Cận Hành đi siêu thị về, đem hai túi đồ to đặt lên bàn. Lúc hắn đi ngang qua quảng trường thấy có hàng bán kẹo hồ lô, liền thuận tay mua hai cây, một cái đưa cho con trai, một cái khác lặng lẽ giấu sau lưng, chạy lên lầu muốn cho Dịch Khanh một món quà nhỏ.
Nhưng khi vào phòng, hắn lại thấy Lục Dịch Khanh ngồi trên sàn nhà, vùi đầu giữa hai tay, toàn bộ thân thể đều suy sụp, chỉ dựa vào hai chân đang gập lên chống đỡ.
Cận Hành bị sự khác thường của anh dọa sợ, vội vàng đi qua hỏi, lo thân thể Dịch Khanh lại xảy ra chuyện gì. Hắn đem gói hồ lô đặt trên bàn, dùng tay thăm dò độ ấm trong lòng bàn tay Lục Dịch Khanh, đỡ bả vai làm đối phương ngẩng đầu lên.
Lục Dịch Khanh như người mất hồn giương mắt nhìn Cận Hành, hai mắt sưng đỏ, nước mắt đầy mặt. Cận Hành không biết khoảng thời gian một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mình ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vừa nôn nóng vừa cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy em?" Hắn cầm lấy tay phải khẽ run của Lục Dịch Khanh, cực kì lo lắng.
Tay phải Lục Dịch Khanh, lúc trước bị thương quá nặng, lại chậm trễ chữa trị, sau này mặc kệ khám Tây y hay Đông y, dùng hết mọi cách vẫn không thể trị khỏi tận gốc, tuy bây giờ sinh hoạt bình thường đã không còn gì đáng ngại, nhưng vào lúc cảm xúc anh bị kích động, vẫn sẽ tái phát tật cũ. Bởi vậy bình thường Cận Hành không muốn để Lục Dịch Khanh phải động tay lảm việc, kể cả cầm cái chén cũng phải lo lắng đề phòng. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, tay phải đã ít khi xảy ra vấn đề, hôm nay lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Cha em...Ông ấy không khỏe lắm..." Lục Dịch Khanh nghẹn ngào nói: "Em muốn về thăm ông ấy...Em phải về thăm ông ấy."
Cận Hành hiện tại đã biết Lục Dịch Khanh vì ai mà thương tâm, hắn lau nước mắt cho anh, nói: "Được, bây giờ chúng ta sẽ về. Để anh đặt vé máy bay về thành phố B cho em."
"A Hành...Anh..."
"Anh về cùng em, dắt theo Sơ Vân nữa."
"...Cảm ơn."
Cận Hành dở khóc dở cười, dùng tay điểm điểm trán Lục Dịch Khanh: "Không được nói loại lời khách sáo này với anh."
"Được." Lục Dịch Khanh đáp ứng, nhưng trong lòng anh biết, kể cả hai người đã cùng nhau đi đến ngày hôm nay, thì trong việc này anh vẫn nên nói 'cảm ơn' với hắn, thậm chí còn muốn nói với hắn một câu "Thật xin lỗi".
Hành trình về trấn nhỏ bị hủy bỏ, chuyến bay 4 giờ chiều sẽ cất cánh.
Cận Sơ Vân mờ mịt không rõ chuyện gì đã xảy ra, bởi bác sĩ Hứa lâu rồi không gặp hôm nay lại đến.
Nhóc ôm chó nhỏ đứng ngoài cửa phòng nhìn lén, thấy bác Hứa diện mạo hòa ái kia đang cầm một cây châm thon dài đâm vào tay ba ba.
Rất nhanh, tay phải ba ba liền biến thành con nhím. Cảnh tượng này trước kia nhóc cũng thường xuyên thấy, lúc mới dọn về đây, ba ba mỗi ngày đều phải uống ba chén thuốc nhìn siêu cấp đắng, bác sĩ cũng tiến hành châm cứu cho ba ba. Cứ như vậy một đoạn thời gian dài, ba ba giống như đã quen, lúc châm cứu còn có thể thảo luận về một số loại thuốc cùng bác Hứa, ngược lại cái người đứng một bên xem là Cận Hành thì mặt nhăn mày nhó, không biết còn tưởng rằng hắn mới là người chịu châm.
Sau nhóc xem TV, thấy có một phân đoạn trong phim thần tượng, nam chính liếc mắt đưa tình với nữ chính đang bị thương, nói: "Thương ở trên người em, nhưng đau ở trong lòng tôi."
Nhóc dùng những lời này để lí giải hành vi của Cận Hành, tuy rằng có điểm buồn nôn, nhưng lại rất phù hợp.
Cận Sơ Vân cũng biết, mỗi lần bác Hứa đến đều là để chữa bệnh cho ba ba. Hôm nay nhìn sắc mặt ba ba đúng là không được tốt, nhóc lo lắng, nhưng lại không dám chạy vào làm chậm trễ bác sĩ chữa bệnh, chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.
Lúc nhóc vừa mới hiểu chuyện, ba ba đã nói với nhóc, trước đây ba cũng là bác sĩ.
Cận Sơ Vân không hiểu vì sao bây giờ ba ba không phải là bác sĩ, mà chỉ toàn làm bệnh nhân. Nhóc rất muốn tận mắt nhìn thấy ba ba mặc áo blouse trắng, nhất định rất đẹp trai, nhóc đã từng thấy mấy tấm ảnh hồi ba còn trẻ, rất xinh đẹp!
Đương nhiên hiện tại cũng rất đẹp!
Miên man suy nghĩ một hồi, bác sĩ đã châm cứu xong cho Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh thử hoạt động tay phải, cảm giác đau nhức ban đầu đã được áp chế, cũng không phát run nữa. Cận Hành hàn huyên vài câu cùng bác sĩ Hứa, lại sai người đưa ông về tận nhà.
Cận Sơ Vân thừa dịp chạy đến bên người ba ba, Lòng Đỏ chạy theo bên chân nhóc quẫy đuôi tít mù.
Sơ Vân ôm cánh tay Lục Dịch Khanh, hỏi anh bị làm sao vậy. Lục Dịch Khanh nhìn con trai, nói mình không sao cả.
"Có đau không ba?" Tiểu Cận hỏi.
Lục Dịch Khanh miễn cưỡng cười một cái, nói: "Không đau, ba quen rồi nên không đau." Anh sờ sờ đầu con: "Hôm nay ba ba dẫn con đi gặp ông bà ngoại và bác cả."
Cận Sơ Vân hơi hơi mở to hai mắt, trước kia nhóc đã nghe ba ba nhắc đến, nhưng vẫn chưa được gặp ba người họ.
Lúc đến thành phố B trời đã khuya, ngoài trời còn có mưa nhỏ. Cận Hành đã sớm sắp xếp xe đến sân bay đón người, tiểu Cận ngồi máy bay ba tiếng có chút mệt, vừa lên xe liền cuộn người ngủ trong ngực Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh đem khăn quàng cổ của mình làm chăn đắp cho tiểu Cận, Cận Hành thấy thế liền cởi khăn của mình ra quàng lại cho anh. Cảm xúc của Lục Dịch Khanh bằng mắt thường có thể thấy được đang rất suy sút, Cận Hành kéo tay anh sưởi ấm, nói: "Vạn sự đều có anh ở đây."
Tầng năm của bệnh viện trung tâm cảnh giới nghiêm ngặt, trước thang máy và cửa phòng đều có hai viên cảnh sát đứng canh, ai không rõ còn nghĩ người ở tầng này là quan to chức lớn. Trên thực tế, cảnh sát đứng đây không phải để bảo vệ, mà là để canh chừng, canh chừng một trọng phạm bệnh tình nguy kịch.
Người chưa chết, một khắc cũng không thể thả lỏng.
Lục Dịch Khanh nhìn thế trận ngoài phòng bệnh, thần sắc lại càng ảm đạm hơn. Cận Sơ Vân tò mò nhìn chằm chằm súng trên tay chú cảnh sát, nếu không phải đang bị Cận Hành nắm tay, nhóc rất muốn chạy đến sờ sờ, sau đó hỏi chú cảnh sát xem đây là súng thật hay súng bắn nước. (Tui quỳ thằng nhỏ =))))
Cận Hành đem con trai giao cho Lục Dịch Khanh, nhéo vành tai anh nhẹ giọng nói: "Vào đi, anh ở ngoài chờ em."
Cận Hành nghĩ, Lục An Chính hẳn là sẽ không muốn thấy mình.
Lục Dịch Khanh nhìn hắn, định mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật gật đầy, sau đó kéo tiểu Cận đang không hiểu gì đi về phía phòng bệnh.
Nhưng hai viên cảnh sát cũng không dễ dàng để hai ba con vào, bọn họ hỏi Lục Dịch Khanh có quan hệ thế nào với Lục An Chính.
Lục Dịch Xuyên đúng lúc mở cửa, thấy em trai mang theo một đứa trẻ đứng ngoài, trong mắt cũng không có gì bất ngờ, anh ta thấp giọng giải thích với hai viên cảnh sát, Lục Dịch Khanh lúc này mới có thể đi vào phòng bệnh. Cận Hành nhìn anh đi vào, tìm ghế dựa ở hành lang nhàn nhã ngồi xuống, lẳng lặng đợi Lục Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh đã mười ba năm chưa gặp cha mẹ và anh trai. Mười ba năm, đã sớm cảnh còn người mất.
Thế cho nên hiện tại anh lại lo lắng khi phải đối mặt với chính những người thân ruột thịt của mình.
Cận Sơ Vân cảm thấy ba ba càng nắm chặt tay mình hơn, có điểm khẩn trương. Nhóc nhìn một phòng toàn người lạ, yên lặng lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn Lục Dịch Khanh, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Ba ba?"
Lục Dịch Khanh lúc này mới hồi thần, ngước mắt đánh giá người trong phòng một chút. Anh trai vẫn phong độ như vậy, ăn mặc lại không còn tinh tế như trước, người ban đầu sống trong nhung lụa, qua mười ba năm giống như đã thích ứng được với cuộc sống bình phàm của dân thường.
Mẹ anh, ngồi bên giường bệnh của cha, mái đầu bạc đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn. Trong ấn tượng của Lục Dịch Khanh, bà Lục luôn chú ý bảo dưỡng cơ thể, gần như sẽ không già, nhưng hiện tại anh cũng phải thừa nhận, mẹ anh già rồi, năm tháng cuối cùng cũng lưu lại từng đạo nếp nhăn không thể bỏ qua trên gương mặt bà.
Lục Dịch Khanh nhắm mắt, không muốn tin lão nhân gầy trơ cả xương đang nằm trên giường bệnh là cha mình. Người đàn ông năm đó bị tuyên án tù chung thân cũng không chịu cúi đầu, rốt cuộc đã gặp được kẻ thù, tế bào ung thư tước đi hết thảy ngạo khí và tự tôn của ông, hủy hoại người đàn ông dã tâm bừng bừng này từ trong ra ngoài. Cho đến tận giờ phút này, một bộ còng tay sáng loáng vẫn đem cánh tay trái khô gầy của ông xích vào bên mép giường.
Một bác sĩ và hai y tá đang ngồi trong góc phòng, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, tùy thời chuẩn bị ứng phó với tình trạng nguy cấp của người bệnh. Tuy vậy, hầu hết các thiết bị y tế trong phòng lại không còn hoạt động, kể cả máy thở cũng đã được rút ra.
Lục Dịch Khanh biết, chuyện này đại biểu cho điều gì.
"Mẹ..." Anh gian nan mở miệng, mới cất tiếng nước mắt đã trào ra.
Bà Lục liếc anh một cái, không phản ứng, chỉ lấy qua khăn lông thấm nước ấm lau tay cho Lục An Chính. Ông nằm đó trợn tròn mắt, trong miệng phát ra vài tiếng rên rỉ thống khổ, trộn lẫn với một cái tên mơ hồ: Dịch Khanh.
Lục Dịch Khanh không nhịn được, vọt tới bên giường bệnh Lục An Chính, trực tiếp quỳ xuống, nắm lấy tay cha dán tới trên mặt mình, khóc lóc nói: "Dịch Khanh ở đây! Cha ơi, con ở đây rồi!"
Lục An Chính gắng gượng liếc nhìn Lục Dịch Khanh, kì thật ông đã không thể nhìn rõ mọi thứ được nữa, chỉ có thể nghe tiếng, nhưng ông nhớ rõ giọng nói của con trai mình. Trong cổ họng Lục An Chính nghẹn một cục máu đục, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng ông vẫn dùng hết toàn lực nói với con trai: "...Không trách con...Không trách con...Về nhà đi...Cùng anh con..."
Lục Dịch Xuyên nghe cha gọi tên, cũng đi đến trước giường. Vừa rồi anh ta lén lau nước mắt, lại vẫn không giấu được khóe mắt hồng hồng.
Lục An Chính suy yếu nói: "...Cùng anh con...Chăm sóc tốt...mẹ các con..." Ông nói mấy chữ, phải nghỉ một lúc lâu mới có sức nói tiếp.
Bà Lục ngồi một bên yên lặng khóc, khăn lông nắm trong tay cũng buông rớt.
Lục Dịch Khanh hoảng loạn đáp ứng: "Vâng, vâng vâng, con nghe cha, sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!"
Lục Dịch Xuyên cũng nói: "Cha, người yên tâm."
Lục An Chính khẽ gật đầu, nhìn quanh phòng bệnh như đang tìm ai đó.
Tiểu Cận ngây ngô đứng dựa tường, không rõ mình phải làm gì.
Thẳng đến khi ba ba gọi tên, nhóc mới chậm rãi đi qua.
Cận Sơ Vân giống Lục Dịch Khanh lúc nhỏ đến bảy tám phần, bà Lục trong nháy mắt còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Lục Dịch Khanh kéo con trai đến bên giường, bảo nhóc gọi ông ngoại bà ngoại.
Tiểu Cận luôn nghe lời ba ba, ngoan ngoãn gọi, Lục An Chính kích động đỏ cả mắt.
Điện tâm đồ bên cạnh ông đột nhiên biến động, bác sĩ lập tức cảnh giác đứng lên.
Lục An Chính nói với đứa nhỏ: "...Gọi lại lần nữa được không con?"
Cận Sơ Vân chớp chớp mắt to, không nhận ra không khí bi thương trong phòng, thâm âm giòn tan kêu: "Ông ngoại khỏe ạ!"
Sức sống vừa hồi phục trong nháy mắt của Lục An Chính theo câu nói dần dần biến mất, giọng ông yếu đến gần như không nghe được, lại vẫn có thể cảm nhận được vài phần vui mừng, ông nói: "Ngoan...Đứa nhỏ ngoan."
Ông kéo tay Lục Dịch Khanh: "...Thay cha, nói câu xin lỗi với tiểu tử Cận gia."
Điện tâm đồ phát ra âm thanh cảnh báo, giọng nói của Lục An Chính lẫn vào trong đó: "...Chuyện của cha mẹ nó, thật xin lỗi..."
Đường cong giao động lớn nhỏ cuối cùng biến thành một đường thẳng tắp, giống như cả đời ông, biến đổi khôn lường, rồi cũng quy về với cát bụi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT