*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay công tý đối tác tổ chức bữa tiệc không thể thông tham gia, bất đắc dĩ Lượng Phàm chỉ có thể gọi điện về nhà báo cho Diệp Dương không phải chờ anh.

Bữa tiệc rất lớn, sau khi nói chuyện xong với những người sau này có thể sẽ hợp tác lầm ăn, Lượng Phàn chui vào góc chờ đến thời điểm là về nhà, những bữa tiệc như thế này anh rất không thích, chỉ có một đống người nói lời khách khí qua lại là không có gì nữa. Nếu có thể anh thật mong tránh xa những bữa tiệc này trở về nhà với Diệp Dương ăn cơm còn hơn.

Ly rượu trên tay lắc lắc, Lượng Phàm không chú ý tới có người đang lại gần, ly rượu trên tay chạm tới một nơi làm đổ ra hơn phân nửa. Nhìn lại, người bị rượu đổ lên người là một cô gái, ăn mặc rất quý phái, váy dài bó sát màu trắng giờ đây nơi ngực phải bị đổ nửa ly rượu, một mảng đỏ rực được tôn lên bởi làn da và bộ váy màu trắng thuần khiết nhìn rất chói mắt. Mái tóc búi kiểu Pháp trên trán có hai sợi cong cong rũ xuống đến vai, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt được mắt cara kẻ lên trông vừa to vừa tròn, môi đỏ mọng bởi vì tô lên một lớp son khiến cô gái nhìn rất xinh đẹp. Kết luận, Diệp Dương đẹp hơn!

"Xin lỗi, cô không sao chứ, tôi không chú ý tới làm đổ rượu lên người cô rồi. Hãy để lại địa chỉ, tôi sẽ mua một bộ mới gửi cho cô." Lượng Phàm cởi áo khoác khoác lên người cô gái rồi nói.

"À, là do tôi bất cẩn, xin lỗi anh, không cần mua bộ mới cho tôi đâu." Giọng cô gái nhỏ nhẹ vang lên, "Tôi tên Tần Lỵ, anh chắc là Lượng Tổng Giám Đốc Lượng Phàm phải không ạ, nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp, hạnh ngộ" Cô giơ tay.

"Chào Tần tiểu thư, nghe danh đã lâu" Lượng Phàm bắt tay xong lập tức buông ra.

"Váy của tôi bị anh làm ướt, hôm nay tôi lại không mang tài xế, anh có thể đưa tôi về nhà được không?" Tần Lỵ cười nhẹ nói.

Lượng Phàm nhíu nhíu mày, người được tham gia bữa tiệc này không phú tức quý, nói không mang tài xế ai tin chứ, hôm nay anh lại không mang theo trợ lý, nếu không anh đã bảo trợ lý mang cô ta về rồi. Nhưng nói đi nói lại, đều là do anh làm đổ ly rượu trước, cũng không thể từ chối nên đành phải lấy xe đưa Tần Lỵ về.

Tần Lỵ ngồi ghế phó lái câu được câu không nói chuyện với Lượng Phàm, anh cũng chỉ thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng để chứng tỏ mình đang nghe, nhưng rốt cuộc nghe được bao nhiêu cũng chỉ có anh biết. Tần Lỵ cũng không nản lòng, nếu muốn bám vào được người có danh tiếng thì thứ nhất phải có là sắc đẹp, thứ hai chính là kiên nhẫn cùng với mặt dày vô hạn, mà hai thứ kia cô đều có nhất là kiên nhẫn cô có rất nhiều, kiên trì một mình tự luyên thuyên nói chuyện trên trời dưới đất để tạo bầu không khí.

Lượng Phàm chỉ chuyên tâm lái xe nhanh nhanh để còn về nhà, không quan tâm cô ta nói cái gì, anh dựa theo địa chỉ mà Tần Lỵ nói trên bản đồ tim con đường nhanh nhất để đi.

Ở một căn trung cư khá cao cấp, một chiếc MCLaren MSO HS màu tím đậu trước một căn biệt thự, một cô gái mở cửa xe đi ra ngoài, thấy cửa kính muốn đóng cô bèn cúi đầu tay giữ lấy kính xe nói với người đàn ông trong xe: "Lượng tổng, có thể để lại phương thức liên lạc của anh không?"

McLaren-MSO-HSjpg

Lượng Phàm bây giờ đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, phong độ thân sĩ đã sắp giữ không được, "Tần tiểu thư, tôi nghĩ không cần đâu, tôi sẽ gọi cho trợ lý mua một chiếc váy mới đem tới tận nhà cho cô, tạm biệt."

Thấy anh muốn kéo cửa cô cố gắng nói thêm một câu: "Lượng tổng, áo của anh.." "Cô muốn thì cứ giữ không thì vứt vào thùng rác ven đường."

Nói xong anh quay xe lao đi nhanh, anh không muốn dây dưa với người khác ngoài Diệp Dương. Suy nghĩ của cô ta không phải anh không biết nhưng anh không quan tâm tới.

Đứng ở đằng sau Tần Lỵ không cam lòng cắn cắn môi dậm chân, cô suy nghĩ một chút rồi làm ra một quyết định.

~~~~~~~

Khi anh về đến nhà đã hơn mười hai giờ, địa chỉ nhà của Tần Lỵ cũng không phải gần, anh phải mất một tiếng để đưa cô ta từ bữa tiệc về đến nhà rồi lại đi gần hai tiếng để về đến nhà mình.

Bật điện lên, Lượng Phàm nhìn đống nhỏ trên sô pha trong lòng ấm áp, xem ra Diệp Dương chờ anh đến không kiên nhẫn nên lấy luôn chăn ra ngủ trên sô pha đây. Cười cười đi đến ôm người về phòng anh, để cậu trên giường còn anh thì đi tắm.

Kỳ cọ một hồi, sau khi ra khỏi nhà tắm anh đã thơm tho như ban đầu, trèo lên giường thỏa mãn ôm Diệp Dương vào lòng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy người yêu vẫn còn ở trong lòng mở to mắt trừng mình, anh cười ôm lấy cậu giống một con cún hình thể lớn dùng đầu cọ cọ lên cổ cậu làm nũng nói: "Sao không ngủ thêm lát nữa, vẫn còn sớm mà."

"Sớm gì mà sớm, bây giờ đã sáu rưỡi rồi, hôm qua anh nói mười giờ về mà em đợi đến mười một giờ vẫn không thấy người!"

"Xin lỗi mà, hôm qua bị vướng một tý rắc rối, sau này sẽ không".

Thấy cậu muốn đứng dậy, Lượng Phàm đưa tay kéo người lại, "Nằm với anh thêm một chút đi".

"Muốn em nằm thì anh chặt đứt cái nghiệt căn nhà anh trước đi, nó cọ làm em không thoải mái."

"Chặt dứt thì sau này tính phúc của em cũng không còn nữa đâu", Giờ anh mới nhận thấy phía dưới của mình bây giờ còn đang đứng thẳng phừng phừng phấn chấn, xấu hổ nhưng anh vẫn mạnh miệng nói. Lại thấy cậu trừng mắt mình anh đành phải xoa xoa mũi đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Mẹ Lượng hôm nay có hẹn cùng mấy người bạn già đi mát xa, bảo tài xế đậu xe ở ven đường, bà đi qua chỗ mấy người bạn đang đứng, bất chợt có một chiếc xe máy phóng như bay qua đây, bà không tránh kịp cứ ngỡ mình xong rồi không ngờ đúng lúc được cô gái đi phía sau kéo lại tránh được một kiếp.

Bà thở phào một hơi, mấy người bên kia và tài xế thấy vậy liền chạy vội qua quan tâm. Mẹ Lượng nhìn cô gái đã cứu mình kia, là một người rất được, muốn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, bà gật gật đầu tán thưởng.

"Bác không sao chứ ạ?" Cô gái quan tâm hỏi han.

Ăn nói lễ phép, bà càng vừa lòng, nếu giới thiệu cô gái này cho con trai bà Dương thì chắc chắn sẽ thành rồi.

"Ừ, không sao, cũng may có cháu nếu không hôm nay ta.." Bà nghĩ lại mà cảm thấy sợ.

"Dạ không có gì đâu ạ, bác không sao là tốt rồi."

Đúng lúc mấy người bạn chạy tới, "Bà Lượng, bà không sao chứ, giao thông ngày nay càng ngày càng không đáng tin".

Cô gái bất ngờ kêu lên làm mọi người chú ý: "Bà Lượng? Chẳng lẽ bác là mẹ của Lượng tổng Lượng Thị?"

"Cháu biết con trai bác?" "Dạ, Lượng tổng tuổi trẻ tài cao có mấy ai không biết ạ" Cô gái mặt đỏ nói.

Mẹ Lượng cảm thấy mình đã nắm bắt được cái gì đó, nà cười từ ái, "Ừm, lại đây chúng ta tìm một nơi từ từ nói chuyện."

Vốn muốn giới thiệu cho bà Dương nhưng không ngờ cô gái này lại mến mộ con trai mình, vậy thì dễ nói rồi.

"Vâng, cháu tên Tần Lỵ ạ, rất vui được gặp bác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play