Thiên Sứ Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Sở

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Từ Dạng muốn làm chút đồ ăn thường ngày, đơn giản không cầu kỳ, đồ cần dùng đến cũng không hẳn là nhiều, nhờ vào kinh nghiệm sống 20 mấy năm, việc thể hiện của người phụ bếp như Sở Uyên cũng coi là ổn, rau củ cần cắt thái thì sẽ cắt, cần rửa bát đĩa thì sẽ đi rửa, thỉnh thoảng Từ Dạng đi lấy đồ, hắn còn có thể đảo rau một ít, chủ yếu ngoại trừ không biết nêm nếm gia vị ra, hắn đã là một trợ thủ vô cùng đắc lực.

“Thế nào?” Sở Uyên đập trứng gà vào trong bát, sau khi khuấy lên rồi đổ vào nồi: “Có người giúp không phải là hay hơn à?”

Từ Dạng gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Sở Uyên nhún vai: “Không cần phải khách sáo. Về sau nếu như một người bận bịu quá thì vẫn có thể tìm đến anh, không muốn làm cơm thì chúng ta đi ra ngoài ăn, để anh mời, thưởng cho cậu bạn nhỏ đã vất vả của chúng ta.”

“Ừ!”

Từ Dạng nhìn ngắm góc nghiêng mà hắn đang hết sức nghiêm túc nhưng lại không được thành thạo cho lắm, ban đầu mỉm cười vẫn còn cực kỳ vui vẻ, trong lúc bất chợt như thể nghĩ ra điều gì đó, nụ cười lại dần dần biến mất, rồi chìm vào trầm tư.

Bộ dạng này của cậu cứ liên tục như thế cho đến lúc ăn cơm, mặc dù đã mau chóng được che giấu đi, nhưng kiểu thay đổi cảm xúc này đối với người giỏi quan sát người khác như Sở Uyên mà nói vẫn là có thể nhìn ra được hết.

Từ Dạng vẫn còn đang im lặng suy nghĩ, không ngờ tới, vẻ mất hồn đôi khi của cậu cùng bộ dạng nhíu mày suy nghĩ hoàn toàn rơi vào trong mắt của Sở Uyên, khiến cho người thứ hai cũng bắt đầu trầm ngâm theo.

Ăn xong bữa cơm, Từ Dạng tiễn Sở Uyên ra cửa, thuận tiện mang theo túi rác cùng nhau xuống tầng, để chuẩn bị đưa đi vứt.

Sở Uyên đợi cậu một lúc ở dưới tầng, cậu nhanh chóng vứt rác vào trong thùng rác phân loại của tiểu khu, lúc quay trở lại nhìn Sở Uyên có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi.

“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Sở Uyên nhìn thấy được vẻ ngập ngừng của cậu bèn hỏi.

Từ Dạng do dự một hồi, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì? Em chắc chắn không?” Sở Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, cười rồi nói: “Nét mặt của em chắc chắn không phải nói như vậy. Nhìn ánh mắt của em, cứ giống như đang nói, ‘Anh, em có chuyện muốn nói’, nhưng lại không biết có nên nói hay không thôi.”

Từ Dạng ngỡ ngàng đối diện với ánh mắt của hắn, vuốt mặt: “Có sao?”

Sở Uyên lắc đầu: “Kỳ thực thì anh đoán vậy.”

Từ Dạng: “…”

“Ngoan nào, nói cho anh biết, sao thế? Là có người bắt nạt em à? Hay là cái gì nào?” Sở Uyên hỏi một cách kiên nhẫn, đột nhiên lại bật cười, nói: “Hoặc là, khi nãy anh không nhìn rõ mà còn giúp em cho thêm một thìa muối? Em không nói, thì anh coi như em ngầm thừa nhận nhé?”

Hắn cố tình làm ra vẻ ân cần, nhưng giọng nói lại có hơi trêu chọc, hỏi: “Có phải là khát lắm đúng không? Có cần anh đi mua hộ chút nước không?” Nói xong, bèn ra vẻ như sắp rời đi.

Từ Dạng vội vàng kéo lấy hắn, nói: “Không cần, không phải thế, em không khát.”

Sở Uyên lùi bước lại, đứng thẳng ngay trước mặt Từ Dạng, hơi hơi cúi người xuống, hỏi: “Vậy thì em có thể nói cho anh biết là nguyên nhân gì được không?”

Từ Dạng sờ mặt, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì cả.”

Sở Uyên gật đầu: “Ờ?”

“Chính là,” Từ Dạng hít một hơi thật sâu rồi nói; “Em vừa nãy nghĩ ra một vấn đề, chính là khi ngài giúp em làm cơm mà đột nhiên nghĩ ra, em… không biết, anh tại sao lại đối xử tốt với em như thế.”

Sở Uyên sững lại, nghe thấy Từ Dạng lại tiếp tục nói: “Nếu như là vì lần đó em giúp ngài ở quán bar, thì ngài đã mời em ăn cơm rồi, cũng giúp em lấy lại tiền lương bị quản lý trừ đi, loại tình huống này có lẽ là đã đủ rồi.”

“Nhưng mà ngài vẫn đưa em về nhà, nói chuyện cùng ông nội em, giúp em thu dọn đồ đạc, trò chuyện với em, thậm chí hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân để chở em đi mua tài liệu,” Tốc độ nói của Từ Dạng ngày một nhanh hơn, giống như kiểu những lời nói này đã ở rất lâu trong lòng cậu, chỉ là chờ đợi một cơ hội thích hợp để nói ra. Ánh mắt cậu vẫn trong veo sáng rõ, thấp thoáng lộ ra vẻ kiên định, nhất định phải hỏi đến tận cùng không thể được bỏ sót. Cậu hỏi Sở Uyên: “Em biết thời gian của ngài chắc chắn vô cùng quý báu, cho nên em không biết rõ, tại sao ngài quan tâm em tới như vậy, em lại có thể làm gì được cho ngài, xứng đáng với việc ngài đối xử tốt với em như thế nào đây?”

Từ Dạng dứt lời nói xong, bầu không khí xung quanh bỗng chốc rơi vào im ắng, gió đã ngừng, ánh sáng chiếu xuống một bóng mờ ở gò má hai người, ngay cả tiếng ve cũng tan biến đi mất, cứ như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi hai người, đang đứng im rồi biến thành một bức tranh tĩnh lặng.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, Sở Uyên rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn nhẹ nhàng nhấc tay lên, giống như muốn xoa đầu Từ Dạng, nhưng cuối cùng lại ngừng lại nửa chừng rồi hạ xuống.

Hắn cúi đầu, lẩm bẩm như đang nói một mình: “Tại sao? Đúng rồi, tại sao chứ?”

Từ Dạng nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, một bàn tay vô tình níu chặt lấy góc áo.

Trên thực tế, câu hỏi mà cậu nói ra chính là điều mà Sở Uyên chưa bao giờ nghĩ tới, thời gian phần lớn nói chuyện làm việc của hắn đều trải qua suy nghĩ tường tận, không phải bản tính đã như vậy, mà là hoàn cảnh cùng với quyền lực bắt buộc phải như vậy, đặt vào loại hoàn cảnh ấy thì phải tuân thủ quy tắc nhất định, thế giới của hắn không cho phép nghe theo lương tâm quá mức, cho dù là chuyện gì, trước khi làm đều cần phải có một lý do trước tiên.

Hắn là một người kinh doanh, coi trọng lợi ích tối đa, mua bán lỗ vốn thì không có khả năng làm, nguyên tắc này trẻ con 3 tuổi cũng hiểu được. Cho nên đã muốn làm việc gì, hắn đều phải suy nghĩ động cơ cùng với kết quả đầu tiên, tính toán xem bản thân có thể có được những gì trong chuyện này, sau đó mới bắt tay vào làm. Đây chính là nguyên tắc của hắn.

Nhưng hiện tại, nguyên tắc này ở trên người Từ Dạng có vẻ như không có hiệu quả.

Cuộc gặp mặt lần đầu tiên của bọn họ bắt đầu bằng một cách tình cờ, khi ấy Sở Uyên cùng đối tác đang ở quán bar. Đúng lúc gặp được một người đang có nghỉ lễ trước đấy, vẻ mặt đối phương đón tiếp niềm nở với hắn, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm cho thêm đồ vào trong rượu mời dành riêng cho hắn, may mà Từ Dạng trong lúc vô tình nhìn thấy được, lập tức đi đến chỗ dãy ngồi lặng lẽ nói cho hắn biết chuyện này, Sở Uyên ban đầu còn bán tín bán nghi, chỉ là nhận ra bản thân trước đó đã từng thấy cậu nhóc này nên có cảnh giác, hắn lén đổ rượu lên quần áo, quay trở về bảo người đưa đi điều tra, kết quả là tra ra rất nhiều “thứ tốt”, lúc này mới chắc chắn rằng cậu nhóc này thật sự xem như là đã cứu lấy hắn.

Về sau, hắn lại đi tới quán bar đó một lần nữa, nhưng không thấy được người, chỉ biết được Từ Dạng chỉ làm công việc thời vụ tại nơi đó vào kỳ nghỉ hè, nên tiện tay giúp cậu đòi lại tiền lương bị quản lý cầm giữ.

Sau đó, hắn vô tình gặp được Từ Dạng lúc đang trên đường đi làm, bèn đưa ra lời mời cơm với cậu.

Tiếp theo đó, sự việc lại dần trở nên có hơi mất tầm kiểm soát.

Về mặt ý nào đó, lời mà Từ Dạng nói ra rất đúng, bọn họ vốn dĩ đã giải quyết xong xuôi sau khi ăn bữa mời cơm đó, toàn bộ những chuyện tiếp theo hoàn toàn không cần thiết phải bắt đầu. Có lẽ thẳng thắn hơn một chút, hắn có thể trực tiếp cho Từ Dạng một khoản tiền, những thứ này hắn có rất nhiều, mà Từ Dạng trông có vẻ giống như rất cần nó, chuyện cho tiền thì mỗi người mỗi việc đều được sắp đặt đâu vào đấy, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn giải quyết công việc của hắn.

Nhưng hắn lại không hề làm như vậy.

Nói chính xác hơn, hắn vốn dĩ không có coi Từ Dạng như một “người từng giúp đỡ hắn” có thể cân nhắc bằng tiền bạc lợi ích một cách tuỳ tiện.

Từ Dạng trong mắt hắn không phải người giống vậy.

Hắn không hề biết bản thân rốt cuộc tại sao tự nhiên rút ra được kết luận như vậy.

Hắn chưa bao giờ hy vọng có thể nhận được điều gì từ phía Từ Dạng, trái lại luôn mong đợi bản thân có thể làm được chút gì đó cho Từ Dạng.

Đi siêu thị mua đồ, mua về những món ăn vặt thích ăn nhất, tìm kiếm những món đồ có thể cần tới vào lúc nhập học, làm tài xế, giúp nấu cơm… Những việc này nếu đặt vào trước đó, thì hắn ngay cả nhìn cũng sẽ không thèm nhìn vào, nhưng bây giờ lại sẵn lòng làm vì Từ Dạng, vả lại, khi nãy giúp làm cơm, hắn thậm chí còn nghĩ bản thân nên đi tìm bạn bè rồi học làm vài món, đề Từ Dạng cũng nếm thử được tay nghề của mình vào lần tiếp theo. Món ăn phải đơn giản dễ học nhưng vẫn ngon miệng, quan trọng nhất là phải có dinh dưỡng, suy cho cùng thứ quan trọng nhất của học sinh cuối cấp chính là cơ thể.

Tại sao cơ chứ?

Sở Uyên nghĩ ngợi rất lâu, mãi đến khi tia sáng cuối cùng cũng biến mất ngay cạnh hai người, toàn bộ thế giới đều chìm trong bóng tối, trong khoảng vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của cả hai người.

Hắn không trả lời, Từ Dạng cũng không tiếp tục nói thêm nữa, cứ cố chấp đứng nguyên tại chỗ như thế mà đợi câu trả lời của hắn ta.

Cho đến khi có người đi bộ quay trở lại phá tan đi sự yên tĩnh, đèn cảm biến ở trong hành lang theo âm thanh phát ra mà sáng lên, ánh đèn đập tan sự im lặng kéo dài vô tận giữa hai người.

Sở Uyên mở miệng đầu tiên.

Hắn học theo dáng vẻ của Từ Dạng, hít một hơi thật sâu, tốc độ nói cực kỳ chậm rãi, từ từ nói ra:

“Tại sao, câu hỏi này nói ra, quả thực anh cũng không hiểu rõ quá mức.”

“Anh chưa từng nghĩ nhận được điều gì ở bản thân em, cũng cảm thấy thực sự không có làm được cho em nhiều điều cho lắm. Trên thực tế. Anh cho rằng những việc mà anh làm vẫn còn chưa thấy đủ.”

“Anh vẫn muốn học cách biết nấu ăn, đặc biệt là làm cho em ăn. Qua mấy ngày nhập học, anh cũng có thể dành cả ngày đưa đón, nếu thực sự không rảnh thì có thể nhờ tài xế làm thay, nhưng anh sẽ cố gắng không để tình trạng này xảy ra.”

“Anh muốn nghe em nói một vài câu chuyện vui trong lúc học, buồn phiền cũng được, anh có thể giúp em gạt bỏ nó đi. Anh muốn chia sẻ niềm vui của em, không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của em. Đợi tới khi em thi xong, nếu như có thể, anh vẫn muốn đưa em đi du lịch sau khi tốt nghiệp, đi ngắm phong cảnh khác nhau, để cho toàn bộ những vì sao khắp nơi trên thế giới đều thấy được em, thấy được chúng ta liệu có thuộc về cùng một quỹ đạo hay không.”

“Nhưng anh dám cá, nhất định không có ngôi sao nào có thể sánh được bằng em.”

Lúc nói ra những lời này, Sở Uyên luôn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ Dạng, thấy ánh mắt đối phương từ hoài nghi bỗng trở nên kinh ngạc thêm vào nữa xen lẫn thêm chút xấu hổ.

Không có sự đáng ghét và sự bài xích.

Cho nên hắn tiến lên phía trước nửa bước, để lại một nụ hôn trên trán Từ Dạng một cách chân thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp