Edit: Hy



________________________

Lục Dịch Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tặng quà thì bản thân tự chọn vẫn có thành ý hơn, liền lôi kéo Cận Hành đi mua một đống đồ trẻ em.

Vật dụng cho trẻ sinh đôi được làm thành cặp, nhà thiết kế tâm tư xảo diệu, từ đồ chơi cho đến quần áo đều thiết kế tinh mỹ đáng yêu, làm Lục Dịch Khanh cầm món nào cũng thích đến không nỡ bỏ xuống, tưởng tượng đến đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, mặc bộ đồ lông xù nho nhỏ ngồi một chỗ, thiệt là đáng yêu muốn chết!

Lục Dịch Khanh cũng nhớ đến lúc Sơ Vân còn nằm tã, chính mình lại không thể mua cho con được thứ gì tốt, cái chức 'ba' này anh làm không xứng, để lại quá nhiều nuối tiếc trong lòng. Bây giờ có điều kiện hơn thì Sơ Vân đã lớn, mấy món đồ nhỏ nhỏ đáng yêu này có mua về cũng chỉ để bài trí mà thôi, không có đất dụng võ nữa.

Không thể bồi thường cho con trai, chỉ đành đem hết nhiệt tình cho tiểu bảo bảo nhà người ta.

Cuối cùng quà tặng chất đầy hai túi to, đôi vòng vàng xa xỉ được đặt làm riêng kia tựa hồ đã bị chủ nhân quên mất, bị đè dưới tấng tầng lớp lớp quần áo cùng thú bông.

Tâm tư Cận Hành lại không mấy tinh tế, không quá hiểu tại sao Lục Dịch Khanh lại thích trẻ con như vậy.

Nửa tiếng hành trình, ngồi sau bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ mang theo con nhỏ, đứa nhỏ cũng mới khoảng một tuổi, từ lúc lên máy bay đến giờ cứ khóc mãi, ồn đến độ tai hắn sắp nổ tung, đeo tai nghe cũng không thể ngăn thanh tịnh.

Cận Hành tức tối nghĩ, trẻ con chính là một đám nhóc ồn ào phiền phức, trừ Tiểu Sơ Vân nhà mình ra, đời này hắn không thể thích nổi đứa trẻ nào khác!!!!

Tất nhiên, cái suy nghĩ này hắn chỉ dám tự nghĩ chứ không dám nói với Lục Dịch Khanh, lúc xuống máy bay vẫn chịu thương chịu khó xách hai túi quà to cho vợ.

Hai người vừa ra khỏi sân bay đã có một người đàn ông ăn mặc lịch thiếp tiến đến nghênh đón.

"Xin chào, xin hỏi hai vị là Lục tiên sinh và Cận tiên sinh sao?"

Lục Dịch Khanh: "Ngài đây là...?"

Nụ cười trên mặt người đàn ông nọ càng sâu: "Tôi là quản gia nhà họ Trần. Thiếu gia đã dặn dò hai vị là khách quý, nên để tôi đích thân đến đón hai vị."

Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen tiến vào tầm mắt bọn họ, từ trên xe, tài xế mặc tây trang mang bao tay trắng bước xuống, cung kính mở cửa xe ra cho hai người.

Tiệc đầy tháng Trần gia sáng tạo khác người, là một buổi party ngoài trời.

Quản gia vừa dẫn hai vị khách quý vào trong, vừa cười mỉm nói: "Ban đầu bà chủ muốn tổ chức tiệc rượu ở nhà hàng, chủ ý làm một bữa tiệc còn long trọng hơn cả tiệc cưới, nhưng tiểu thiếu gia lại không muốn, nói là làm vậy quá tục tằng, ngài ấy muốn tự mình thiết kế buổi tiệc này. Người trẻ tuổi ý tưởng nhiều, lại sẵn nhà mình có hoa viên rộng rãi, bận rộn suốt một tuần, liền tổ chức một buổi party như thế này, nói là ban ngày vui chơi là chính, buổi tối mới đến nhà hàng mở tiệc rượu. Tuy nghi thức như vậy không hợp với truyền thống, nhưng Cố tiên sinh chiều ngài ấy, trưởng bối hai nhà cũng không có ý kiến gì, cho nên cuối cùng vẫn làm theo ý của tiểu thiếu gia nhà tôi."

Lục Dịch Khanh nhìn quang cảnh tràn đầy thơ mộng, chỉ riêng bóng bay đã có hàng trăm loại, trên mặt đất còn đặt rải rác rất nhiều hộp quà, tùy tay mở ra một cái cũng là món đồ xa xỉ, ai mở được thì là của người ấy. Bàn ăn dài phủ khăn lụa màu hồng nhạt, bên trên đặt các loại bánh kem tạo hình ngộ nghĩnh, mỗi một cái đều có tạo hình không giống nhau. Còn có hẳn một khu vực trò chơi cho trẻ em, có mấy đứa nhỏ năm sáu tuổi đang tụ tập ở đó, đuổi bắt đùa giỡn, vui chơi rất thỏa thích. Quả là một bữa tiếc mà mấy đứa nhỏ sẽ thích, đáng tiếc hôm nay Sơ Vân phải đi học nên không thể cùng tới đây, đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị.

Mấy đứa nhỏ ở bên ngoài nô đùa vui vẻ, người lớn thì đều tập trung trong nhà, ngắm nhìn đôi long phượng nhà họ Trần.

Quản gia đưa hai người Cận, Lục vào nhà.

"A! Bác sĩ Lục đến rồi!"

Cơ hồ bọn họ vừa bước vào thì Trần Túy đã nhận ra, cậu giao lại con gái cho Cố Tỉnh Thần, lập tức bước đến cho Lục Dịch Khanh một cái ôm nồng thắm.

"Tiểu Túy, chúc mừng em." Lục Dịch Khanh cũng ôm lại tiểu thiếu gia.

Mấy năm nay, rất ít người còn gọi anh là bác sĩ. Người thân và bạn bè bên cạnh sợ làm anh nhớ đến chuyện buồn nên không bao giờ nhắc đến. Chỉ có Omega anh tình cờ giúp đỡ lúc còn ở Thụy Sĩ này, lần nào gặp mặt cũng không kiêng nể gì mới gọi anh là 'bác sĩ Lục'.

Cũng nhờ có cậu ấy, mới giúp Lục Dịch Khanh nhận ra cho dù tay mình đã bị phế đi, anh vẫn có thể cứu giúp người khác như một người bác sĩ thực thụ vậy.

(Ý là làm việc giúp người khác á, chứ không phải là chữa bệnh như bác sĩ -.-)

Nên anh vẫn vui vẻ đón nhận tiếng gọi này.

Nhiệt tình qua đi, tiểu thiếu gia liền nhận được quà từ tay Cận Hành.

"Oa, còn có quà nữa này! Cảm ơn anh Dịch Khanh, còn có Cận tiên sinh nữa." Trần Túy vui vẻ nhận lấy: "Thật ra chỉ cần hai người đến là em đã vui rồi, Chanh Chanh và Kẹo Sữa nhất định sẽ thích mấy món quà này."

"Chanh Chanh và Kẹo Sữa?" Cận Hành như nghe được chuyện lạ. Đó không phải tên của đồ ăn sao???

"Là nhũ danh hai bảo bối nhà em đó. Chanh Chanh là em gái, Kẹo Sữa là anh trai, để em gọi Tỉnh Thần ôm hai đứa qua đây." Trần Túy quay đầu gọi một tiếng, Cố tiên sinh đang bị trưởng bối bao vây lập tức đột phá vòng vây, ôm Chanh xuất hiện bên người tiểu thiếu gia.

Công chúa nhỏ được bao trong khăn lót đỏ thắm, mặt khăn thêu hình long phượng, cực kì vui mắt. Chanh nhỏ rợn tròn đôi mắt to, vốn đang nhìn cha, khi đến gần ba ba liền tự động dời mắt, hướng Trần Túy giơ tay nhỏ, như là không muốn tiếp tục ngốc trong ngực cha nữa.

Tiểu thiếu gia bế con gái. Cố Tỉnh Thần rảnh tay, liền chào hỏi với Cận Hành và Lục Dịch Khanh. Tuy rằng y và Cận Hành mới chỉ cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng vì đối phương đã từng giúp y một ân huệ lớn, bởi vậy tự đáy lòng Cố Tỉnh Thần thật sự xem hắn là bạn. Lục Dịch Khanh thì càng không cần phải nói, người mà Tiểu Túy coi trọng tất nhiên cũng là người mà hắn coi trọng.

"Kẹo Sữa được mẹ em dỗ ngủ rồi." Cố Tỉnh Thần nói: "Chanh Chanh vừa mới dậy, giờ đang ham vui lắm."

Tiểu thiếu gia vừa chọc con vừa nói: "Rõ ràng là sinh đôi, thói quen sinh hoạt lại không giống nhau, không giống lý thuyết em đọc trên sách gì cả."

"Trong sách chỉ nói đến trường hợp phổ biến nhất, cũng không phải lúc nào cũng đúng." Lục Dịch Khanh vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào tay nhỏ phấn nộn của công chúa nhỏ. Chanh Chanh bị dời lực chú ý, một đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn nhìn anh, hé miệng cười toe toét.

Lòng Lục Dịch Khanh mềm đến rối tinh rối mù, không nhịn được liền hỏi vài câu quan tâm: "Ban đêm bảo bảo có khóc nhiều lắm không?"

Trần Túy: "Chanh Chanh và Kẹo Sữa đều rất ngoan, ban đêm chưa bao giờ khóc quấy."

Lục Dịch Khanh ngạc nhiên: "Không khóc sao? Nhưng mà trẻ sơ sinh rất hay đói bụng, cũng rất mẫn cảm, khó chịu một chút thôi cũng có thể khóc vang trời. Lúc trước tiểu Vân nhà anh cũng vậy đó."

"Hưm, thật ra có khóc. Kẹo Sữa tương đối ngoan, ban đêm nhiều nhất thì khóc ba lần, Chanh Chanh thì nhiều nhất là thức giấc năm lần." Cố Tỉnh Thần nói.

"Hử? Sao em lại không biết? Ban đêm em không hề nghe thấy tiếng bọn nhỏ khóc mà."

"Đó là do con vừa khóc anh là anh tỉnh ngay, ôm con ra ngoài dỗ, dỗ nín rồi mới bỏ lại vào nôi."

Cố Tỉnh Thần nhìn vợ mình, nói: "Bác sĩ Lê nói em phải chú ý nghỉ ngơi, điều dưỡng cơ thể. Em và bảo bảo như nhau, đều yêu cầu chất lượng giấc ngủ tốt nhất, sao anh có thể để em nửa đêm thức giấc dỗ con?"

Tiểu thiếu gia chợt hiểu được, vành mắt Cố Tỉnh Thần lúc nào cũng có quầng thâm nhàn nhạt là từ đâu mà ra.

Trách không được mà, cậu đọc sách, thấy người ta miêu tả chăm trẻ sơ sinh khó biết bao nhiêu, cần nhiều kiên nhẫn đến chừng nào, tuy khổ nhưng lại hạnh phúc. Nhưng chung quy vẫn là chịu khổ, vậy mà cậu lại thấy thật thảnh thơi, mỗi ngày ở nhà trôi qua quá thoải mái, ngủ no rồi dậy ăn đồ ngon canh bổ hai mẹ (mẹ chồng và mẹ ruột) nấu cho, nuôi mình đến trắng trẻo mập mạp.

Còn việc chăm con, chỉ trừ lúc cần thiết cậu phải đích thân cho bú, còn lại đổi tã, pha sữa ăn dặm, tắm rửa các thứ, đều không đến phiên cậu nhọc lòng, chỉ cần vui vẻ đùa nghịch với hai đứa nhỏ, dỗ cho hai đứa vui vẻ, chính cậu cũng vui vẻ là được.

Trần Túy còn cảm thán sao mình lại sinh được hai đứa nhỏ ngoan ngoãn dễ thương như vậy, hóa ra là vì những chuyện phiền lòng khác đều được Cố Tỉnh Thần lẳng lặng giải quyết hết rồi. Con đến tay cậu luôn là bộ dáng thơm tho sạch sẽ, ăn no ngủ kĩ, bảo bảo đã thoải mái rồi thì tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đáng yêu nhất.

"Anh là một người bạn đời cực kì hoàn hảo đấy." Lục Dịch Khanh thật lòng khen Cố Tỉnh Thần.

Cận Hành: "......"

Cố Tỉnh Thần có hơi ngượng ngùng: "Chút việc nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu."

Tiểu thiếu gia cảm động đủ rồi, cũng cảm nhận được sự yêu thích đứa nhỏ của Lục Dịch Khanh, liền khẳng khái nói: "Dịch Khanh, anh có muốn ôm Chanh Chanh một lát không?"

"Có thể sao?" Lục Dịch Khanh khẩn trưởng, tay phải hết nắm lại buông. Tay anh đã có thể dùng lực, cầm nắm đơn giản không thành vấn đề, nhưng anh vẫn có chút lo lắng.

Anh rất muốn ôm đứa nhỏ một cái. Rõ ràng cũng đã làm ba rồi, nhưng lại chưa từng thật sự được ôm một đứa trẻ bao giờ.

"Tay của anh...Anh sợ là không được đâu."

"Không sao đâu, anh thử đi đã." Trần Túy bế đứa nhỏ đặt vào ngực anh, cũng không buông tay ra ngay.

Lục Dịch Khanh thật cẩn thận đón lấy bọc lót. Anh cứ nghĩ rằng sẽ rất khó, đến lúc cong tay phải lên, mới phát hiện cũng không khó như vậy, thậm chí còn không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Cảm giác bất lực lúc không thể ôm được Tiểu Sơ Vân nho nhỏ, giờ phút này cũng theo cái ôm mà biến mất.

Tay phảu của anh tuy không thể khôi phục được như trước kia, nhưng vẫn có sức, đủ để ôm một đứa trẻ.

Chanh nhỏ không sợ người lạ, cũng không khóc, đôi mắt lúng liếng mở to, chốc thì nhìn ba ba, chốc thì nhìn bác đẹp trai này, phát ra tiếng cười giòn tan, cũng không biết là đang vui vẻ cái gì.

"Có được không anh?"

"Được rồi." Lục Dịch Khanh vững vàng ôm công chúa nhỏ vào trong lòng.

"Vậy em buông tay nha." Trần Túy chầm chậm rút tay về: "Chanh Chanh rất thích anh đó."

"Anh cũng rất thích bé con." Lục Dịch Khanh muốn hôn hôn bảo bảo, nhưng sợ da bé mẫn cảm, liền khắc chế chính mình, nói với Cận Hành đang đứng một bên: "A Hành, anh lấy cặp vòng giúp em với."

Cận Hành liền lục túi lấy ra một cái hộp nhung đỏ rực, mở ra đưa cho tiểu thiếu gia.

"Cái khắc rồng là của anh trai, cái khắc phượng là của công chúa nhỏ."

Đôi vòng vàng rất nhỏ, chỉ lớn hơn 2 ngón tay của người trưởng thành một chút, tuy nhỏ nhưng rồng và phượng lại được điêu khắc cực kì tỉ mẩn, như là sắp bay lên, có thể nói là một kiện tác phẩm mỹ nghệ.

Cận Hành không tinh tế như Lục Dịch Khanh, nhưng phàm là chuyện Lục Dịch Khanh nói hắn làm, hắn sẽ cố hết sức làm được tốt nhất.

Lần này cũng như vậy.

Trần Túy đối với trang sức bằng vàng luôn không có hứng thú gì, lúc thấy cặp vòng này cũng phải nhìn nhiều thêm mấy cái. Cậu cầm lấy chiếc vòng khắc phượng, kéo tay Chanh Chanh mang lên cho bé. Bé con thấy trên tay tự nhiên có thêm một vật lấp lánh ánh vàng, nhất thời cũng thích thú vô cùng, tay nhỏ cứ vung tới vung lui.

Lục Dịch Khanh ôm tiểu bảo bảo chán chê rồi mới quay sang hỏi Cận Hành: "A Hành có muốn ôm thử không?"

Tuy trong lòng Cận Hành không muốn, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.

Đang lúc hắn do dự, Lục Dịch Khanh đã bế đứa nhỏ đặt vào trong lòng hắn. Cận Hành luống cuống tay chân nhận lấy bọc lót, hắn thật sự chưa từng ôm qua em bé nhỏ như vậy, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Lục Dịch Khanh cầm tay dạy hắn từng chút một, đến khi tư thế đúng rồi mới yên tâm hoàn toàn giao bé con vào tay Cận Hành.

Công chúa nhỏ lúc ở trong lòng Lục Dịch Khanh rất là ngoan ngoãn, lúc này nằm đến trong lòng Cận Hành, thấy cái bác này nhìn cứ hung hung dữ dữ, lập tức bẹp miệng muốn khóc lên.

"Anh mau dỗ bé đi! Lắc qua lắc lại ấy." Lục Dịch Khanh nói

Cận Hành như người máy, thật thà làm theo, lắc qua lắc lại mấy hồi, nhưng vẫn chưa dỗ được.

"Hay là anh hát một bài đi." Trần Túy ra chủ ý.

Cận Hành liền mở miệng, hát một bài 'Hai con hổ' phiên bản ngũ âm không hoàn chỉnh.

(Bài này giai điệu giống bài Kìa con bướm vàng... ở bên mình ấy:v)

Tiếng ca quá độc đáo, tầm mắt của những vị khách còn lại trong phòng đều bị hấp dẫn qua đây.

Chanh Chanh không khóc nữa, vẻ mặt khiếp sợ nghe cái bác kì quái này phát ra thứ tiếng đáng sợ mà bé không hiểu được.

Cố Tỉnh Thần nghĩ thầm, hóa ra có người còn hát khó nghe hơn hả mình, muahahahahaha.

Trần Túy vươn tay, lặng yên nắm lấy tay Cố Tỉnh Thần, Cố Tình Thần lập tức nắm chặt lấy tay vợ yêu. Hai người tay kề tay, tiểu thiếu gia liền cảm nhận được Cố tiên sinh đang nghẹn cười đến là vất vả, liền quay đầu trừng y một cái, cảnh cáo không cho y phát ra tiếng cười, phải giữ mặt mũi cho khách chứ.

Cố Tỉnh Thần nhịn đến cực kì vất vả, nước mắt sắp chảy ra cũng không dám phát ra tiếng.

Lục Dịch Khanh cũng muốn bảo A Hành câm miệng, nhưng anh bỗng nhìn thấy biểu tình của Chanh nhỏ, đang từ âm u dần chuyển sang rạng rỡ.

"Một con không có mắt. Một con không có tai. Thật kỳ quái! Thật kì quái!"

Sáu chữ cuối cùng, Cận Hành rốt cuộc tìm được giai điệu, miễn cưỡng hát đúng nhịp, chữ cuối còn hát trầm xuống. Tiếng hát vừa ngừng, Chanh nhỏ bỗng khanh khách cười rộ lên, cười thôi còn chưa đã, tay nhỏ chân nhỏ hết duỗi lại đá, ở trong ngực Cận Hành quẫy đạp, một bộ ta đây thật vui sướng.

Cận Hành thầm nghĩ, xong rồi xong rồi, bé con này cười lên sao lại đáng yêu như vậy!!!

Nếu không phải biết rõ đứa nhỏ mới vừa tròn tháng nghe gì cũng chẳng hiểu, Lục Dịch Khanh cực kì hoài nghi bé con này đang cười nhạo đó.

Cười vào cái giọng hát 'êm ái' của A Hành.

Sau đó anh phát hiện, biểu tình của Cận Hành cũng không đúng lắm.

A Hành lúc bình thường, đối với người ngoài, trên mặt cứ như phủ một lớp băng, băng dày hay mỏng phụ thuộc vào độ thân sơ của người đối diện. Hắn đối với phu phu Tiểu Túy đã xem như cực kì hòa ái rồi, tuy nét cười vẫn mang chút lạnh nhạt, nhưng vẫn mang ý chúc phúc thật lòng, lớp băng kia cũng được giảm đến mức tối thiểu.

Lục Dịch Khanh vẫn muốn cho hắn thả lỏng thêm chút nữa, nhưng tên này cứ như bật cơ chế phòng ngự, trừ anh và Sơ Vân ra, hầu như đối với ai hắn cũng trưng ra cái thái độ này.

Nhưng mà, hiện tại, Lục Dịch Khanh cảm nhận được, tầng băng mỏng trên mặt Cận Hành đã lặng yên không một tiếng động tan chảy thành nước mất rồi.

Nếu anh không nhìn lầm thì, A Hành có phải đang cười ngốc với bé con hay không?

Chanh Chanh vui vẻ cười rộ lên, Cận Hành cũng không thể hiểu được mà vui theo. Không cần người khác chủ động nhắc nhở, hắn chủ động ôm bé con tiếp tục dỗ dành.

Lục Dịch Khanh: ".........................."

"Tiểu Say à, đây là bạn em hả?" Trần Chước đỡ Tiếu Tiếu đi qua. Tiếu Tiếu mới có thai bốn tháng, bụng nhỏ còn chưa lộ ra, nhưng Trần Chước vẫn cực kì lo lắng, đi đường cũng phải đỡ cô mới an tâm.

"Vâng ạ." Trần Túy nói: "Chính là bác sĩ Lục em quen được ở Thụy Sĩ, lúc trước em có nhắc qua với anh rồi đó. Anh ấy đã giúp em rất nhiều."

Tiếu Tiếu: "Vậy phải cảm ơn anh ấy thật đàng hoàng mới được."

Trần Chước tiến lên bắt tay với Lục Dịch Khanh: "Bác sĩ Lục, ngưỡng mộ đã lâu. Tiểu Túy vẫn luôn nhắc đến anh với tôi."

"Xin chào, cho hỏi anh là?" Lục Dịch Khanh nhìn Alpha giống Trần Túy năm sáu phần trước mặt, lễ phép hỏi.

"Tôi là anh ruột của Tiểu Túy, tên tôi là Trần Chước, chước nhất bôi tửu (rót một chén rượu). Cảm ơn anh lúc ở Thụy Sĩ đã giúp đỡ đứa em của tôi, thật sự vô cùng cảm kích."

"Hóa ra Tiểu Túy còn có một người anh trai. Thật là tốt quá rồi!"

"Đúng vậy, anh em siêu siêu tốt nha!" Trần Túy đi đến bên cạnh chị dâu, ôm lấy cánh tay cô: "Ảnh đối với chị dâu em cũng cực kì tốt luôn."

Tiếu Tiếu cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu.

"Chanh Chanh và Kẹo Sữa nhà em nhìn vậy thôi, năm tháng sau có thể làm ca ca tỷ tỷ được rồi đó!" Tiểu thiếu gia cười như một đứa trẻ được cho quà.

(Hình như bên TQ trong dòng họ cứ lớn tuổi hơn thì sẽ làm anh/chị họ, chứ không phải kiểu cứ là con của bác thì auto là anh/chị họ như ở bên mình)

Lục Dịch Khanh nhìn thấy Trần Túy vui vẻ như vậy, trong lòng vừa thấy vui cho cậu ấy, nhưng cũng ẩn ẩn chút hâm mộ.

Một Trần Túy hoạt bát trước mặt, so với một Trần Túy luôn ủ dột u buồn, thậm chí từng có suy nghĩ dại dột trong quá khứ, tựa như không phải là cùng một người. Anh biết, Omega này vẫn không muốn nhắc đến chuyện xưa gợi lại cảm giác sầu bi lúc đó, nhưng những quá khứ u ám ấy trong vô hình đã được nhuộm thành màu sắc rực rỡ, biến thành một trong những dải màu cầu vồng trong sinh mệnh của cậu. Cuộc sống hiện tại của cậu ấy mỗi ngày đều rất hạnh phúc, có người yêu toàn tâm toàn ý, có anh trai che chở, có một gia đình hoàn chỉnh, còn có hai bảo bảo ngoan ngoãn đáng yêu, thật là tốt quá rồi.

Lục Dịch Khanh nghĩ, những thứ này, anh cũng chỉ may mắn có được một phần, thậm chí còn suýt chút nữa mất đi tất cả.

Anh trai anh sẽ không bao giờ quan tâm anh như vậy, chí thân của anh cũng đã vứt bỏ anh từ lâu rồi.

Lục Dịch Khanh từng đồng cảm với Trần Túy, nhưng hiện tại anh lại thấy, hình như mình còn đáng thương hơn cậu ấy một chút.

Nhưng mà hôm nay là một ngày vui, anh không cho phép mình nảy sinh cảm giác sầu bi ngay tại đây, bởi vậy cố gắng che giấu thật tốt cảm xúc của mình.

Lục Dịch Khanh quay đầu, nhìn thấy Cận Hành đang chuyên tâm đùa nghịch với đứa nhỏ, khói mù trong lòng tức khắc tiêu tán hơn phân nửa. Thật ra cuộc sống của anh bây giờ cũng rất tốt, người mình yêu ngày ngày ở bên cạnh mình, không có biệt ly, không vì toan tính cừu hận, chỉ đơn thuần là vì yêu nên ở cạnh nhau, chỉ vậy thôi cũng đã thực hạnh phúc rồi. Không nên cầu mong những thứ quá xa vời mà làm chi.

Đến khi Chanh Chanh đùa nghịch mệt rồi, Cận Hành mới lưu luyến không rời trả bé lại cho ba ba của bé, từ tận đáy lòng bật ra một câu cảm thán: "Con gái quả thật là áo bông tri kỉ mà."

Lục Dịch Khanh: "Thật ra chúng ta cũng có thể tự mình sinh một bé 'áo bông' mà."

Cận Hành ôm chầm lấy bở vai anh, thừa dịp không có ai nhìn liền hôn một cái lên trán Omega, nói: "Không cần, em chính là áo bông tri kỉ của anh."

"Người không thể có lòng tham, có em và Sơ Vân ở cạnh bên, anh đã thấy thỏa mãn rồi."

"Thật sự thỏa mãn rồi?"

"Ừm."

"Thật á?"

".....Nếu không thì chúng ta nhận nuôi một bé gái đi."

"?????!!! Tên chết tiệt nhà anh, tình nguyện nhận nuôi con nhà người ta cũng không muốn cùng em sinh một đứa! Em còn cần anh làm chi nữa!! Tra nam!!!"

"Anh sai rồi anh sai rồi! Bảo bối!"

"Anh biến đi!"

Tiệc rượu buổi tối kết thúc, Cố Tỉnh Thần đã sắp xếp cho những mỗi vị khách đường xa một gian gian phòng tổng thống, dù sao cũng là khách sạn nhà mình, không phải tốn tiền, tất nhiên phải tận dụng cho đủ mặt mũi.

Cận Hành được vợ yêu cho phép, trong yến hội uống với Cố Tỉnh Thần vài ly rượu, giờ đang tắm rửa.

Lục Dịch Khanh lanh tay lẹ mắt vứt hết áo mưa khách sạn chuẩn bị vào thùng rác, còn tâm cơ vò nát mấy tờ giấy phủ lên trên che đậy lại.

Sau đó dùng kĩ năng cả đời, quấn chặt Alpha 'lãnh đạm' nào đó kéo đến trên giường, vậy mà người nào đó đến tận lúc xách súng ra trận rồi vẫn còn nhớ lục ngăn kéo tìm áo mưa, tất nhiên là công cốc.

"Ai da, chắc là nhân viên khách sạn quên bỏ vào rồi đó." Vị Omega nào đó thẳng tay vứt nồi.

"......Để anh nhờ lễ tân mang lên." Cận Hành nói liền đứng dậy muốn gọi điện thoại.

Lục Dịch Khanh vội vàng kéo hắn về trong ổ chăn, dùng ngữ điệu đến chính mình cũng cảm thấy buồn nôn, ưỡn ẹo nói: "A Hành, chồng ơi, em chờ không được đâu, chúng ta làm một lần đã nha?"

Lập tức, người nào đó nhất – trụ - kình - thiên.

Sau đó, Omega bị đè ép, tự thân thể nghiệm tình yêu dạt dào của mãnh nam 'lãnh đạm' đột nhiên tìm lại được nhiệt huyết, vui sướng tràn trề hưởng thụ cả một đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play