Đêm đầu tiên xuất viện, Lục Dịch Khanh sốt cao, bị khó chịu tỉnh lại. Trong phòng rõ ràng đang bật điều hòa, vậy mà toàn thân anh lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cầm di động nhìn thời gian, mới hơn 6 giờ sáng.
Anh không thể sớm như vậy đã làm phiền đến người khác, chỉ đành tự mình bò dậy, lúc xuống giường cẳng chân bất chợt bị chuột rút - là lần đầu tiên anh bị thế này kể từ khi mang thai. Bắp chân nhói lên từng hồi, càng ngày càng đau, Lục Dịch Khanh phủ tay lên bắp chân, đau đến kêu ra tiếng, bảo bảo trong bụng bị đánh thức cũng bắt đầu nghịch ngợm.
Toàn thân anh đều bắt đầu phát đau, cuối cùng chỉ có thể cuộn thành một đoàn trong chăn, ý thức trở nên mơ hồ.
Tạ Định Lan gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, không quá yên tâm, chỉ có thể mạo muội mở cửa xông vào, liền thấy Lục Dịch Khanh cả người giống như vừa được vớt lên từ trong nước, ướt đẫm mồ hôi, môi gắt gao mím lại như là đang chịu đựng cái gì đó.
"Dịch Khanh? Dịch Khanh?!" Tạ Định Lan vội đỡ người ngồi dậy, gọi vài tiếng, Lục Dịch Khanh cũng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, miễn cưỡng hé mắt, trong mắt phủ một tầng hơi nước dày đặc, làm người nhìn đến đau lòng.
"Tôi đưa cậu đến bệnh viện." Tạ Định Lan khom người muốn bế Lục Dịch Khanh lên, đụng vào da cổ đối phương mới phát hiện người đã sốt cao.
"...Không cần..." Lục Dịch Khanh hữu khí vô lực nói: "Trong ngăn kéo có thuốc..."
"Cậu sốt cao vậy rồi, không đến bệnh viện làm sao được?"
"...Tôi là bác sĩ, tự biết tình trạng của mình đến đâu..." Lục Dịch Khanh nhịn qua một trận choáng váng mới nói tiếp: "...Vết thương trên tay...Nhiễm trùng nên mới dẫn đến sốt cao...Tôi có mua thuốc, anh giúp tôi lấy đi."
Tạ Định Lan biết sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể theo lời Lục Dịch Khanh nói, lục từ trong ngăn kéo ra vài hộp thuốc, lại chạy xuống phòng bếp rót một cốc nước ấm. Hà Biện đang chuẩn bị bữa sáng, thấy em họ vội vã chạy xuống liền túm lại hỏi xem có chuyện gì. Tạ Định Lan hai ba câu thuật lại tình huống, Hà Biện lập tức tắt bếp, tháo tạp dề: "Để chị chạy lên thị trấn mời lão quân y đến xem sao."
Lão quân y họ Đổng, xuất thân từ bộ đội chính quy, về sau mới đến trấn nhỏ này tự mở phòng khám, rất có danh vọng trong trấn.
Lúc ông đến, Tạ Định Lan đã giúp Lục Dịch Khanh uống thuốc xong, Omega đang mê man ngủ. Lão quân y trên chiến trường đã thấy qua nhiều vết thương huyết nhục tán loạn, trị thương cho đám Alpha da dày thịt béo cũng không chút nương tay, hiện tại thình lình phải tiếp nhận một bệnh nhân Omega yếu ớt, chẩn bệnh một lát, mày liên nhăn thành hình chữ xuyên (川): bệnh nhân này nội thương ngoại thương đủ cả, còn đang mang thai, vậy mà không được điều trị cho tốt!
Cũng may bệnh nhân cũng có hiểu biết, thuốc tây uống vào đã phát huy công dụng, bắt đầu hạ sốt, lão quân y chẩn mạch, viết một đơn thuốc Đông y ôn hòa, nói trước tiên uống thuốc này, một ngày 3 chén, điều dưỡng căn cơ cho tốt, những chứng bệnh này tự nhiên cũng theo đó thuyên giảm đi nhiều. Nghĩ nghĩ, ông lại viết thêm một phương thuốc dưỡng thai, nói thân thể như thế này mang thai đã không dễ dàng, có thể giữ thì nên giữ.
Lão Đổng nói với Hà Biện, người này trị thương chưa dứt đã xuất viện, chắc chắn phải chịu chút khổ sở, chỉ là dùng thuốc chậm rãi điều dưỡng thì tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Chẳng qua vết thương phần đầu vẫn cần lưu ý, nếu tình huống chuyển xấu thì phải nghĩ cách khác. Còn vết thương ở tay phải, lão quân y lắc đầu nói, không động dao kéo trị không được, phòng khám của ông cẫn chưa đủ điều kiện, phải vào thành phố lớn làm phẫu thuật, ít nhất cũng phải trên 30 vạn, đối với người thường mà nói là một số tiền rất lớn.
Tạ Định Lan đứng một bên nghe, nghĩ thầm, nhà xưởng nhỏ mình vừa dựng lên một năm cũng chỉ có thể kiếm khoảng mười vạn, căn bản không thể kiếm ra đủ tiền chữa bệnh.
Lúc trước còn làm việc ở Lai thị, tiền tới vừa nhiều vừa nhanh, mà hiện tại Cận Hành đã bỏ đi, đám anh em của hắn cũng tự động giải tán, ai về nhà nấy. Tạ Định Lan tất nhiên cũng không muốn ngày ngày trải qua cuộc sống liếm máu trên mũi dao, bởi vậy tất cả vốn liếng đều dành để mở một nhà xưởng nhỏ, tiêu xài hằng ngày tất nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu trong một thời gian ngắn phải chi ra ba bốn mươi vạn, thật sự có chút khó khăn.
Chỉ có thể chậm rãi tích góp.
Lục Dịch Khanh ốm một lần mất nửa tháng mới dần tốt lên, có thể ngồi dậy tự mình uống thuốc. Hà Biện sợ anh đang yếu, điều hòa cũng không dám bật nhiều, trời mát mẻ một chút thì mở cửa sổ, làm gió mát bên ngoài thổi vào phòng, xua đi mùi thuốc nồng nặc.
Lục Dịch Khanh nín thở nuốt xuống một chén thuốc đen xì, uống xong vị cay đắng vẫn quẩn quanh trên đầu lưỡi mãi không hết. Đã vậy một ngày còn phải uống ba bốn chén, danh xứng với thực trở thành 'ấm sắc thuốc'*.
((*) ý chỉ người nhiều bệnh, hay phải uống thuốc.)
Hà Biện lắp điện thoại bàn ngay cạnh đầu giường Lục Dịch Khanh, thông trực tiếp với điện thoại dưới lầu, rút kinh nghiệm từ lần này, cô nghiêm túc nói với anh, về sau nếu thân thể lại khó chịu thì cứ bấm điện thoại, mọi người sẽ nhanh chóng biết. Bình thường cô hay ngủ muộn dậy sớm, cũng không lo bị làm phiền, ngược lại chỉ sợ Lục Dịch Khanh cứ chịu đựng không nói, thân thể và đứa con mới là quan trọng nhất. Lục Dịch Khanh cũng không biết phải báo đáp người chị nhiệt tình săn sóc này như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, bồi bổ thân thể, nhanh chóng giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.
Lại qua nửa tháng, tình trạng của Lục Dịch Khanh cũng tốt lên bảy tám phần, mấy bát thuốc đắng đó tuy phát huy công dụng chậm nhưng hiệu quả lại tốt, anh ngẫu nhiên có sức sẽ xuống lầu phơi nắng. Hà Phàm đang học tiểu học, việc học nặng, mỗi ngày trở về đều vác theo một cặp sách vở nặng trình trịch, sách bài tập dày cộm. Lục Dịch Khanh nhìn một chút, một ngày hai tờ đề ba trang bài tập, đó mới chỉ là một môn, tuy rằng đã từng gặm qua những cuốn từ điển chuyên ngành y học dày hơn thế này gấp mấy lần, anh vẫn phải cảm thán từ tận đáy lòng, đám nhỏ bây giờ sống cũng không dễ dàng nha.
Bạn nhỏ Hà Phàm hết sức thân thiết với chú Lục này, hơn nữa bởi vì anh đã từng trị khỏi vết thương ở vai cho nhóc, nhóc càng cảm thấy 'chú' này cực kì cực kì lợi hại, gặp phải đề bài không giải được liền lạch bạch chạy đi tìm Lục Dịch Khanh. Đề toán tiểu học ra càng ngày càng khó, đến Lục Dịch Khanh xem qua cũng cảm thấy phức tạp, cùng bạn nhỏ Hà Phàm từng bước từng bước cùng nhau giải, thẳng đến khi thằng nhóc hiểu cặn kẽ mới thôi; chính anh cũng nhân cơ hội bắt đầu tập dùng tay trái viết chữ, ban đầu viết còn xiêu xiêu vẹo vẹo, luyện mãi cũng có thể viết cho ngay hàng thẳng lỗi. Tạ Định Lan đứng một bên nhìn, hắn chỉ học đến hết cao trung, cũng tự nhận không phải người có thiên phú học tập, thấy nhiều chữ sẽ đau đầu, nhưng khi ngồi bên xem Lục Dịch Khanh luyện từng nét chữ, hắn vậy mà có thể đứng xem rất lâu, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Vài ngày sau, Thẩm Phỉ gọi cho Lục Dịch Khanh, nói có thể giúp anh và Cận Hành gặp mặt.
Lục Dịch Khanh vừa cao hứng, vừa phát sầu với bộ dạng bây giờ của mình. Anh bây giờ quá gầy, sắc mặt cũng tái nhợt, bộ dáng của ma bệnh, A Hành thấy được nhất định sẽ lo lắng.
Chỉ là, anh không có khả năng sẽ buông tha cho cơ hội được gặp Cận Hành, chỉ có thể cố gắng xốc lại tinh thần để bản thân nhìn tươi tỉnh hơn chút.
Tạ Định Lan chở Lục Dịch Khanh đến, ngồi ngoài xe chờ anh. Lý Diệp đã đứng chờ họ từ sớm, Thẩm Phỉ đã đặc biệt dặn dò, y tất nhiên không dám làm trái mệnh lệnh vợ ban, tự mình đi ra đón Lục Dịch Khanh, hết thảy lưu trình cũng chuẩn bị đầy đủ, Lục Dịch Khanh rất nhanh liền được gặp Cận Hành.
Hai người cách nhau một tấm kính, thông qua điện thoại bày tỏ nỗi lòng.
Cận Hành biết Lục Dịch Khanh tỉnh ngay sau lúc mình đi, tuy rằng hắn không được tận mắt nhìn thấy người tỉnh lại, nhưng có thể biết đối phương còn sống tốt cũng đã thực thỏa mãn. Hắn lại càng không dám nghĩ đến, Lục Dịch Khanh còn bằng lòng đến thăm mình.
Cận Hành hơi xúc động, muốn khóc. Sau lưng vẫn có một vị cảnh sát đứng đó, khóc lên có hơi mất mặt, nhưng chính hắn cũng không tự khống chế được.
Lục Dịch Khanh bình tĩnh hơn hắn một chút, nhìn thấy đối phương yên lặng rơi nước mắt còn cười cười trêu hắn: "Anh khóc cái gì? Nhìn thấy em vui quá hả?"
Nước mắt Cận Hành chảy càng nhiều.
Lục Dịch Khanh đành phải nói: "Anh khóc lên nhìn xấu lắm, còn khóc nữa là em đi đó!"
Nước mắt Cận Hành 'xoạch' một phát ngừng lại, mắt đỏ bừng.
"Thư anh viết em đọc rồi, ừm...Viết tốt lắm, không sai chính tả, chữ viết rõ ràng, quy cách cũng đúng nữa."
Cận Hành nhìn Lục Dịch Khanh: "Dịch Khanh..." Hắn cố ý liếc nhìn tay trái đối phương, không thấy cái nhẫn mình đã mua, trong lòng có chút mất mát.
"... Nội dung em cũng xem qua, miễn cưỡng đáp ứng anh đó."
Cận Hành sửng sốt.
Lục Dịch Khanh tiếp tục nói: "Nhẫn thì em nhận, nhưng mà sao anh không tự tay đeo lên cho em chứ? Anh rõ ràng biết tay em bị thương, hoạt động bất tiện mà."
"Anh sợ...Em không muốn."
"Muốn chứ, sao lại không?" Lục Dịch Khanh nói: "Bỏ đi, không chấp nhặt với tên ngốc nhà anh. Em đợi anh về mang nó lên cho em, nhẫn cưới anh phải tự tay đeo lên cho em mới có ý nghĩa chứ."
Mắt thấy Cận Hành sắp khóc, anh bất đắc dĩ cười cười: "Sao lại khóc rồi, em đáp ứng với anh, chẳng phải anh nên vui sao?"
Cận Hành hít hít mũi, giơ tay quẹt lung tung nước mắt nước mũi trên mặt, xoa mặt thành một con mèo hoa. Vác cái mặt này trở về, chắc chắn sẽ bị đám tiểu đệ mới thu thập cười cho thối mũi, địa vị của hắn cũng khó mà bảo toàn!
Nhưng mà, hắn không để bụng. Vợ đang ở đây, hình tượng là cái rắm chó gì!
Cận-mèo-hoa nặn ra một nụ cười. Lục Dịch Khanh lúc này mới hài lòng, cũng cười lại với hắn.
Hai người đối diện nhau như vậy, càng cười càng vui vẻ. Bức tường băng vô hình lặng lẽ tan chảy, tựa như quay lại thời mới yêu, vô tư vô lự, nhìn thấy người yêu cười, chính mình cũng ngây ngô cười theo, rõ ràng cũng không nói gì, chỉ cần nhìn đối phương mà thôi, là có thể cùng cười đến ngốc ngốc.
Cận Hành vẫn có chút lo lắng hỏi: "Sức khỏe của em sao rồi?"
"Tốt lắm." Lục Dịch Khanh chớp chớp mắt nói: "Em hồi phục tốt, bác sĩ mới để em xuất viện."
Cận Hành yên tâm, lại hỏi: "Tay phải thì sao?"
"Cũng không đau như trước nữa." Lục Dịch Khanh lập tức lảng sang chuyện khác: "A Hành, con đá em đó!"
Cận Hành nhìn bộ dáng vui vui vẻ vẻ của anh, trong lòng mềm nhũn, hắn nói: "Đứa nhỏ này cũng thực kiên cường."
"Ừm." Lục Dịch Khanh cười: "Nhất định sẽ là một đứa nhỏ rất ngoan."
"Em mang thai, bên cạnh có ai chăm sóc không?"
"Mẹ với anh trai đều ở cạnh em. Bọn họ lo cho em, em cũng sẽ tự chăm sóc cho mình thật tốt, anh đừng lo."
Cận Hành cũng không quá muốn nhắc đến những người kia, ậm ừ: "Ừm, vậy là tốt rồi."
Hắn chỉ cần biết Lục Dịch Khanh vẫn tốt là được.
"Dịch Khanh, anh sẽ cố gắng cải tạo thật tốt!"
"Em nhất định phải chờ anh!!"
"Em tất nhiên sẽ chờ anh. Sau này mỗi tháng em đều đến, ba năm, trôi qua rất nhanh thôi, em chờ nổi mà."
Lục Dịch Khanh nhẹ phiêu phiêu nói ra hứa hẹn, Cận Hành cũng thực ngây thơ tin theo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT