(Editor: Cuối cùng cũng quay về hiện thực rồi mn à:)))) Những chương nào có chữ "chuyện cũ" là đang hồi tưởng ở quá khứ nha, không để gì là quay về hiện thực)
Mấy năm nay Lục Dịch Khanh được điều dưỡng khá tốt, rất ít khi phải đến bệnh viện, lần này bất hạnh trúng gió xuân, mới bất đắc dĩ lại mặc lên áo bệnh nhân. Anh ngồi trên băng ghế công viên, nghe Nghiêm Tiểu Vĩ lải nha lải nhải nói thật nhiều - người này một khi đã mở miệng thì như bật chế độ máy hát, không dừng lại được. Lục Dịch Khanh nghe đến sắp ngủ luôn rồi, che miệng ngáp một cái, trong mắt rớm ra mấy giọt nước mắt, giờ tay lau đi, tầm mắt rõ ràng liền thấy Cận Hành cầm theo áo khoác đang đi đến đây, nháy mắt anh lại có tinh thần.
"A Hành!" Lục Dịch Khanh từ trên ghế bật dậy, chạy chậm nhào vào trong lòng Cận Hành. Cận Hành thấy anh chạy đến cũng đã mở hai tay đứng chờ, đến khi tiếp được người ôm vào trong ngực liền thuận tay phủ thêm áo khoác cho anh.
Lục Dịch Khanh cảm thấy trên vai chợt nặng, toàn bộ thân thể cũng ấm áp hơn rất nhiều. Anh ôm eo Cận Hành, tay luồn vào sau lưng hắn sưởi ấm, ngẩng đầu nhìn Alpha nhà mình hỏi: "Anh đi đâu vậy? Em tỉnh lại đã không thấy anh rồi."
Cận Hành tháo khăn quàng cổ của mình đeo lên cho bà xã: "Chở tiểu Vân đi học. Thằng nhóc đó hôm nay dậy muộn, sốt ruột, anh lái xe chở con đến trường."
"Vậy có bị muộn học không?"
"Không, lúc đến nơi vẫn còn 10 phút nữa mới vào học."
"Con đã ăn sáng chưa anh?"
"Anh dẫn con qua quán ăn cạnh trường, nó ăn hết hai cái bánh bao, uống một ly sữa đậu nành."
"Được rồi." Lục Dịch Khanh mỗi ngày lo nhất là ba bữa của bạn nhỏ nhà họ.
Cận Hành áng chừng độ ấm của hai bàn tay nhỏ sau lưng mình, nói: "Sao tay lạnh như vậy, ở bên ngoài hứng gió bao lâu rồi hả?"
"Cũng không lâu mà..." Lục Dịch Khanh chột dạ liếc liếc Nghiêm Tiểu Vĩ phía sau.
Nghiêm Tiểu Vĩ mới sáng đã ăn no một bụng thức ăn chó, bị Cận Hành thình lình nhìn qua, lập tức cười ha ha nói: "A ha ha ha, cái đó...Sư huynh, em về trước trực ban đây!" Chạy biến.
Cận Hành nhăn mày: "Em còn mang bệnh đó, còn dám chạy loạn, hửm?"
"Nhưng mà...Nhưng mà không có anh, một mình em ở trong phòng rất chán á." Lục Dịch Khanh vẫn ôm Cận Hành, dán trong ngực hắn làm nũng: "Mới không gặp có một lát thôi, đã nhớ anh rồi."
Cận Hành sờ sờ tóc sau gáy anh: "Anh cũng nhớ em. Hôm nay không đi đâu hết, cả ngày ở cùng với em có được không?"
"Được chứ. Á, anh làm gì đó...!" Lục Dịch Khanh không kịp đề phòng, cả người bị nhấc bổng lên.
Cận Hành vững vàng ôm bảo bối trong lòng, mặt không đổi sắc nói: "Bế bà xã lên lầu."
Lục Dịch Khanh xấu hổ vùi mặt vào ngực Cận Hành. Tuy rằng ở nhà cũng đã quen bế tới bế lui không biết mệt, nhưng mà đây là đang ở ngoài đó!!!
Bệnh viện này người biết anh nhiều lắm, ngại quá đi!
Cận Hành lại không cảm thấy gì, một đường bế người về phòng bệnh, thuần thục nhét vào trong ổ chăn, lại chỉnh độ ấm của máy sưởi lên cao mới ngồi lại trên mép giường. Hắn giống như làm ảo thuật, từ trong túi móc ra hai bức tượng nhỏ làm bằng đất sét*, đưa đến trước mặt Lục Dịch Khanh: "Ở cổng trường tiểu Vân anh thấy có ông cụ ngồi nặn cái này, liền mua hai cái về cho em. Có thích không?"
(*: Mn cứ tưởng tượng nó giống cái tò he ở mình ấy, mà làm bằng đất sét màu thôi)
Hai mắt Lục Dịch Khanh sáng rực, cầm đến xem. Một cái là hình củ cà rốt, cái còn lại là hình một chú thỏ đang giơ hai tay nắm lấy cái gì đó.
Thỏ con làm mô phỏng theo nhân vật hoạt hình, động tác và biểu cảm rất là đáng yêu.
"Dễ thương quá đi! Nhưng mà, sao em thấy củ cà rốt này hình như hơi...lẻ loi thì phải?"
Cận Hành đem hai bức tượng đặt gần nhau, tay của thỏ con vừa vặn ôm lấy củ cà rốt. Hắn nói: "Này là một cặp."
"...." Lục Dịch Khanh cười cong mắt: "Thế sao không dính chúng lại với nhau luôn?"
"Anh cố ý để ông ấy tách ra đó." Cận Hành nói: "Để củ cà rốt này trên bàn học của tiểu Vân, mỗi ngày đều nhìn thấy, có lẽ đến một ngày nào đó nó sẽ không ghét ăn cà rốt nữa."
Lục Dịch Khanh bật cười: "Anh ác quá đi!"
"Anh thấy biện pháp này rất tốt mà, mau khen anh đi nào!"
"Ha ha ha, kệ anh đó."
Cười nói một hồi, hộ sĩ đeo khẩu trang đẩy xe thuốc đến, Cận Hành cũng vừa lúc có cuộc gọi đến, liền đứng dậy nhường chỗ, đi lại chỗ cửa sổ nghe điện thoại.
Lục Dịch Khanh thấy hơi lạ, anh đã hạ sốt, chỉ cần truyền nước theo dõi thêm mấy ngày là được, cũng không cần phải tiêm thêm thuốc; mà cho dù có phải tiêm, bác sĩ cũng phải thông báo trước cho anh chứ nhỉ?
Tay trái của anh bị hộ sĩ nắm thật chặt, thử rút về cũng không được. Lục Dịch Khanh nhìn nhìn người này có phần hơi quen, hỏi: "Cô tiêm thuốc gì cho tôi vậy?"
Ống tiêm đựng chất lỏng màu vàng. Tuy rằng Lục Dịch Khanh không còn làm bác sĩ nữa, nhưng kiến thức vẫn chưa quên, bệnh này của mình cần dùng thuốc gì anh đều biết rõ, thuốc nước màu vàng thường dùng cũng nhớ đến vài loại, không có loại nào nên xuất hiện trong đơn thuốc của anh cả. Cũng không phải anh có ý muốn gây khó dễ với hộ sĩ, chỉ là cẩn thận hỏi nhiều một câu, sợ cô nhớ nhầm.
Hộ sĩ liếc liếc Lục Dịch Khanh, không trả lời, dùng tay vỗ vỗ cánh tay anh. Mạch máu của Lục Dịch Khanh rất nhỏ, mỗi lần bác sĩ phải tìm thật lâu mới thấy, cô hộ sĩ này lại đặc biệt sốt sắng, vỗ rất mạnh tay, một hai cái liền đỏ cả một mảng da.
Lục Dịch Khanh có ngốc cũng phát hiện ra điểm kì quái.
"Tôi không tiêm nữa. Cô thả tay ra đi!"
Hộ sĩ không để ý đến anh, không tìm mạch máu nữa, muốn cầm kim đâm thẳng vào.
Nước thuốc không rõ ràng tiêm vào trong thân thể, hậu quả gì cũng có thể xảy đến. Lục Dịch Khanh cố gắng lấy tay kìm lại tay của hộ sĩ, nhưng tay này của anh không có sức, bị cô ta dễ dàng cạy mở.
"A Hành!"
Cuộc điện thoại vừa rồi là thủ hạ của Cận Hành gọi đến. Hắn để người đi điều tra xem tập đoàn Cổ Lai đang kéo hơi tàn gần đây có lén lút làm chuyện gì hay không.
Đối phương nói một đống chuyện, hắn phân tâm nghe, Lục Dịch Khanh vừa kêu một tiếng liền đem lực chú ý một lần nữa quay về trên người vợ yêu, xoay người liền thấy hộ sĩ đang kéo tay Lục Dịch Khanh, kim tiêm kia đã sắp đâm đến tay.
"Cô ta có vấn đề!" Lục Dịch Khanh gần như là hét lên.
Cận Hành không hỏi nhiều, ba bước thành hai chạy lại xô hộ sĩ kia ra, thuận tay giằng được ống tiêm, sau đó kéo Lục Dịch Khanh vào trong ngực, hỏi anh có làm sao không. Lục Dịch Khanh lắc đầu, tuy cổ tay bị kéo đến phát đau nhưng cũng may chưa bị kim đâm vào.
Hộ sĩ bị bảo tiêu xông vào đè trên mặt đất, bác sĩ chủ trị cũng theo vào, cầm lấy ống tiêm nghiên cứu liền nhận ra đây là một loại ceton* - có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trung khu thần kinh của con người. Một ống này mà tiêm xuống, không chết cũng tàn phế.
((*): Chỗ này tác giả chỉ nói là ceton thôi chứ không chỉ rõ là chất nào, tui cũng chưa tra được loại ceton nào có màu vàng cả:)))))
Cận Hành giận điên người, mà cũng không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn luôn ở cùng Lục Dịch Khanh, vậy mà ngay dưới mi mắt hắn, lại còn có người to gan dám hại anh.
Chuyện này kinh động đến viện trưởng. Hộ sĩ kia họ Từ, đúng thật là nhân viên trong biên chế của bệnh viện.
Nếu ống thuốc này được tiêm vào, sẽ tạo thành sự cố đặc biệt nghiêm trọng.
Viện trưởng tự mình đến xin lỗi. Lục Dịch Khanh đối với viện trưởng vẫn luôn có thái độ kính trọng, chịu không nổi cái khom lưng cúi đầu xin lỗi của bậc tiền bối.
Hộ sĩ bị ép tháo khẩu trang, lại nói tên, Lục Dịch Khanh mới nhớ đến chuyện thật nhiều năm về trước, lúc anh vẫn còn làm việc ở bệnh viện, hình như đã từng khiển trách cô ấy, lúc ấy cũng là vì cô ta dùng sai liều lượng thuốc, suýt chút nữa hại chết bệnh nhân.
Anh không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là ân oán cá nhân, từ một chuyện cỏn con từ vài năm trước mà anh chẳng còn nhớ, đến vài năm sau lại suýt chút nữa hại đến mạng mình.
Có vài người, trừng mắt tất báo.
Nhưng Cận Hành hiểu, một hộ sĩ nho nhỏ làm gì có khả năng lấy được thứ hàng cấm chỉ có ở chợ đen thế này. Hắn không muốn Dịch Khanh phải nghĩ nhiều, nên mới không trực tiếp vạch mặt ả đàn bà kia, lại cũng vì Lục Dịch Khanh mà không làm khó dễ bệnh viện.
Cô hộ sĩ kia bị cách chức, đuổi khỏi bệnh viện ngay tại chỗ.
Cận Hành thừa dịp Lục Dịch Khanh không chú ý, giao ống tiêm chứa thuốc kia cho bảo tiêu, cũng không cần hắn phải nhiều lời, bảo tiêu tự biết phải xử lí ống tiêm kia như thế nào.
Hộ sĩ Từ quay về phòng nghỉ nhân viên thu dọn đồ đạc, sau khi bị khai trừ khỏi bệnh viện ả ta còn phải đối mặt với các loại tố tụng. Vì không muốn bị đồng nghiệp vây xem nên ả chọn chỗ vắng người mà đi, nào ngờ lúc đi ngang qua lối thoát hiểm bị một bàn tay vươn ra kéo vào, ống tiêm mới lúc nãy ả còn cầm trong tay bây giờ đã cắm sâu vào sau gáy, thuốc nước màu vàng bị bơm vào cơ thể không thừa một giọt.
Hôm sau, nhân viên dọn vệ sinh vào lúc quét dọn lối cầu thang bộ, phát hiện một người phụ nữ nằm tê liệt trên mặt đất. Người không chết, tứ chi lại cương cứng hoàn toàn, bác sĩ đến khám, đưa ra kết luận, toàn bộ cơ thể từ phần cổ trở xuống của ả, từ nay về sau đã không thể cử động được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT