửa sạch từ trong ra ngoài cho Omega.
Lục Dịch Khanh cảm thấy có gì đó không đúng, nâng mặt hắn lên nhìn nhìn.
Chắc là anh hoa mắt, sao hốc mắt Cận Hành đỏ lừ thế này, tình huống gì đây?!
"Anh khóc hả A Hành?!!"
Cận Hành quay đầu đi, một bộ vừa uất ức vừa chán nản.
Lục Dịch Khanh bẻ mặt hắn quay về phía mình, nhìn vào mắt hắn nói: "Chúng ta đều là vợ chồng già cả rồi, làm chuyện này vốn rất bình thường mà. Là do anh bị nghẹn lâu quá rồi đó, cho nên mới...Hưm, cuồng dã như vậy."
"Nhưng mà anh làm em đau."
"Đau có một chút à."
"Thật ư?"
"Đương nhiên! Anh không tin tưởng kỹ thuật của mình sao?"
"...Em cảm thấy kỹ thuật của anh tốt à?"
"Chứ sao nữa?! Tối qua anh chỉ có hơi hung một chút, em kêu anh ngừng anh cũng không chịu. Nhưng mà em cũng thoải mái lắm."
"...Sau này sẽ không như vậy nữa." Cận Hành tiếp tục xoa bọt tắm lên người anh, cúi đầu thấp giọng nói.
"Phì ha ha ha ha." Omega đột nhiên ghé vào thành bồn tắm cười nghiêng ngả, vừa cười vừa nói: "Chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, con cũng tự biết chạy đi mua đồ rồi, anh xem anh, làm!tình!thôi mà cũng khóc! Cứ như thể em bắt ép anh vậy, còn muốn em phải dỗ dành nữa chứ! Ha ha ha ha ha cười chết tui!!!"
"......"
Cận Hành lau khô người cho Omega, thả lại vào ổ chăn. Lục Dịch Khanh vẫn còn cười chưa đủ, ở trong chăn lăn qua lộn lại.
Cận Hành đứng dậy mở vali lấy ra hòm thuốc tùy thân, bên trong có đủ loại thuốc dùng cho trường hợp khẩn cấp. Hắn tìm thuốc hạ sốt, bẻ ra một viên, cầm nước đến bên giường đỡ Omega đang cười tít cả mắt ngồi dậy.
"Đừng cười nữa, cẩn thận sặc nước bây giờ. Lỡ mà thuốc nghẹn trong cổ họng thì người khó chịu là em đó." Cận Hành vừa nói vừa đưa nước và thuốc đến bên miệng Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh ngưng cười, cầm nước uống thuốc. Cận Hành nhất nhất nhìn anh uống hết cả ly nước ấm, vì an ủi tâm hồn íu đúi mỏng manh của mỗ Alpha, anh đành ngoan ngoãn chiều hắn.
Cận Hành thả ly lại trên bàn, xoay người liền tiếp được Lục Dịch Khanh nhào đến, hương bạc hà dịu mát trên người Omega hòa cùng mùi sửa tắm, thấm vào ruột gan.
Cận Hành nằm ngửa trên giường, bị Lục Dịch Khanh đè lên. Lục Dịch Khanh nâng mặt hắn, hôn lên môi hắn một cái, mắt sáng lấp lánh, nghiêm túc nói: "A Hành thật là đáng yêu."
Hai người tạm biệt Trần Túy và Cố Tỉnh Thần, chiều hôm đó bay về thành phố H.
Lục Dịch Khanh bổ nhào vào giường lớn mềm mại nhà mình, thỏa mãn lăn một vòng ngủ một giấc. Tuy nghỉ ngơi đủ, khí lực biến mất do túng dục quá độ cũng đã quay trở lại, nhưng cái eo già này của anh vẫn không chịu nổi, ngồi lâu một chút là vừa đau vừa xót.
Tỉnh dậy cũng vẫn bò lên sô pha ngồi vắt vẻo, mở TV cho có không khí náo nhiệt một chút.
Lòng Đổ vây quanh chủ nhân xoay mấy vòng, cũng muốn trèo lên sô pha, tội cho Shiba còn nhỏ, chân ngắn ngủn, giãy dụa vài lần cũng không trèo được. Cận Hành nhìn bộ dáng tủi thân của nó, thấy đáng thương liền bế nó đặt lên sô pha.
Lục Dịch Khanh chơi đùa với chó con một lát đã không chịu nổi, la hét eo đau. Cận Hành đi lấy dầu xoa bóp, bóp eo cho anh.
"Ai da mệt quá đi mất á, hôm nay em không muốn nấu cơm đâu."
Cận Hành ước gì anh nghỉ ngơi nhiều lên, nghe vậy vội nói: "Vậy để anh gọi đầu bếp đến. Hôm nay muốn ăn gì?"
"Hmmmm....Muốn ăn thanh đạm một chút."
"Vậy anh gọi đầu bếp nấu món Quảng Đông nha."
"Ừm, vậy cũng được." Anh nhìn thời gian ở góc TV: "Tiểu Vân sắp tan học rồi. Hôm nay anh đi đón con nha?"
"Được."
"Bây giờ xuất phát được rồi đó." Lục Dịch Khanh ngồi thẳng dậy, nói với Cận Hành: "Con thích ăn bắp nướng ở cổng trường, anh đừng quên mua cho con một trái, cho nó lót dạ trước nha."
"Anh biết rồi. Em cứ ở nhà nằm nghỉ ngơi đi."
5 giờ hơn, Cận Sơ Vân đẩy cửa vào nhà, tay phải cầm bắp, tay trái cầm một ly trà sữa to bự.
Cận Hành đi theo phía sau, trên tay cũng xách theo một túi đồ ăn vặt.
Đầu bếp dịch vụ đã đến, đang nấu trong nhà bếp, mùi đồ ăn thơm nức bay ra. Lục Dịch Khanh vừa thấy trà sữa trong tay con trai, liền hơi khó chịu, nói nhóc lên lầu cất cặp sách mới kéo lấy Cận Hành khiển trách: "Sao anh lại mua trà sữa cho nó! Đó là thực phẩm rác đó!"
(Con dân mỗi tuần 1 ly TS như tui tự thấy nhột -.-)
Cận Hành vội giấy túi đựng nào khoai chiên nào bánh chiên ra sau lưng. Lục Dịch Khanh cũng thấy hết rồi: "Anh còn mua một túi to như vậy!!!"
"Ai da con nó thích mà, mua cho nó thôi." Cận Hành đem túi đồ ăn vặt để lên bàn, chột dạ.
"Em nói anh mua bắp thôi mà, anh mua trà sữa làm gì? Còn mua ly to nữa, bảo bảo uống xong thì sao mà còn bụng ăn cơm tối nữa hả?!"
"Nó nói nó khát nước..."
"Khát nước thì có bình nước đem theo đó mà?"
"Con nói muốn uống nước ngọt, anh nhìn quanh thì chỉ thấy có trà sữa thôi..."
"......"
Sơ Vân lúc này mới nhảy nhót từ trên lầu xuống, trà sữa trên tay còn hơn nửa ly. Nhóc nhảy đến chen vào giữa ba ba và Cận Hành nói: "Ly này to quá, con uống không hết."
"Uống không hết thì vứt đi, để bụng lát nữa ăn cơm." Lục Dịch Khanh cuối cùng cũng không nỡ mắng con trai.
"A đúng đúng, uống không hết thì vứt đi." Cận Hành nhận lấy ly trà sữa, viu một phát ném vào thùng rác ngay lập tức, quay ra nhìn vợ cười cười lấy lòng.
Lục Dịch Khanh quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT