Nhà của Từ Dạng cũng không tính là lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, ban công lớn thì cải tạo thành phòng bếp, cách bày trí ở trong phòng cũng rất đơn giản, ngồi trên sô pha cũng có thể quan sát được toàn bộ bố cục trong nhà. Nơi này sạch sẽ gọn gàng, chẳng hề giống với chỗ ở của một người cao tuổi với một cậu trai trẻ tuổi một chút nào cả. Trên nền nhà và trên mặt bàn không hề có một hạt bụi nào, mấy thứ đồ ở trên kệ cũng được sắp xếp rất chỉnh tề ngay ngắn, ngay cả những chiếc gối ôm ở trên sô pha cũng được đặt theo thứ tự nhất định. Một trong hai chiếc gối ôm hình con thỏ tròn tròn nhỏ xinh, trông cực kỳ ngoan ngoãn, bị Sở Uyên túm lấy, ôm vào trong vòng tay của mình.

Sở Uyên ngồi dựa trên sô pha, nhẹ giọng trao đổi với Từ Dạng, ánh mắt lễ độ mà lướt qua một vòng quanh phòng, cuối cùng quay trở lại trên khuôn mặt của người đang ngồi cạnh mình.

Căn nhà này vừa gọn gàng, sạch sẽ lại còn ấm áp muốn chết. Thì ra, anh bạn nhỏ còn giỏi hơn cả những gì mà hắn từng nghĩ.

Hắn không hề keo kiệt mà tán thưởng: "Trong nhà sạch sẽ thật đấy, Dạng Dạng giỏi ghê."

Từ Dạng vẫn không quen được việc nhận được lời khen ngợi thẳng thắn của người khác như trước, nụ cười còn mang theo chút ngượng ngùng, nói một cách thành thật: "Cũng không phải tất cả đều do em làm đâu ạ, ông nội cũng có dọn dẹp vài nơi nữa."

Sở Uyên nhét một chiếc gối ôm hình con thỏ vào trong lòng Từ Dạng, nói: "Cả Dạng Dạng và ông nội đều rất giỏi giang."

Từ Dạng đầu tiên là gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu, bảo rằng: "Từ khi còn nhỏ em đã được ông nội chăm sóc, ông vẫn luôn vất vả vì em, bây giờ em lớn rồi, chỉ là làm một vài việc nhỏ trong khả năng của mình mà thôi, không tính là giỏi giang gì cả."

"Nhưng anh cảm thấy, có thể hoàn thành những chuyện nhỏ một cách xuất sắc như vậy mới được coi là giỏi giang." Sở Uyên xoa xoa đầu Từ Dạng: "Ông nội cũng sẽ cảm thấy rất hãnh diễn vì em đấy."

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, cùng với một tiếng gọi "Dạng Dạng" là một ông lão đi ra từ trong phòng.

Ông lão trông qua khoảng trên dưới bảy mươi tuổi, tóc đã bạc quá nửa, thân hình hơi gầy nhưng không hề mất đi phong độ, vai lưng thẳng tắp, trên cổ có treo một đôi mắt kính, trong tay là một cây ba toong.

Vị này chắc hẳn là ông nội của Từ Dạng rồi.

Sở Uyên nghĩ vậy, sau đó lại nghe thấy Từ Dạng mở miệng gọi: "Ông nội."

"Ừ."

Ông nội Từ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trong phòng khách có người lạ bèn hỏi: "Dạng Dạng, vị này là...?"

Sở Uyên đứng dậy, bắt đầu tự giới thiệu dưới mắt ngờ vực của ông nội Từ: "Cháu chào ông ạ. Cháu là bạn của Từ Dạng. Hôm nay Từ Dạng xin nghỉ việc để chuẩn bị cho khai giảng, cháu đến để đưa em ấy về nhà, đây là danh thiếp của cháu ạ." Hắn mở ví ra, lấy một tấm danh thiếp, đưa cho ông nội Từ.

Từ Dạng cũng bổ sung thêm cho hắn: "Ông nội ơi, đây chính là ngài Sở, là anh trai lần trước đã mời cháu đi ăn cơm đấy ạ."

Ông nội Từ gật gật đầu, nhận lấy danh thiếp, đeo đôi kính lão lên, nhìn thật kỹ rồi nói: "À, là ngài Sở phải không? Vậy thì đã làm phiền cháu rồi, Dạng Dạng, sao cháu không rót trà mời người ta?" Ông quay đầu nhìn qua Từ Dạng đang đứng lên theo Sở Uyên, gõ gõ cây ba toong.

Sở Uyên ngăn lại động tác gấp rút của Từ Dạng, lắc lắc đầu, nói với ông nội Từ: "Không sao đâu ạ, là cháu bảo Dạng dạng không cần phải rót nước đấy ạ."

Ông nội Từ nói: "Dạng Dạng nhà chúng ta làm phiền cháu nhiều quá rồi."

"Không có chuyện đó đâu ông." Sở Uyên vừa cười vừa nói: "Dạng Dạng giỏi giang lắm, là chú đã làm phiền đến em ấy nhiều rồi, người nên nói lời xin lỗi là cháu mới đúng."

Các cụ già đều thích nghe người ta khen con cháu nhà mình ưu tú, ông nội Từ cũng không phải là ngoại lệ, nghe những lời Sở Uyên vừa nói, ngay lập tức đã để lộ ra ý cười: "Dạng Dạng đúng thật là rất giỏi giang."

Sở Uyên cũng hùa theo mà gật đầu.

Ông nội Từ là kiểu người sau khi quen rồi thì sẽ nói rất nhiều, Sở Uyên cứ vậy lấy Từ Dạng làm đầu câu chuyện để gợi lên thú nói chuyện của ông, cứ vậy nói mãi không ngừng. Hai người trò chuyện với nhau rất lâu, khen Từ Dạng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, khen hết một lượt, ông nội Từ còn chưa thỏa lòng mà đem mấy cái cúp thưởng mà Từ Dạng từng đạt được trong suốt những năm mà cậu còn mài mông trên ghế nhà trường bày hết ra, rất kiêu ngạo mà vỗ vỗ ngực, nói: "Đều là Dạng Dạng dành được đấy."

Sở Uyên ngẩng đầu lên nhìn TỪ Dạng một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, nhìn về phía những chiếc cúp có hình dạng khác nhau đang được bày trên cái kệ bằng gỗ, nói ra một câu từ tận đáy lòng mình: "Dạng Dạng thật là ưu tú."

Chủ đề của cuộc trò chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt vì bị Từ Dạng luống cuống tay chân ngăn cản. Lúc đó, ông nội Từ đang định lấy mấy tấm hình hồi nhỏ của Từ Dạng cho Sở Uyên xem, muốn dùng nó để minh chứng cho những lời mà mình từng nói, 'Dạng Dạng từ bé đã rất xinh đẹp rồi", kết quả lại bị Từ Dạng ngăn lại.

Đương sự được hai người nhắc tới cả ngày trời giờ đây đang mặt đỏ tai hồng, 'cực kỳ hung dữ' mà che tập album ảnh lại, nói: "Không được xem nữa! Hai người nói đến chuyện khác đi, có được không?"

Sở Uyên thấy đủ thì dừng, nụ cười vẫn treo trên khóe miệng: "Được được được, không xem nữa, không xem nữa."

Ông nội Từ cũng giơ tay lên, nói: "Được rồi, được rồi, ông nội đều nghe lời cháu, nói chuyện khác vậy."

Sở Uyên nín cười, ghé sát tới bên tai Từ Dạng, nhỏ giọng hỏi cậu: "Dạng Dạng xấu hổ rồi hả?"

Vành tai của Từ Dạng đỏ lựng, lắc đầu một cách kiên định, đáp: "Không có."

Em nói không có thì là không có vậy.

Sở Uyên ném cho cậu một ánh mắt ngụ ý 'Anh hiểu mà'.

Từ Dạng xị mặt ra, hai bên má lại càng thêm đỏ.

Lại trò chuyện thêm một lúc với ông nội Từ về những điều liên quan đến cuộc thi vào đại học và công việc học tập, Sở Uyên đứng dậy chào ông ra về, Từ Dạng cũng đứng dậy, muốn tiễn hắn ra tới cổng. Sở Uyên nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng không có từ chối cậu.

Ông nội Từ đứng dậy sau hai người, Sở Uyên chào tạm biệt ông: "Hẹn gặp lại, ông nội. Sau này cháu lại đến thăm ông."

"Được." Ông nội Từ vẫy vẫy tay: "Đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng ạ."

Hành lang trong tòa nhà chung cư khá là chật hẹp, hai người họ chỉ có thể một trước một sau mà đi, Sở Uyên để Từ Dạng đi trước, còn mình thì bước từng bước theo sau cậu bạn nhỏ này đi xuống cầu thang.

"Khai giảng cũng không cần phải hồi hộp gì hết." Rốt cuộc thì hắn cũng nhớ ra mục đích chính của mình khi đến đây là gì, một tay đặt lên vai của Từ Dương, không nhanh không chậm mà nói: "Vừa nãy ông nội có cho anh xem thành tích của em rồi, giữ vững trình độ như bây giờ thì việc thi đỗ trường đại học A không thành vấn đề. Dạng Dạng nhà chúng ta ưu tú như vậy, chắc chắn có thể làm được mà."

Từ Dạng gật gật đầu: "Vâng ạ."

Nói thật ra thì Sở Uyên cũng không phải là người từng trải, dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng chưa từng tự mình trải nghiệm qua kỳ thi đại học ở trong nước bao giờ. Lần duy nhất có thể coi như là 'có kinh nghiệm' lại còn là đợt thi lên nghiên cứu sinh, hắn nước đến chân mới nhảy, gần như là không ngủ không nghỉ suốt mấy tuần liền. Rút ra được kết luận rằng dựa vào thành tích này của Từ Dương có thể thi đỗ vào trường đại học A đều là do đúc kết được sau khi hắn tìm hiểu trên mạng suốt cả buổi sáng. Đợi đến lúc cần dùng tới, hắn mới phát hiện ra rằng, những chuyện mà hắn có thể giúp được cho cậu thật sự là ít đến đáng thương.

Sau một hồi lâu vắt óc suy nghĩ, Sở Uyên không chắc chắn lắm mở lời: "Đúng rồi, Dạng Dạng, em có cần đi mua vài quyển tài liệu tham khảo không? Mấy quyển kiểu như 'Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng' gì đó."

"Cần ạ, em đang định ngày mai đi mua." Từ Dạng nói: "Trừ việc này ra thì chắc là còn phải ghé qua siêu thị một chuyến nữa ạ, đồ ăn trong nhà cũng sắp hết rồi."

Sở Uyên nói: "Vậy thì anh đi cùng với em nhé."

Từ Dạng nghiêng đầu, hỏi: "Ngày mai anh không phải đi làm ạ?"

Sở Uyên nói dối không chớp mắt: "Công ty anh được nghỉ, không có gì thay đổi thì, trong khoảng thời gian từ giờ đến lúc em khai giảng, anh cũng không cần phải đi làm."

Từ Dạng vỡ lẽ: "Thì ra là vậy ạ."

"Vậy nên, anh đi mua đồ cùng với em nhé, có được không?" Chớp mắt đã tới tầng một, Từ Dạng đi ra ngoài trước, Sở Uyên bước nhanh xuống dưới bậc cầu thang, bắt kịp bước chân của cậu, nói ra kế hoạch của mình: "Anh lái xe, còn có thể chở đồ giúp em nữa đó."

Hắn giả bộ đáng thương, nói: "Cứ coi như là em thông cảm cho anh cả ngày ru rú trong nhà, buồn chán muốn chết, dẫn anh ra ngoài hóng gió, thay đổi không khí, có được không?"

Cách nói này đúng thật là làm cho người ta khó lòng nào từ chối cho đặng,

Từ Dạng cũng chỉ đành nói: "Vậy thì cảm ơn anh nhé."

Sở Uyên rất mãn nguyện, xoa xoa mái tóc của cậu, nói: "Không cần khách sáo. Ngày mai anh tới đón em."

"Vâng ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play