Bên tai vang lên một hồi chuông cấp cứu, theo bản năng của bác sĩ, Lục Dịch Khanh vọt tới phòng giải phẫu, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, nhưng khi đi vào mới phát hiện, cái người đang nằm trên giường phẫu thuật, lại chính là mình.
Anh giật mình bừng tỉnh!
"Sao vậy?"
Gương mặt lo lắng của Cận Hành phóng đại ngay trước mắt, Lục Dịch Khanh bình ổn hơi thở một chút, nghe được tiếng đếm ngược của MC trên TV, nhìn thấy Sơ Vân đang ngồi ở một đầu khác của sô pha ôm con chó bông gật gù ngủ.
Cận Hành giơ tay sờ trán Lục Dịch Khanh, quan tâm hỏi: "Gặp ác mộng hả?"
"Ừm." Lục Dịch Khanh lúc này mới ý thức được mình đã ra một thân mồ hôi lạnh: "Mơ thấy chuyện trước kia."
Cận Hành nhìn ánh mắt ánh, lập tức đau lòng muốn chết.
Lục Dịch Khanh điều chỉnh hô hấp và cảm xúc, đùa vui với Cận Hành: "Mơ thấy anh không cần em nữa, dọa em tỉnh luôn."
Anh dụi dụi vào ngực Cận Hành, tựa đầu lên vai hắn ngửi mùi tuyết tùng, tức khắc an tâm: "May mắn, chỉ là mơ thôi."
"Em nên đánh chết cái tên Cận Hành trong mơ kia mới đúng." Cận Hành hôn hôn tuyến thể sau cổ anh, ở đó có một vết sẹo nhỏ, làm cách nào cũng không mờ đi được.
"Em không nỡ." Lục Dịch Khanh nhỏ giọng nói: "Nếu có thể trở lại quá khứ, em chỉ muốn hôn anh ôm anh, sau đó quấn chặt không bỏ, một khắc cũng không cho anh rời khỏi tầm mắt em. Anh nói cái gì em cũng sẽ không tin, đuổi cũng không đi, đánh cũng được, mắng cũng được, chính là không thể đuổi em đi nữa."
Lục Dịch Khanh ngồi thẳng dậy nâng má Cận Hành, trong mắt trong lòng đều là hắn: "Em còn muốn hỏi Cận Hành khi ấy một chút, sao lại ngốc như vậy, sao lại không chịu nói mọi chuyện cho em biết."
"Cận Hành khi ấy cho rằng như vậy đối với em là tốt nhất." Trong mắt Cận Hành cũng chỉ có Lục Dịch Khanh: "Cận Hành hiện tại biết sai rồi."
Hắn đem lòng bàn tay phải mở ra trước mặt Lục Dịch Khanh, cười cười nói: "Tình nguyện chịu phạt."
Lục Dịch Khanh cầm lấy tay hắn, ghé vào bên tai hắn xấu xa nói: "Lên giường sẽ phạt anh."
Trong TV đang chiếu "Đêm hội mùa xuân" của CCTV, chiếu đến một nửa thì bị Cận Hành tắt. Hắn đứng dậy bế con trai đang ngủ lên phòng ngủ trên lầu, đắp chăn cẩn thận cho nhóc. Con Shiba bông Cận Sơ Vân đang ôm có một cái chuông nhỏ, động một chút sẽ vang, Cận Hành sợ đánh động đến con trai, ôm nhóc nằm một hồi rồi mới chỉnh nhỏ đèn, quay về phòng ngủ chính.
Bên ngoài pháo hoa bay đầy trời, Lục Dịch Khanh nằm trên giường nhắm mắt, bên tai toàn là tiếng bùm bùm bùm bùm. Vừa rồi xem TV anh đã ngủ được một giấc, giờ cũng không buồn ngủ lắm.
Anh lủi vào ngực Cận Hành, tay nhỏ không an phận sờ sờ bụng dưới của chồng. Cận Hành bị chọc đến khó nhịn, dùng tay đè lại động tác của Lục Dịch Khanh, khàn giọng nói: "Đừng quậy."
"Không, đã nói muốn phạt anh rồi mà!" Lục Dịch Khanh nói, một tay khác lưu luyến phác họa cơ bụng Cận Hành, ngón tay linh hoạt dần hướng lên trên, tin tức tố ngày càng ngọt ngấy.
"Em còn như vậy, anh nhịn không nổi nữa đâu." Cận Hành nói
"Ai bắt anh nhịn?" Lục Dịch Khanh dựng người lên, trong bóng tối dựa vào cảm giác mổ lên môi Cận Hành một cái, oán giận nói: "Còn nhịn nữa, em sợ anh không được mất." (ý là sợ bạn Hành bị bất lực đó mn =)))
Cận Hành đè người xuống dưới thân, Lục Dịch Khanh còn không sợ chết mà níu cổ hắn tiếp tục trêu chọc: "Đêm giao thừa năm mới không phải nên làm chuyện khiến người ta vui sướng nhất hay sao...Ưm..."
(Đính chính lại câu sì poi ở văn án, có nước lèo húp nha mn =)))
Cận Hành dùng một nụ hôn sâu chặn miệng anh, Lục Dịch Khanh không thể nói một câu hoàn chỉnh, rầm rầm rì rì bằng giọng mũi. Vị Alpha đang 'tức giận' cuối cùng cũng quyết định trừng phạt Omega không nghe lới nhà mình.
Tiến hành đến một nửa, thể lực Lục Dịch Khanh theo không được, cả người vùi trong ổ chăn tùy ý đối phương hầu hạ, ngẫu nhiên thoải mái sẽ rầm rì hai tiếng, phần lớn là ra lệnh cho Alpha đang đè trên người, có thể thoải mái điều chỉnh lực đạo và tốc độ, này cũng là nhờ sự dung túng của Cận Hành.
Khoái cảm ngập đầu kéo đến, Lục Dịch Khanh dựa vào một tia lý trí cuối cùng gian nan nói: "Ch...Cho em thêm một đứa nữa đi." Vì đạt được mục đích, anh thậm chí còn chơi xấu dùng chân kẹp chặt đối phương.
Nhưng Cận Hành vẫn có thể toàn thân trở ra vào thời khắc mấu chốt.
Lục Dịch Khanh ngay cả sức nâng tay cũng không có, sau khi được tắm tửa thoải mái rồi được nhét vào ổ chăn ấm áp, chịu đựng cái eo đau nhức dịch dịch tới mép giường, oán giận nói: "Anh không yêu em." Giọng nói khàn khàn.
Cận Hành biết anh đang dỗi, chặn ngang đem người kéo vào ngực nhẹ giọng dỗ dành: "Không cần con, chỉ cần em thôi."
Lục Dịch Khanh cố chấp không nghe: "Tiểu Vân quá đáng thương, muốn một bạn nhỏ để chơi cùng cũng không có."
Cận Hành nói: "Nếu không thì, mua thú cưng cho con đi, chó nhỏ hoặc mèo nhỏ đều được. Mấy ngày nay nó ôm gấu bông là giống gì đó?"
"......" Lục Dịch Khanh thầm nghĩ thú cưng cũng có thể chơi cùng được, liền lui một bước nói: "Hình như là chó Shiba á."
"Vậy mai anh mua một con về nuôi."
"Ừm. Phải tiêm vắc xin đầy đủ đó."
"Rõ." Cận Hành ôm Lục Dịch Khanh, tay còn xoa xoa eo anh: "Eo còn đau lắm không?"
Lục Dịch Khanh tựa lên tay hắn lắc đầu. Anh hơi mệt, còn buồn ngủ, kỹ thuật mát xa của Cận Hành quá tốt, eo được xoa ấn nhẹ nhàng, rất nhanh liền thoải mái thiếp đi.
Hôm sau, người của Cận Hành liền đem một con chó đến.
Lục Dịch Khanh mở cửa, thấy hán tử cao to thô kệch Trần Đại Xuân đang ôm một con chó nhỏ lông xù xù trong ngực. Đại Xuân hàm hậu cười, chào một tiếng: "Chị dâu, năm mới tốt lành." Lục Dịch Khanh cũng vội vàng chúc một câu năm mới tốt lành, đồng thời cũng cảm tạ hắn, tết nhất còn phiền hắn phải đi một chuyến.
Cận Sơ Vân vốn đang xem TV, nghe thấy động tĩnh ở cửa liền chạy tới. Nhóc mừng rỡ hét to một tiếng, chạy tới sờ đầu chó nhỏ, còn chó bông ban đầu ôm trong ngực đã bị ném trên sô pha không người để ý.
Trần Đại Xuân hơi khom lưng đưa chó nhỏ cho tiểu thiếu gia, còn cẩn thận dạy nhóc cách ôm chó.
Nhóc Shiba này mới lớn khoảng ba tháng, lông vừa ngắn vừa mềm, lỗ tai nho nhỏ gục xuống, tựa hồ hơi sợ người lạ.
Tiểu Cận ôm nó trong ngực, dùng tay thuận lông cho nó.
Cận Hành đứng một bên nhìn cũng thích, nói với con trai: "Về sau nhóc này sẽ ở với chúng ta, con đặt tên cho nó đi."
"Ha ha" Lục Dịch Khanh không nhịn được cười, hỏi nhóc: "Sao lại đặt là Lòng Đỏ mà không phải là Lòng Trắng?"
"Bởi vì lông nó màu vàng nè! Hơn nữa, con cũng thích ăn lòng đỏ trứng!" Tiểu Cận đắc ý nói: "Mẹ à, mẹ nói với con, lòng đỏ trứng giá trị dinh dưỡng cao hơn mà."
"Ừm..." Lục Dịch Khanh gật gù: "Nói có lý lắm."
Cận Hành khó thấy được con trai vui vẻ như vậy, liền biết mua con chó này là đúng rồi, đồng thời cũng không thể không thừa nhận, tiểu Cận ngày thường không thích nói cười có lẽ đúng là do không có bạn chơi cùng.
Lục Dịch Khanh kéo Trần Đại Xuân vào nhà uống một ly trà rồi mới thả người đi.
Năm mới, Cận gia lại chào đón một thành viên mới đến.
Cận Sơ Vân mỗi ngày đều xoay quanh Lòng Đỏ, kể cả phim hoạt hình cũng không thèm xem nữa. Lục Dịch Khanh sợ con trai ham chơi quên lối, thường xuyên nhắc nhở nhóc đi làm bài tập Tết.
So ra, Cận Hành cưng chiều con trai hơn nhiều, hắn được nghỉ phép, không có việc gì làm liền cùng con trai chơi với Lòng Đỏ, còn đặc biệt dành ra một buổi đến shop thú cưng mua ổ, vài túi thức ăn và đồ chơi cho chó. Lòng Đỏ được cho ăn quá nhiều, thích ứng không kịp, bụng khó chịu một hồi, nó còn nhỏ, cũng không biết khống chế mà đại tiểu tiện lung tung. Lúc mới nuôi, vừa lơ là một chút là trong góc lại có một bãi uế vật, mùi vị không dễ ngửi cho lắm.
Tiểu Cận ban đầu sợ Cận Hành sẽ mắng chó nhỏ, nhưng Cận Hành cũng không tức giận, còn chịu thương chịu khó đi dọn sàn.
Người khác sẽ cho rằng Cận Hành xem chó nhỏ như con trai mà nuôi, nhưng kì thật không phải, bọn họ không hề biết mối quan hệ lợi hại trong đó. Đem chó nhỏ nuôi tốt, tiểu Cận sẽ vui, mà tiểu Cận vui thì Lục Dịch Khanh cũng vui, Cận Hành chỉ là muốn nhìn Lục Dịch Khanh vui vẻ thêm chút.
Cứ vậy, Lòng Đỏ như là sinh vật dưới cùng của chuỗi thức ăn, còn cái người được đặt trên đỉnh thức ăn là Lục Dịch Khanh thì chẳng hiểu gì cả, cứ cho là Cận Hành thật sự thích con chó nhỏ này.
Sự có mặt của Lòng Đỏ tạm thời giải quyết được mâu thuẫn, chấp niệm của Lục Dịch Khanh với bảo bảo tiếp theo cũng vơi bớt.
Trong nhà ít người, có chó nhỏ cũng náo nhiệt hơn chút, nhưng bầu không khí năm mới vẫn không rõ ràng lắm, Lục Dịch Khanh liền muốn quay về thăm trấn nhỏ. Sau khi Cận Hành đón Lục Dịch Khanh về đây, mỗi năm đều dẫn cả nhà về trấn ở gần một tháng, nơi đó không khí tốt, là chỗ thích hợp để thư giãn. Lục Dịch Khanh vừa nhắc đến, hắn liền vui vẻ đáp ứng.
Cận Sơ Vân đã từng sống ở trấn nhỏ hơn ba năm, cũng có rất nhiều bạn bè nghịch bùn cùng lớn lên, có thể về thăm đương nhiên cũng rất vui, nhóc thậm chí còn muốn ôm cả Lòng Đỏ về chơi cùng với các bạn.
Lên kế hoạch xong xuôi, Lục Dịch Khanh bắt đầu xếp hành lí, còn lên một danh sách quà tặng để Cận Hành đi mua, tiểu Cận rảnh nhất, vui vẻ chơi với chó nhỏ ngoài vườn.
Lục Dịch Khanh gấp xong quần áo của Cận Hành và con trai bỏ vào trong vali, đang suy nghĩ xem còn quên cái gì hay không thì di động đặt trên giường đột nhiên vang lên.
Là một dãy số lạ, anh cũng không để ý mà nhấc máy.
"Ai vậy?"
"Dịch Khanh."
"Anh?!" Lục Dịch Khanh không thể tin vào tai mình, vội vàng xác nhận lại lần nữa: "Anh hai?"
"Là anh."
Lục Dịch Khanh suýt chút nữa điện thoại cũng cầm không vững. Mười ba năm rồi, đây là lần đầu tiên Lục Dịch Xuyên, không, phải nói là người đầu tiên của nhà họ Lục chịu liên hệ lại với anh.
Ban đầu, Lục Dịch Khanh gọi cho anh trai hoặc mẹ đều bị ngắt điện thoại, sau đó thì gọi không được, anh mới ý thức được có khả năng họ đã đổi số. Phương thức liên hệ của anh với người nhà họ Lục chỉ còn có số điện thoại bàn ở nhà cũ là còn gọi được, nhưng gọi được cũng vô dụng, mười mấy năm qua cũng không có ai nghe máy.
Anh bị người nhà vứt bỏ mười ba năm, hôm nay lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của anh trai.
Cũng không biết làm sao, mũi hơi chua xót.
Lục Dịch Xuyên hỏi: "Em hiện tại, vẫn ở cùng Cận Hành sao?"
"Dạ." Lục Dịch Khanh thấp thấp đáp.
Lục Dịch Xuyên cũng không giống trước kia trách mắng anh, chỉ là khẽ thở dài, nói:
"Cha bị bệnh nặng, bác sĩ nói khả năng chỉ trụ được hai ngày nữa, bên phía ngục giam đề xuất lên trên, đã đem người chuyển đến bệnh viện trung tâm. Cha mấy ngày nay thần trí không rõ, tỉnh tỉnh mê mê, nhưng ngẫu nhiên vẫn gọi tên em. Anh không biết em có muốn gặp cha lần cuối hay không, nên mới gọi lại đây. Muốn đến hay không...tự em quyết định đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT