Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức lại vang lên, Sở Uyên mở mắt ra, tắt đi tiếng chuông còn đang vang bên tai, nhưng cũng không có dậy ngay.

Hắn điều chỉnh lại tư thế, nửa người dựa vào đầu giường, mở điện thoại lên, lẳng lặng ngồi đó, giống như đang chờ đợi điều gì, ngón tay vô tình mở hộp thoại ra, gửi một tin nhắn: “Chào buổi sáng.”

Một lúc sau, một thông báo WeChat vang lên, Sở Uyên nhanh chóng mở hộp thoại, sau đó một nụ cười nở trên môi hắn.

Ở bên trái hiển thị tin nhắn từ “Dạng Dạng”, tin nhắn được gửi đi chưa đầy một phút: “Chào buổi sáng.”

Hình ảnh đi kèm là một biểu tượng cảm xúc của một chú thỏ nhỏ đang lắc tai.

Sở Uyên gõ chữ trả lời: “Em đi làm à?”

Dạng Dạng: “Vâng.”

Sở Uyên: “Vậy thì đi nhanh đi, đừng quên ăn sáng.”

Dạng Dạng: “Vâng, em ăn rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Uyên gửi qua đó một biểu tượng cảm xúc gãi cằm mèo con.

Màn chào hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt này đã diễn ra được hơn một tuần, từ khi Sở Uyên lưu số của Từ Dạng cũng như thêm WeChat của người kia, nên ngày nào hắn cũng coi đó như công việc hàng ngày. Sáng ngủ dậy ước tính thời gian gửi lời chào buổi sáng, nhắc ăn trưa, đúng giờ hơn quy định nhân viên tan làm của công ty, buổi tối còn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ. Nhờ có hắn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Từ Dạng gần đây rất đều đặn, giống như đồng hồ báo thức, sắp xếp rất rõ ràng.

So với hắn, Từ Dạng trả lời ngắn gọn hơn nhiều, có lẽ là bởi vì cậu không giỏi giao tiếp cùng người khác, không biết nên nói cái gì, lúc đầu cũng chỉ là chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, Sở Uyên hỏi cái gì cậu đáp trả lời cái đó, đứng đắn nghiêm túc giống như lúc bí thư giao cho Sở Uyên báo cáo công việc, không có một chữ thừa thãi nào.

Thỉnh thoảng Từ Dạng cũng sẽ chủ động nói chuyện phiếm cùng hắn, nội dung cực kỳ ngắn gọn, giống như không có gì muốn nói, hỏi thăm hắn ăn ngủ ra sao có bận rộn không, nhân tiện báo cáo lịch trình của mình.

Nếu những người khác làm như vậy, Sở Uyên có thể nghĩ rằng người đó có ý kiến ​​​​về mình, không muốn nói chuyện với hắn. Nhưng lúc Từ Dạng làm như vậy, trong lòng hắn còn tự giải thích giúp cậu: cậu bạn nhỏ còn chưa quen, hơi dè dặt, nói chuyện nhiều hơn là ổn. Hơn nữa, tính cách của Từ Dạng chính là như vậy, giống như một con nhím nhỏ được bọc trong lớp gai mềm mại, có thể nhìn thấy cậu đang cố gắng từng chút một thò đầu ra, vươn tay ra thăm dò, cẩn thận bắt lấy lòng bàn tay đang mở rộng của đối phương.

Do tính cách của mình, không dễ để cậu có thể chủ động nói chuyện với Sở Uyên, hắn phải đủ kiên nhẫn để đợi cho đến khi cậu rút lại lớp bảo vệ, hoàn toàn lộ diện. Sống gần ba mươi năm, điều Sở Uyên không thiếu nhất là sự kiên nhẫn.

Đặc biệt, sở thích của Sở Uyên khá kỳ lạ, hắn cảm thấy cậu trả lời có nề nếp không có lệ, hỏi cái gì đáp cái đó, rất dễ thương. Hắn rất thích phương pháp giao tiếp này.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Sở Uyên, câu trả lời của Từ Dạng cuối cùng cũng có chút thay đổi, biểu hiện cụ thể là cậu đã học cách gửi các biểu tượng cảm xúc.

Không biết cậu lưu ở đâu nhiều ảnh như vậy, đủ loại động vật nhỏ, chuột đồng, thỏ, mèo, hình như cậu rất thích loại động vật nhỏ này, ngay cả bức ảnh chân dung cũng là một con thỏ nhỏ với hai cái tai dài rủ xuống, lần nào cũng làm người khác nghĩ rằng họ đang nói chuyện với một con thỏ.

Lần đầu tiên nhận được gói biểu tượng cảm xúc từ cậu, Sở Uyên suýt chút nữa nhận nhầm người, Từ Dạng trông nghiêm túc như vậy, loại hình ảnh dễ thương này không giống như những gì cậu sẽ gửi. Sau này quen dần, hắn cảm thấy văn bản khô khan mình luôn gửi quá đơn điệu nên đã hỏi bạn thân để lưu thêm một đống biểu tượng cảm xúc giống kiểu của Từ Dạng để có thể theo kịp tốc độ liên lạc của cậu.

Hắn chỉ yêu cầu hai thứ - những thứ dễ thương, phù hợp để trò chuyện phiếm với cậu bạn nhỏ.

Bạn thân rất chi là ghét bỏ hắn: “Tôi nói cho cậu biết, tôi là người đàng hoàng, không thể giúp cậu làm bậy được.”

Sau đó lại gửi mấy chục bức ảnh cho hắn.

Sở Uyên: “Người đàng hoàng? Không giúp tôi làm bậy?”

Người bạn kia vẻ mặt khó hiểu: “Cậu thì biết cái gì, tôi đặc biệt tìm cái này để dành cho bạn trai của tôi, ô ô, cậu là cẩu độc thân, chắc chắn không hiểu, bạn trai của tôi làm nũng cực kỳ đáng yêu, để tôi nói cho cậu nghe...”

Thấy anh ta nhắc đến từ ‘bạn trai’, hắn nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chuyện, chặn anh ta trong nửa giờ.

Ai mà không có cậu bạn nhỏ biết làm nũng? A! Tên rác rưởi!

Vừa ăn sáng vừa nghe báo cáo, Sở Uyên đã lướt xem hết vòng bạn bè của Từ Dạng.

Từ Dạng hình như không thích đăng trạng thái lên vòng bạn bè cho lắm, vòng bạn bè của cậu căn bản không có nhiều thứ, chỉ có mấy bức ảnh phong cảnh, chắc là tự cậu chụp, độ phân giải của điện thoại di động không cao lắm nên ảnh hơi mờ. Phần lớn ảnh cậu chụp ảnh là hoàng hôn cùng bầu trời đêm, đôi khi cậu chỉ đăng những bức ảnh đơn giản, thỉnh thoảng còn thêm vài từ, nhưng cũng chỉ là những từ rất ngắn gọn, rõ ràng như “màu vàng” hay “có sao”. Sở Uyên không nhịn cười được, có vẻ như Từ Dạng thật sự thiếu kỹ năng giao tiếp chứ không phải muốn nhằm vào người khác.

Vốn từ ngữ của cậu cũng khá kém, Sở Uyên đoán rằng cậu là một sinh viên khối khoa học tự nhiên, quả nhiên, sau đó hắn đã nhận được một bức ảnh cậu đang làm làm bài tập về nhà lúc đêm khuya, dưới ánh đèn bàn là một cuốn sách giáo khoa vật lý cấp ba.

Sở Uyên nhấp mở bức ảnh, hắn có thể thấy một cái bóng đang cầm điện thoại di động in trên trang sách, tư thế của cậu rất ngay thẳng, hắn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc của Từ Dạng trong khi chụp ảnh. Bức ảnh này không kèm theo lời nói, có vẻ như nó không cần thiết. Sở Uyên nhìn thấy nét chữ dày đặc trên tài liệu, chữ viết của Từ Dạng rất ngay ngắn, ít khi có dấu vết tẩy xoá, sửa đổi, có lẽ điểm của cậu khá tốt.

Hắn đoán được Từ Dạng đăng bức ảnh này là có ý gì — đây có lẽ là một trong vô số đêm cậu đã trải qua, cậu đã làm rất nhiều đề mục, theo ý thích, cậu muốn ghi lại cuộc sống hàng ngày, cũng như trưng bày những thành tựu của mình. Chắc hẳn cậu cũng rất mệt mỏi, có thể là thị lực không tốt, nhưng cậu vẫn cố gắng hoàn thành bài tập, còn muốn chụp một bức ảnh lưu niệm về việc mình đã hoàn thành, có lẽ là muốn khen ngợi, hoặc là động viên bản thân một chút. Tuy nhiên, cuối cùng khi cậu đăng nó lên, cậu đã không nói gì cả.

Sở Uyên nghĩ, nếu lúc đó hắn ở bên cạnh cậu, hắn chắc chắn sẽ cho cậu một ly sữa, sau đó sẽ khen ngợi hắn, nhưng lúc đó hắn không ở cạnh cậu, vì vậy hắn phải từ bỏ ý định của mình, hiện tại mới nhắn lại.

Bản báo cáo công việc nghiêm túc của thư ký bị tạm dừng một lúc, Sở Uyên bấm xoá một lúc trên điện thoại di động, cuối cùng ngậm cà phê trong miệng gửi một bình luận, nói với giọng điệu rất bình thường: “Dạng Dạng tốt như vậy, tại sao lại học muộn như vậy? Cậu bạn nhỏ nên ngủ sớm để có sức học.”

Sau khi gửi xong, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu hỏi thư ký đang phân loại tài liệu ở đầu bên kia: “Linda, khi nào học sinh năm ba của trường trung học số 1 thành phố khai giảng?”

Rõ ràng là thư ký sửng sốt một chút, dường như không ngờ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc nói: “Tôi sẽ đi điều tra.”

“Ừm.”

Chưa đầy một phút, Linda đã cho hắn câu trả lời: “Boss, ngày 15 tháng 8 là ngày khai giảng của bọn họ.”

“Ngày 15 tháng 8?” Sở Uyên nhíu mày: “Sớm như vậy à.”

Linda không biết hắn muốn làm gì nên gật đầu nói: “Khai giảng của trường cấp ba thường bắt đầu sớm hơn, năm nay muộn hơn năm ngoái ba ngày.”

Sở Uyên lật lịch: “Hôm nay là ngày mấy?”

Linda trả lời: “Ngày 10.”

Tay lật lịch của Sở Uyên hơi khựng lại: “Nhanh như vậy?”

Linda không hiểu lắm, hỏi: “Boss?” Cô không nhớ rằng boss có người thân hay bạn bè gì cần thi đại học.

Sở Uyên giống như không có chuyện gì mà uống ngụm cà phê cuối cùng, nói với Linda: “Linda, chuẩn bị đi.”

Linda duy trì tính cách chuyên nghiệp tận tâm: “Vâng boss, ngài cần tôi làm gì?

“Chuẩn bị tinh thần đi, tôi có thể sẽ không tới công ty trong vài ngày.” Sở Uyên cười nhẹ: “Boss của cô sẽ nghỉ làm.”

Vừa dứt lời, hắn đã nhanh chóng kết thúc video trước khi Linda kịp phản ứng.

Ở địa vị của hắn, không cần thiết ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần không có việc gì khẩn cấp, không đi cũng không sao. Hơn nữa, hắn đã có dự kiến trước, tìm cho mình một thư ký tốt, năng lực và lòng trung thành là không thể nghi ngờ. Hắn tin rằng dưới sự quản lý của cô, công ty trong mấy ngày nay vẫn sẽ tiếp tục vinh quang.

Còn về việc hắn sẽ làm gì sau khi trốn việc...

Sở Uyên nhìn vào giao diện trò chuyện trên điện thoại, nhấp vào hình ảnh của con thỏ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play