Bây giờ cũng hơn sáu giờ rồi, còn ai tới nữa nhỉ, cửa mở ra, thấy người đứng ở cửa, Lượng Phàm ngơ ngác há há miệng gọi: "Mẹ, mẹ?"

Mẹ Lượng trên tay cầm một đống đồ, trừng mắt nhìn Lượng Phàm, "Con còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không mau lại đây giúp mẹ."

Lượng Phàm như tỉnh lại, giúp mẹ anh cầm đồ trên tay để vào nhà, anh cũng không biết tại sao mẹ anh lại đột ngột đến đây, còn có Diệp Dương, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt để nói ra quan hệ giữa hai người à, ài, thật sầu não.

Mẹ Lượng vào trong nhà ngửi thấy mùi thơm, "Con chịu thuê đầu bếp rồi, trước mẹ nói con bao lần mà con không chịu, bảo về nhà ở lại nói mình lớn rồi cần tự lập, bây giờ rốt cuộc cũng biết đồ ở ngoài không tốt?"

Lượng Phàm gãi mặt cười ngượng

"Hôm nay mẹ cũng muốn ở lại nếm thử đồ mà người có thể nấu được làm con động lòng có mùi vị như thế nào."

"Vâng".

Đúng là động lòng nhưng không phải vì đồ ăn mà là con người à.

"Anh Phàm, đồ ăn được rồi, vào ăn đi.. Ạc" Diệp Dương đánh giá người phụ nữ giống với Lượng Phàm ba phần đang đứng ở cửa kia.

"À à, đây là mẹ anh, mẹ đây là đầu bếp của con đó, tên là Diệp Dương" Lượng Phàm chủ động giới thiệu.

"Dạ, chào cô ạ" Diệp Dương cười cười mắt cong cong chào hỏi, gây được ấn tượng tốt với mẹ Lượng.

"Chào con, lại đây cô nhìn xem xem nào, đứa trẻ này lớn lên thật dễ nhìn đó nha." Mẹ Lượng nắm tay xoa xoa đầu Diệp Dương khen ngợi.

"Cảm ơn cô ạ, con làm đồ ăn xong rồi, cô vào ăn chung luôn kẻo nguội ạ".

"Được à, cô cũng đang muốn nếm thử tay nghề của người mà con trai cô nhìn chúng đây."

Ba người ngồi vào bàn ăn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, Diệp Dương bình thường không khéo ăn nói, nên mọi trách nhiệm đều đổ hết lên đầu Lượng Phàm, anh vừa nói tốt cho Diệp Dương vừa ý vô tình lộ ra chút dấu vết nhưng mẹ Lượng sống gần năm mươi tuổi lại chưa hề nghĩ tới con mình là đồng tính nên những ám chỉ đó của Lượng Phàm, mẹ Lượng cũng chỉ nghĩ đó là do hai đứa có quan hệ rất tốt mà thôi.

Ăn xong một bữa, mẹ Lượng vẫn chưa có ý định rời đi, ngồi trên sô pha câu được câu không nói chuyện với Diệp Dương, Lượng Phàm thì bị đuổi đi rửa bát, sắp xếp đồ mà mẹ Lượng mua tới để vào trong tủ lạnh, mẹ Lượng hôm nay tới là muốn nấu một bữa ăn cho Lượng Phàm nhưng đến đây ăn một bữa do Diệp Dương nấu thì lại quên mất chuyện đó, nên khi nhìn thấy đống đồ thì tiện thể sai luôn Lượng Phàm sắp vào tủ lạnh.

Đang nói vui vẻ mẹ Lượng đột nhiên hỏi một câu khiến Lượng Phàm đổ mồ hôi hột, "Dương à, cháu có người yêu chưa, nếu chưa có để cô giới thiệu cho con một người." Có một câu cấm có sai, phụ nữ luôn thích làm mai cho người khác nhất là phụ nữ lớn tuổi.

"Đứa bé kia cũng tốt lắm, biết làm việc nhà, biết nấu ăn, quan trọng nhất là tính tình hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ có lễ độ, là một người vợ tốt à.. Bla bla.." Liên thuyên không ngừng nghỉ nói tốt cho cô gái đó.

Lượng Phàm thật là gấp à, anh mới xác định quan hệ với Diệp Dương không bao lâu mà mẹ anh lại muốn giới thiệu bạn gái cho Diệp Dương, đây là muốn phá hủy quan hệ mà, nhất định là phá hủy quan hệ!

Nhiều lần muốn ngắt lời mẹ, nói cho mẹ biết người mẹ đang muốn giới thiệu bạn gái là vợ của con mẹ, con dâu của mẹ đó nhưng anh biết nếu nói ra hai người sẽ gặp rắc rối, anh phải từ từ làm cho ba mẹ anh hiểu tốt về mối quan hệ đồng tính trước rồi mới làm rõ quan hệ của hai người.

Mẹ Lượng ngồi xoay lưng với Lượng Phàm nên không thấy nhưng Diệp Dương lại nhìn rõ mồn một, nhìn thái độ gấp gáp của Lượng Phàm, cười cười chờ mẹ Lượng nói xong mới chen vào, "Dạ, cô có ý tốt con rất cảm kích, nhưng con đã có người mình yêu rồi ạ, người đó rất tốt với con, con cũng muốn dùng cả đời để đối lại người đó."

Lượng Phàm bị nói cho đỏ mặt.

Mẹ Lượng tuy tiếc nuối nhưng người ta có bạn gái rồi mình cũng không thể làm khó được à, lại xoay người nhìn con trai mình oán giận, "Con xem con, Diệp Dương cũng đã có người yêu rồi con con cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc, có thời gian thì về thăm ba mẹ và làm quen bạn gái đi".

Lượng Phàm nhìn nhìn Diệp Dương, vẫn còn đang cười, không giận, anh thở phào một hơi cũng có chút tiếc nuối, người khác nếu mà nghe thấy bạn trai mình muốn làm quen với người khác thì phải phát giận lên chứ, phải ghen mới thể hiện được tình cảm của mình chứ. Người yêu của anh thì nghe vậy mà vẫn còn cười được nữa, anh uể oải nói: "Con muốn phát triển công ty lên nữa, làm gì mà có thời gian đi quen bạn gái ạ".

"Con đó.." Mẹ Lượng lại nói một hồi sau đó đi về, bà có mang tài xế tới nên Lượng Phàm cũng yên tâm.

Anh ôm lấy Diệp Dương từ đằng sau, "Anh sẽ làm cho ba mẹ chấp nhận muối quan hệ của hai chúng ta, chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi."

"Ừ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play