Tôi ngồi ở tiệm cà phê quen thuộc, nhìn qua cửa kính tôi thấy rõ đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi.

"Tử Lan a, em đi lâu quá a.."

Tôi rên thầm, đã hơn sáu tháng kể từ khi Tử Lan rời khỏi Việt Nam. Tôi vì thương nhớ quá độ mà càng lúc càng thức khuya dậy muộn. Đời sinh viên tuy không nhạt nhẽo nhưng tôi thấy thiếu thiếu. Thử hỏi yêu xa thì ai không cô đơn chứ, đã thế chúng tôi còn cách nhau nửa vòng Trái Đất. Cầm điện thoại đọc lại mấy tin nhắn mà tự an ủi. Tôi còn một khoảng thời gian dài đằng đẳng để chờ đợi.

"Diệp Thiên Nhất!"

Thôi chết. Tiếng hét đó làm tôi giật mình. Cô ta lại đến rồi, cô gái khoa Kiến Trúc ngày nào cũng ào ào chạy lại bên tôi. Tháng trước đã tỏ tình với tôi nhưng khi tôi nói có người yêu rồi mà cổ không tin, thấy hình Tử Lan rồi mà vẫn không chịu bỏ cuộc. Diệp công tử đây giờ chỉ có thể thở dài khổ sở.

"Cậu ở đây thì phải lên tiếng chứ." Cô gái trước mặt tôi tên Đường Huệ, hoa khôi của khoa Kiến Trúc. Cô gái này có mái tóc màu vàng tươi dài, mái tóc được cột cao cùng cái nơ màu xanh lam. Cái danh hoa khôi không hề ngoa chút nào, thật sự cổ rất xinh đẹp đấy.

Đường Huệ vô cùng tự nhiên ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi hơi giật mi mắt. Tôi gãi đầu chán nản: "Cậu tìm tôi làm gì. Đã nói rồi, tôi không chấp nhận tình cảm của cậu được đâu."

Đường Huệ chề môi: "Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi. Không được sao?"

Có Chúa, cô ta mà chỉ muốn làm bạn thì tôi không lấy họ Diệp. Thử nghĩ nếu cái tin lá cải tôi và cô ta hẹn hò đến tai Tử Lan hay anh trai Tử Lan thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không được tha thứ. Tôi khi nghe tin đó như bị vạn tiễn xuyên tâm, sốc đến ngộp thở. Lan Lan của tôi mới vắng mặt lại gán ghép tôi với người khác, thật không thể chấp nhận. Nhớ lại, tôi đã phải cực nhọc rống lên trong cái buổi sinh hoạt của trường rằng 'tôi và Đường Huệ không có quan hệ yêu đương', để rồi bị phạt một trận nhớ đời. Mặt mũi cậu theo đó mà bị vứt xó, có khi còn bị mấy bạn trai bạn gái năm nhất cười lén.

"Tôi có việc. Cậu ở lại nhé." Tôi cầm cặp đứng dậy, rồi quyết định phóng đi không cho Đường Huệ cơ hội tiếp cận.

Cô gái đó đứng phắt dậy: "Này, cậu bỏ tớ lại sao?"

Tôi quay đầu về sau, nhíu mài: "Tôi không nghĩ mình không thể bỏ cậu lại."

Bình tĩnh, Diệp Thiên Nhất. Nói thật lòng, nếu không phải Đường Huệ là con gái, tôi đã đập một trận nhừ tử rồi. Bà chằn Nhã Ly đã muốn nuốt tươi tôi chỉ vì cô gái tóc vàng hoa khôi này. Tôi thề, tôi không hề trăng hoa bay bướm!

* * *

Ánh nắng dịu, tán cây xanh rì rào màu tươi non, tôi dạo lại khu phố trước kia thường đi, những hình bóng của Tử Lan lại ùa về rất dịu dàng và ấm áp làm tôi vô thức nở nụ cười.

Chúng tôi hiện tại cách nhau nửa vòng Trái Đất, nhưng tôi có cảm giác cô ấy như vẫn ở cạnh tôi, vẫn nắm lấy tôi và gọi khẽ tên tôi. Và, vẫn dùng ánh mắt khinh khỉnh cùng nụ cười nửa miệng châm chọc tôi. Những giây phút ấy yên bình đến lạ kì.

Tôi không tự chủ cầm điện thoại gọi cho Tử Lan, lắng nghe tiếng đổ chuông cũng đủ làm bộ dạng chán chường này có thêm tí sức sống.

"Tử Lan?"

Đầu dây bên kia vang lên chất giọng quen thuộc: "Anh vẫn rãnh rỗi quá nha."

"Anh nhớ em thì không còn rãnh rỗi được đâu." tôi phì cười.

Nàng công chúa của tôi gắt gỏng: "Sến súa!"

"Nói với em thì sến hơn nữa cũng được. Anh nhớ em, mau mau về đi."

Tử Lan bật cười: "Muốn về là được sao? Em cũng nhớ tên ngốc như anh. Dám chắc anh vẫn hay bỏ bữa và bây giờ đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đúng không. Anh cũng nên chú ý sức khỏe để đối phó với hoa lá bên cạnh."

Tôi ngờ mặt ra: "Em đoán đúng quá đấy. Không có em anh ăn không ngon ngủ không yên. Thật sự rất khổ sở." tôi giả giọng đáng thương, nhưng chưa được nửa phút liền nhận thấy một vấn đề nghiêm trọng: "Lan Lan, em nói hoa lá là đang ám chỉ cái gì?"

Chả lẽ.. Cô ấy biết rồi sao? Không thể nào!

"Hửm? Anh phải hiểu hơn em chứ."

Chết thiệt..

Đích thị là biết rồi. Tử Lan thật sự biết đến Đường Huệ rồi. Ho khan một cái, tôi gãi má: "Anh không muốn giấu, chỉ là không muốn em suy nghĩ quá nhiều thôi."

Tử Lan lại đáp: "Anh định nói là anh đẹp trai tài hoa nên nhiều người theo đuổi là chuyện thường, đúng chứ?"

"Ahaha, em hiểu anh quá. Anh cũng định nói vậy." Tôi đỏ mặt lúng túng cười khổ.

"Anh biết không, Nhã Ly đã than thở với em rất nhiều về anh. Cả về cô gái tên Đường Huệ nữa, em không suy nghĩ cũng không được."

Trời! Là Nhã Ly. Đáng ra anh phải biết chứ, chỉ có bà chằn giỏi võ đó mới có thể nhiều chuyện như vậy. Muốn đốt nhà anh hả? Nghĩ sao lại nói cho Tử Lan nghe chứ, ôi trời.. Bạn tốt đấy, bạn thời thơ ấu đấy! Nhã Ly, cậu không thể cho tớ bình yên được sao! Tôi ghim!

"Em không nên tin lời Nhã Ly. Bà chằn chỉ muốn đốt nhà anh thôi. Em cũng hiểu anh yêu em nhiều đến chừng nào mà."

"Em biết. Lát em có việc nên tạm biệt anh nhé. Nhớ ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi đấy, hoàng tử ngốc." tôi nghe được tiếng cười dịu dàng của cô ấy trước khi cúp máy.

"Tạm biệt, công chúa của tôi." Tôi lại trở về vòng tuần hoàn của mình, nhưng có lẽ cần ăn cái gì đó nhỉ? Tử Lan đã ra lệnh, tôi chỉ có thể phục tùng vô điều kiện thôi!

Tâm trạng hưng phấn kì lạ, nhưng khi vừa xoay đầu đi, tôi bắt gặp Đường Huệ đang đi lại từ phía sau. Ừ thì.. Số tôi đen đủi quá mà. Chỗ này lại gần khu nhà Tử Lan, nhất định phải tránh xa cô ta an toàn mới được. Kẻo bị tên Hạ Tử Minh kia nhìn thấy.. Tôi không dám tưởng tượng nữa.

"Thiên Nhất, hóa ra cậu thích đi dạo ở đây à. Đường này rất đẹp đấy." Đường Huệ mỉm cười. Nếu là người khác không bị cô ta cười đến mê muội hay say nắng mới lạ.

"Ừ, cậu không phải rất bận rộn sao, có thời gian đi dạo luôn à?"

"Thỉnh thoảng cũng nghỉ ngơi chút cho thoải mái. Đi xem phim với tớ không? Có hai vé nè, phim này kĩ xảo rất tuyệt, cậu cũng sẽ thích đấy." Đường Huệ chìa ra hai tấm vé, nhìn tôi với ánh mắt thành khẩn.

"Lát tôi phải đến trường tham gia một kế hoạch nhỏ. Không có thời gian rồi." Không phải nói dối đâu, tôi nói thật đó. Ban đầu định không đi nhưng muốn cắt đuôi Đường Huệ chỉ còn cách hành xác này thôi. Tôi vốn đâu có siêng năng gì lắm, có siêng cũng chỉ là siêng đeo bám Tử Lan thôi.

"Vậy mình tham gia cùng nhé."

Tôi lắc đầu: "Cậu không cùng khoa, không tiện."

Bỗng, một cái tát mạnh đập vào lưng tôi. Đau đến chảy nước mắt luôn, tôi 'ui da' một cái rồi quay lại. Chỉ một khắc mà toàn thân tôi lông tóc dựng lên hết nhìn người con gái mỏng manh tâm hồn ác quỷ bộ dạng thiên thần sau lưng. Tôi như hét lên: "Nhã Ly, cậu giết tớ đi! Đánh như vậy gãy xương thì sao?"

Nhã Ly lườm tôi: "Thì quăng cậu vào bệnh viện chứ sao? Ban ngày ban mặt, hai người đang tình tứ cái gì thế? Cậu có biết Tử Minh hay ra khỏi nhà không mà dám đứng ở đây hả?"

Tôi thật sự bị oan. Tôi chỉ muốn đi dạo thôi mừ. "Tớ có tình tứ hồi nào. Còn nữa, tớ còn sợ anh trai Tử Minh a. K. A bạn trai cậu hơn cậu nữa kìa. Cậu có biết tớ bị dọa ăn kẹo đồng cả trăm lần rồi không?"

Nhã Ly nhún vai: "Cậu cũng có ăn viên nào đâu." đôi mắt long lanh của cô ấy nhìn tôi đầy vẻ chế nhạo. Đây là cô bạn thời thơ ấu của tôi đó! Bạn bè tốt đó! Thở dài, tôi chịu thua rồi. Cãi tiếp là bị ăn đấm cho coi.

Nhã Ly bỏ qua tôi, đến trước mặt Đường Huệ mỉm cười: "Đường Huệ, cậu làm sao mà có thể đứng cạnh cái tên ngốc nghếch thê nô này vậy?" nói xong, Nhã Ly lắc đầu tỏ vẻ đầy ngán ngẩm, cũng như thương xót cho Đường Huệ.

Hể! Ở cạnh tôi mất mặt lắm sao? Nhã Ly, cậu không chọc tức tớ là không thể chịu nổi sao! Nhưng, câu nói vừa tới cuống họng đã bị chặn lại bởi cô gái kia.

Đường Huệ mím môi: "Tớ không ngại."

Bỗng chốc tôi cảm thấy Nhã Ly hơi kì lạ, cô ấy nhìn Đường Huệ rồi tỏa ra một khí chất y hệt Hạ Tử Minh. Cao ngạo vô cùng. Đáng sợ vô cùng. Đúng là cặp đôi người ta giống nhau đến ganh tỵ mà.

Nhã Ly với đôi mắt long lanh cùng giọng nói ngọt ngào chậm rãi nói: "Đường Huệ, cậu chắc chắn cũng hiểu rõ cậu có vị trí thế nào trong lòng kẻ đại ngốc kia. Tớ không muốn cậu tổn thương đâu, rút lui đi. Với tư cách một người bạn, tớ khuyên chân thành. Cậu không bao giờ thắng được Tử Lan trong lòng hắn đâu.."

Tôi nhướn tai nghe, nhưng cũng không nghe rõ câu Nhã Ly nói. Tôi không nhớ bao lâu sau cuộc gặp gỡ này mới kết thúc, nhưng khi đó tôi thấy Đường Huệ vô cùng đau đớn mà bước đi trong khi Nhã Ly chỉ cười buồn một chút. Có lẽ mọi chuyện với Đường Huệ đến đây là kết thúc.. Xem như lần này nợ Nhã Ly một chuyện, nhưng tôi không nói đâu, kẻo bị bà chằn đó đày đọa như nô lệ thì thà tôi tự giải quyết còn hơn.

Tiếng chim hót từ cửa tiệm bên đường làm cả không gian như sống động hơn hẳn. Hôm nay trời nắng đẹp, Lan Lan, em có đang ngắm mây không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play