Giữa tháng Tám, đúng là thời điểm nóng nhất trong cả một năm, thậm chí ra khỏi nhà cũng là một loại thử thách, trường trung học của thành phố khai giảng ngay giữa thời tiết này, không chỉ để cho các học sinh học tập trước, gia tăng thời gian chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học mà còn là một loại mài giũa ý chí đối với học sinh, khiến cho bọn họ không sợ cái nóng bức của ngày hè, khuyến khích bọn họ tiến lên.
Trên đây là tin tức mà Sở Uyên thu hoạch được từ thông báo của nhà trường.
Chỉ một khoảng cách ngắn ngủi từ cửa nhà đi xuống gara thôi mà cũng đủ khiến hắn như cảm nhận được sự vất vả của đông đảo các học sinh, đồng thời cũng khiến cho hắn kiên quyết muốn đi gặp Từ Dạng, thuận tiện làm một chút gì đó cho đối phương.
Trước khi ra khỏi nhà hắn đã gửi một tin nhắn cho Từ Dạng, hỏi cậu giờ đang ở đâu. Từ Dạng luôn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh, chưa đến một phút thì đã đáp lại ngay, nói với hắn rằng hôm nay cậu đến xin nghỉ việc, mới vừa tính tiền lương xong, sắp từ siêu thị về nhà.
Sở Uyên lái xe từ trong gara ra, gửi cho cậu một tin nhắn thoại: “Dạng Dạng, em ở cửa siêu thị chờ anh một chút trước đã.”
Từ Dạng hỏi hắn: “Có chuyện gì sao ạ?”
Hắn không đáp lại, chỉ bảo Từ Dạng chờ một chút, hơn nữa nhất định phải ngồi chờ ở bên trong siêu thị, đừng để bị nóng, đến khi đó hắn phải kiểm tra.
Giọng của Từ Dạng nghe vô cùng bất đắc dĩ: “Được rồi ạ.”
Sở Uyên gõ chữ bằng một tay, đáp lại cậu bằng một chữ “Ngoan”, sau đó cất di động, tập trung lái xe.
Hắn biết Từ Dạng luôn luôn nghe lời, chỉ cần chính hắn nói như thế thì nhất định sẽ có tác dụng. Quả nhiên, chờ đến khi hắn đến nơi thì đã thấy Từ Dạng ngồi một mình trên một băng ghế dài, bên cạnh đặt một chiếc ba lô, đang cúi đầu xem di động.
So sánh với lần gặp mặt trước đó, cậu nhóc thoạt nhìn chẳng có thay đổi gì, điểm thay đổi lớn nhất chính là đã đổi một bộ quần áo khác, là kiểu casual, vẫn là màu sắc thường gặp nhưng cậu mặc trên người lại có phần không giống với những người khác, cao ráo sáng sủa, thậm chí đến cả một nếp nhăn đều lộ ra vẻ đẹp trai đáng yêu.
Sở Uyên đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh Từ Dạng, vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ vai cậu, sau đó thấy khuôn mặt đối phương từ không có biểu cảm biến thành kinh ngạc vui vẻ hết sức rõ ràng chỉ trong có một giây.
“Anh Sở, anh tới rồi.” Từ Dạng cười chào Sở Uyê, đồng thời cũng cất điện thoại đi.”
“Ừm.”
Sở Uyên không có thói quen nhìn trộm bí mật của người khác, nên cũng không cố tình nhìn thứ trên di động của cậu. Lúc ngồi xuống hắn không cẩn thận thoáng nhìn thấy một cái giao diện giống như giao diện trò chuyện, tức khắc thu ánh mắt lại. Từ Dạng không hề phát hiện việc này, còn vô cùng vui vẻ mà chia sẻ với hắn: “Những món ăn vặt lần trước rất ngon, cám ơn anh.”
Một bàn tay Sở Uyên gác trên lưng ghế, nếu nhìn từ phía trước thì tựa như đang ôm Từ Dạng vào lòng vậy, sau đó hắn hỏi: “Ngon là được rồi, đã ăn hết chưa? Có muốn mua thêm một ít nữa không?”
Từ Dạng vội vàng xua tay: “Không cần không cần ạ, em vẫn chưa ăn hết.”
Bởi vì trông Sở Uyên cứ như lập tức phải đi lấy xe đẩy mua một đống đồ ăn vặt vậy, Từ Dạng vội vàng đổi đề tài khác, hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì sao?”
Sở Uyên nói: “Không có việc gì quan trọng, chỉ là nghe thấy em muốn xin thôi việc nên lại đây xem thử có thể giúp được gì cho em hay không thôi.
Hai tay Từ Dạng gác ở trên ghế, thoạt nhìn vô cùng thả lỏng, so với mấy lần gặp mặt trước đó của hai người bọn họ thì ổn hơn nhiều, Sở Uyên vì một chút tiến bộ nho nhỏ này mà cảm thấy vui mừng.
“Thật ra cũng không có việc gì cần anh giúp đỡ hết, em đã làm ở đây nhiều năm rồi, rất quen thuộc với lưu trình.” Từ Dạng nói.
Sở Uyên chú ý đến tóc ở bên thái dương cậu có hơi rối, duỗi tay vuốt thẳng lại cho cậu, nhân cơ hội này sờ sờ đầu cậu, nói: “Anh biết Dạng Dạng của chúng ta rất giỏi, không có gì cần anh giúp thì anh đến gặp em thôi.”
Từ Dạng gật gật đầu: “À.”
Ngay sau đó cậu hỏi: “À phải rồi, sao anh biết em sắp khai giảng thế?”
Sở Uyên ăn ngay nói thật: “Anh bảo thư ký đi điều tra giúp anh.”
“Khai giảng chính là vào lớp mười hai rồi đúng không? Nhất định rất vất vả.” Sở Uyên nhéo nhéo mặt Từ Dạng. “Mấy ngày gần đây có phải đều thức đêm học bài không, em xem em mới mấy ngày thôi mà lại gầy rồi.”
Từ Dạng kháng nghị, phản bác nói: “Làm gì có, hôm qua em cân, còn mập hơn trước kia một ký đó.”
Sở Uyên hỏi: “Trước kia là khi nào?”
Từ Dạng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Lúc hết học kỳ một, sắp nghỉ hè, khi đó em đến hiệu thuốc mua thuốc cho ông nội, thuận tiện cân một chút.”
“Cả kỳ nghỉ hè mà mới tăng được một ký.” Sở Uyên tỏ vẻ không quá vừa lòng. “Không đủ tiêu chuẩn, không đủ tiêu chuẩn, đứng lên, anh dắt em đi ăn.”
Hắn nói rồi muốn đưa Từ Dạng đi ăn cái gì đó ngon ngon, không ngờ vừa mới đứng lên đã bị kéo lại.
Một bàn tay của Từ Dạng bị hắn nắm, ba lô cũng ở trong tay hắn, chân cậu lại bất động như núi, lắc đầu nói: “Hôm nay không được, anh, em phải về nhà, ông nội còn đang ở nhà chờ em đó.”
Sở Uyên vốn cũng là nhất thời hứng khởi, không suy nghĩ quá nhiều, nếu cậu không muốn đi thì hắn cũng không bắt buộc, nương theo lực kéo của cậu mà buông lỏng tay, xóc xóc chiếc cặp sách của cậu: “Vậy… Anh đưa em về nhà nhé?”
Từ Dạng mắt trông mong mà nhìn ba lô của mình, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hắn, không xác định lắm mà hỏi: “Có làm phiền anh không? Hôm nay anh không đi làm sao?”
Tổng giám đốc Sở vừa mới cúp làm thậm chí kéo thư ký vào sổ đen để tránh không bị điện thoại oanh tạc: “Mấy ngày nay công ty không có việc gì, không cần đi làm. Hơn nữa, không phải anh đã nói rồi sao, chuyện của em với anh mà nói, từ trước đến nay đều không phải là phiền phức, anh thích giúp em.”
Từ Dạng nhếch miệng: “Vậy cảm ơn anh nha.”
“Không cần khách sáo.”
Lần thứ hai Sở Uyên đưa Từ Dạng đến trước cửa nhà, tuy nhiên lần này hắn cũng không để Từ Dạng đi về một mình, trước khi Từ Dạng xuống xe đã thành công dùng một câu “Không mời anh lên nhà ngồi sao” để thu hoạch được cơ hội nghênh ngang vào nhà cậu.
Chờ hắn đậu xe ở bãi đỗ xe công cộng của khu đô thị thì để cho Từ Dạng dẫn đường đến nhà cậu.
Lúc bọn họ vào nhà thì không nhìn thấy ai, Từ Dạng thay giày trước rồi lại tìm cho hắn một đôi dép lê, sau đó mới hô lớn với trong phòng: “Ông nội ơi cháu về rồi ạ.”
Trong phòng vang lên một giọng nói hiện rõ vẻ già nua: “Ừ.”
Từ Dạng quay đầu lại, hơi xấu hổ mà cười cười với Sở Uyên vẫn đang đứng ở huyền quan, dường như là xin lỗi vì vừa rồi to tiếng quá, cậu giải thích: “Tuổi của ông nội đã cao rồi, có phần hơi nghễnh ngãng, phải nói to một chút ông mới có thể nghe rõ được.”
Sở Uyên thành khẩn gật đầu: “Anh biết rồi, lát nữa khi nói chuyện với ông anh sẽ lớn tiếng một chút.”
“Em không phải…” Từ Dạng sốt ruột đến độ muốn xua tay, Sở Uyên nhìn biểu cảm rối rắm cho rằng hắn đã hiểu sai rồi liều mạng muốn giải thích lại nhưng lại cứ cảm thấy lời nói không đủ để diễn tả của cậu, nín cười nín đến mức sắp nội thương đến nơi. Chờ cho đến lúc đã xem đủ rồi thì mới “tốt bụng” mà vỗ vỗ vai cậu: “Không sao đâu, anh biết rồi mà.”
Lúc này Từ Dạng mới yên tâm, đưa hắn vào trong phòng khách, để anh ngồi xuống sofa trước: “Anh ngồi đây đã, để em đi lấy nước.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Sở Uyên giữ chặt cậu, để cho cậu ngồi xuống bên cạnh mình. “Mới từ bên ngoài về, em nghỉ ngơi một lát rồi lại nói tiếp, hơn nữa bây giờ anh không khát, nếu em muốn uống nước thì anh rót cho em.”
Từ Dạng ngăn lại động tác của hắn: “Em cũng không khát.”
Sở Uyên nói: “Vậy em ngồi cùng anh trong chốc lát, có được không?”
Từ Dạng gật gật đầu: “Vâng ạ.”
(1) 2 cân của Trung Quốc = 1kg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT