Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, Sở Uyên đến hiệu sách với Từ Dạng để mua một chồng tài liệu ôn tập.

Không nói ngoa chút nào, đúng là “một chồng”.

Hắn không biết nhiều về phương diện này lắm, thông tin duy nhất hắn biết là cuốn năm năm thi đại học ba năm mô phỏng (1) thông dụng nhất trên mạng, nhưng hắn vừa có tiền vừa biết cách quan sát, tất cả những cuốn Từ Dạng lật xem cẩn thận vài lần, hắn đều âm thầm lấy một bản.

Điều này dẫn đến lúc trả tiền, chồng tài liệu dày được chất đống tại quầy thanh toán chỉ kém cô thu ngân vài cm.

Vẻ mặt nhân viên thu ngân kinh ngạc: “Thưa ngài, tất cả chỗ này sao?”

Sở Uyên vừa định gật đầu, Từ Dạng đã nhanh chóng lấy xuống một số cuốn sách dày ra, chồng sách sau khi giảm bớt lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh của cô gái thu ngân, Từ Dạng nói: “Chỗ này thôi, làm phiền ngài rồi.”

Những đứa trẻ lễ phép và dễ thương được chào đón ở khắp mọi nơi, nhân viên thu ngân mỉm cười và nói: “Không có gì.”

Từ Dạng quay lại và giải thích với Sở Uyên – người đang cầm những cuốn sách “bị bỏ lại” với vẻ mặt khó hiểu: “Mấy cuốn sách này có phần giống với những cuốn khác, vì vậy không cần phải mua.”

Sở Uyên gật đầu: “Được rồi, tất cả đều nghe lời em.”

Từ Dạng nói: “Vâng.”

Hai tay Sở Uyên một bên xách một cái chiếc túi lớn đựng đầy tài liệu ôn tập, Từ Dạng cảm thấy hơi băn khoăn, muốn tự mình xách, nhưng bị Sở Uyên lấy cớ “Không được nghĩ rằng một người đàn ông không làm được” từ chối. Phương pháp này đối với cậu bạn nhỏ da mặt mỏng có tác dụng thần kỳ, Từ Dạng lập tức đỏ mặt không dám mở miệng nói chuyện nữa.

Sở Uyên nhướng mày.

Bảo hắn xấu xa cũng được, ác thú vị (2) cũng chẳng sao, hắn lại thích nhìn bộ dáng đỏ mặt tim đập nhanh còn giả vờ bình tĩnh của Từ Dạng, lúc này Từ Dạng rất có sức sống, đặc biệt là đôi mắt to không ngừng chớp chớp kia, xứng cùng với lông mi dài và dày như chiếc quạt nhỏ, quả thực chọc trúng lòng người.

Dáng vẻ này của Từ Dạng khiến hắn cảm thấy vui vẻ, giống như một sợi lông chim đang cào vào đầu quả tim của hắn, cảm giác tê dại theo dòng máu truyền đến toàn thân, các đầu dây thần kinh đều bị tê liệt.

Gần như bị nghiện.

Được vài bước nữa là đến bên cạnh xe, Sở Uyên cầm sách trong tay nên không tiện mở cửa, đành nghiêng người bảo Từ Dạng giúp lấy chìa khóa trong túi ra.

Mặt Từ Dạng giảm màu chậm, hiện tại hai gò má vẫn đỏ bừng như cũ, quay mặt đi giúp hắn lấy chìa khóa xe, không nói một lời nào làm theo chỉ dẫn của hắn mở cửa xe, lại tiếp tục im lặng giúp hắn bỏ đồ vào trong xe, sau đó vẫn không nói không rằng ngồi vào ghế phụ lái. Từ đầu đến cuối không liếc nhìn hắn một lần. Thậm chí còn không để Sở Uyên giúp cậu thắt dây an toàn.

Điều này thực sự bất thường.

Sở Uyên đột nhiên cảm thấy khủng hoảng.

Hay là trò đùa vừa nãy hơi quá trớn rồi?

Sở Uyên tự nghĩ lại: không nên nói những điều như vậy với cậu bạn nhỏ chưa tốt nghiệp cấp ba, tính cách của Từ Dạng cũng không thích hợp để pha trò như vậy, nên tức giận là lẽ thường tình.

Là người có lỗi, hắn hẳn nên xin lỗi.

Vì thế, Sở Uyên lên xen, thắt dây an toàn, không vội khởi động xe, quay mặt đối mặt với sườn mặt của Từ Dạng, chân thành nói: “Dạng Dạng, anh xin lỗi...”

Từ Dạng quay đầu, sắc mặt đã gần như trở lại bình thường, nghe hắn nói như vậy, tựa hồ hơi kinh ngạc: “Anh xin lỗi cái gì?”

Sở Uyên tiếp tục chân thành nói: “Anh không nên đùa với em như vậy, khiến em cảm thấy không thoải mái, anh xin lỗi, sau này anh hứa sẽ không nói những lời như vậy nữa, em đừng giận, được không?”

Từ Dạng lắc đầu: “Không, em không tức giận, anh không cần phải xin lỗi.”

Từ Dạng sẽ không nói dối. Nghe cậu nói vậy, Sở Uyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở lại dáng vẻ thường ngày, hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi em không nhìn anh? Anh còn tưởng rằng em tức giận không muốn nói chuyện với anh nữa.”

“Không, không phải.” Từ Dạng nói: “Không tức giận, chỉ là...em chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.”

SỞ Uyên hiểu rõ: “Xấu hổ?”

Từ Dạng ngại ngùng gật đầu: “Trước kia rất ít người nói với em như vậy, em hơi không quen lắm.”

Sau đó cậu nhanh chóng bổ sung nói: “Nhưng em không tức giận đâu, em biết anh chỉ nói đùa thôi, không sao cả.”

“Được rồi, nếu em không quen, về sau anh sẽ không đùa kiểu vậy nữa,” Sở Uyên biết sai, chà xát hai tay, cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay xoa đầu cậu: “Biết rằng em không tức giận anh cũng yên tâm rồi.”

Từ Dạng: “Vâng.”

Việc chuẩn bị khai giảng của học sinh trung học năm ba cũng không phức tạp như Sở Uyên tưởng tượng, cơ bản chỉ là mua tài liệu, ôn bài, điều chỉnh trạng thái, chỉ vậy thôi.

Nhưng chỉ nhìn đống tài liệu kia cũng khiến da đầu Sở Uyên tê dại, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy học sinh hiện tại chịu quá nhiều áp lực.

Nhưng cũng phải tùy cảm nhận riêng của từng cá nhân, Từ Dạng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, còn có thể sắp xếp tài liệu theo trật tự, chuẩn bị vài ngày để ôn tập, làm quen một chút, tránh lãng phí thời gian điều chỉnh khi vào học.

Để cảm ơn Sở Uyên đã dành thời gian mua sách với cậu, Từ Dạng quyết định giữa hắn ở nhà ăn cơm.

Khi cậu nói ra điều này, Sở Uyên hơi ngạc nhiên: “Dạng Dạng cũng có thể nấu cơm?”

Ông nội Từ bên cạnh cau mày không vui, gõ cây gậy chống, nói năng khí phách: “Cái gì Dương Dương cũng biết làm!”

“Chỉ biết làm một số món ăn gia đình.” Từ Dạng nói: “Nếu anh không chê thì...”

“Sao có thể chê được!” Sở Uyên vội vàng nói: “Có thể ăn đồ ăn chính tay em nấu, anh vui còn không kịp! Chỉ là...”

Từ Dạng: “Chỉ là?”

Chỉ là hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao ở tuổi này Từ Dạng đã có thể tự lo cho bản thân mình, làm nhiều công việc bán thời gian như vậy, có thể nấu cơm cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, là điều đương nhiên.

Sở Uyên nhìn vào đôi mắt trong veo của Từ Dạng, vừa hiểu ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.

Còn chưa tốt nghiệp trung học, cậu bạn nhỏ dường như mới chỉ có mười bảy tuổi, bất cứ ai ở độ tuổi này vẫn chỉ là một đứa trẻ, thời gian của cậu nên được dùng trên sân bóng rổ, trong việc học tập, thỏa thích vui chơi cùng bạn bè, cùng nhau học tập cùng nhau hướng tới tương lai, hơn nữa, có một người bạn gái khác – với ngoại hình và tính cách của Từ Dạng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, nghĩ vậy, Sở Uyên đột nhiên buồn bực một cách khó hiểu, hắn cấm bản thân tiếp tục nghĩ về nó.

Cậu vẫn đang ở độ tuổi thích hợp hành động như một đứa trẻ, thích hợp trốn sau lưng cha mẹ ngắm mặt trời, theo đuổi ước mơ của mình trong ánh bình minh đầu tiên, nhưng cậu lại phải đảm nhận những trách nhiệm không phải của mình từ quá sớm.

Vừa phải chăm sóc bản thân mình và ông nội, kiếm tiền nuôi gia đình, vừa phải chăm lo cho việc sách vở, học tập.

Trong mắt những người bình thường, trọng trách này không thể nghi ngờ là rất nặng nề.

Nhưng cậu lại có thể gánh vác được áp lực nặng nề như vậy, còn có thể làm được tốt nhất trong khả năng của mình. Điều này không phải điều người bình thường có thể với tới.

Chỉ có cậu bạn nhỏ giỏi giang mới có thể làm được.

Sở Uyên che miệng ho khan một tiếng: “Anh chỉ là cảm thấy Dạng Dạng quá lợi hại, cảm thấy bản thân hơi vô dụng... Em có ghét bỏ anh không?”

Hắn kéo dài giọng nói, cố ý tạo nên cảm giác mất mát, Từ Dạng nhanh chóng cắn câu, nói: Đương nhiên không! Anh đừng nghĩ như vậy, anh cũng rất giỏi!”

Sở Uyên cúi đầu: “Nếu em không chê anh, anh giúp em một tay nhé?”

Từ Dạng suy nghĩ: “Được.”

(1) Một tựa sách tổng hợp đề thi ôn thi đại học mà gần như học sinh cuối cấp nào cũng biết đến ở Trung Quốc.

(2) Có thói quen và sở thích xấu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp