Ăn cơm xong, Từ Dạng đề nghị về nhà, cậu vốn định tự đi bộ về nhưng mắt thấy đã gần chín giờ, bên ngoài trời cũng tối rồi, Sở Uyên liền ngăn cậu lại, nói:
“Là anh đón em, cho nên tốt nhất vẫn là để anh đưa em về, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết giải thích với bố mẹ em như thế nào.”
Từ Dạng nhéo góc áo, nói: “Không cần.”
“Cái gì mà không cần?” Sở Uyên cảm thấy ngữ khí của cậu hình như có chút không đúng, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cùng người nhà xảy ra mâu thuẫn rồi sao? Nhưng cũng không thể a, ở trong mắt hắn, Từ Dạng ngoan ngoãn giống như một con mèo, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không thể, làm sao có thể cùng người nhà xảy ra cái mâu thuẫn gì được?
Nếu không chính là...cậu bạn nhỏ đang trong kỳ phản nghịch nên không muốn giao tiếp với người lớn trong nhà?
Điểm này bản thân hắn cũng hiểu sâu sắc, chuyện cũ về kỳ trung nhị của một thanh niên lớn tuổi như hắn đến bây giờ vẫn bị mẹ hắn mỗi ngày lôi ra để kể trước mặt mọi người, cái gì mà nửa đêm dẫn bạn bè đi đua xe, động một tí là lại trốn học đi bao hết quán game để chơi, thường thường gặp gỡ học sinh trường bên cạnh để thu phí bảo vệ gọi là tiến hành công tác gì mà “thân thiện mà lại ấm áp”. Cuối cùng là mang theo một thân mồ hôi đầy bụi đất trở về nhà cùng bố nhảy nhót lung tung mà cãi nhau.
Sống sờ sờ mà khiến bố hắn tức giận lấy chổi lông gà thiếu chút nữa thì đánh hắn đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi.
—— Không nhờ lần kia thì hắn còn không biết trong nhà của mình còn có một vật tràn ngập sắc thái cổ xưa thần bí như chổi lông gà.
Xét về tuổi tác, hắn khi đó cùng Từ Dạng hiện tại cũng không khác lắm, nếu như nói Từ Dạng bởi vì kỳ nổi loạn mới không muốn cùng bố mẹ giao tiếp, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng dáng vẻ này của Từ Dạng cũng không giống kỳ trung nhị a.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tuỳ tiện can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác cũng không hay lắm, Sở Uyên châm chước mở miệng: “Có khó khăn gì sao?”
Từ Dạng lắc đầu: “Không phải.”
“Cái đó…”
“Em không có bố mẹ.” Không chờ hắn nói xong, Từ Dạng đã nói: “Em ở cùng ông nội, không có bố mẹ.”
Huyệt Thái dương của Sở Uyên nhảy thình thịch. Từ Dạng lặp lại hai lần, hắn nghe được rõ ràng rành mạch, ngay cả cơ hội nghi ngờ thính giác của mình xuất hiện sai lầm cũng không có.
Câu nói này đã lật đổ tất cả những suy đoán phía trước của hắn, hơn nữa sự thật còn khiến người kinh ngạc hơn nhiều so với những suy đoán đó.
Không có bố mẹ?
Sau lưng bốn chữ này đại biểu chính là cái gì?
Là đã mất hay là bị vứt bỏ, một trong hai khả năng này cũng đủ để hủy hoại một người.
Mà cậu vẫn còn nhỏ như vậy. Ở lứa tuổi mười mấy này, trong lòng nghĩ như thế nào mà có thể nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng như vậy? Có phải rất khổ sở hay không? Cái này có tính là vạch trần một vết sẹo không? Khẳng định rất đau đớn.
Sở Uyên nhất thời lỡ lời, gần như muốn quay lại vài phút trước để bóp chết chính mình khi đã nhắc tới đề tài này.
Hắn ảo não và đau lòng, trái tim vô cùng tê mỏi, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Từ Dạng, hắn lập tức tưởng tượng ra bộ dạng đứa trẻ nửa đêm ôm chăn lén khóc gọi mẹ, ở trong lòng lại đấm mình một cái, sau đó trịnh trọng xin lỗi Từ Dạng: “Xin lỗi, anh không nên nhắc tới điều này, thực xin lỗi.”
Từ Dạng vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, không cần xin lỗi, em không sao.”
Dáng vẻ Từ Dạng rộng lượng không để trong lòng, tựa như tiểu thiên sứ, nói: “Em chưa từng gặp qua bố mẹ, em được ông nội nhận nuôi, ông nội đối với em rất tốt, em rất vui vẻ. Không có bọn họ cũng không vấn đề gì, em không khổ sở.”
Sở Uyên trên bàn đàm phán có thể đại sát tứ phương, đánh cho đối thủ của mình đến tơi bời, tự nhận bản thân mình có kỹ năng giao tiếp rất mạnh, chỉ cần hắn muốn thì khi nói chuyện với người nào đó đều sẽ không tẻ ngắt. Nhưng lúc này, hắn lại không nói được lời nào.
Được nhận nuôi đồng nghĩa với việc phải trải qua cảm giác bị vứt bỏ, thậm chí còn chưa từng gặp bố mẹ mình, mười mấy năm này chỉ dựa vào một ông già nuôi nấng, có thể tưởng tượng cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào.
Nhưng cậu lại nói chính mình rất vui vẻ.
Sở Uyên nghĩ đến vài lần hai người gặp nhau trước đây, Từ Dạng không phải là đang ở nơi làm việc thì cũng là ở trên đường làm việc, giống như không ngừng thêm một phần công việc. Cuộc sống khó khăn như vậy mà cậu không có một chút oán giận nào.
Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, tại sao lại có người nỡ vứt bỏ cậu?
Sở Uyên cố nén cơn giận, đứng dậy, cong lưng trước mặt Từ Dạng, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của Từ Dạng, trong đó có ảnh ngược của ánh đèn ghế lô và bóng dáng hắn, hắn đặt tay lên lưng ghế của Từ Dạng, nghiêm túc dò hỏi: “Anh có thể ôm em một cái được không?”
Từ Dạng sửng sốt vài giây, cảm giác có một cỗ mùi tuyết tùng nhàn nhạt đánh úp lại, đó là mùi nước hoa trên người Sở Uyên, mới ngửi thì có chút thanh lãnh, nhưng dần dần sẽ lộ ra một tia vị ngọt, lưu luyến không thôi quanh quản chỗ chóp mũi, giống như đợt băng tuyết tan đầu tiên của mùa xuân đang vẫy gọi, hơi ấm tranh giành phá vòng vây ôm lấy mình.
Cảm giác có chút kỳ quái, Từ Dạng nghĩ, rõ ràng chính mình không có cảm thấy ủy khuất thương tâm, lẽ ra không cần ôm, nhưng trong lòng lại có một thanh âm kêu gào đáp ứng hắn.
Cậu không có kinh nghiệm nói dối, nếu trong lòng muốn thì không hề xấu hổ, gật đầu đón nhận ánh mắt của Sở Uyên, giây tiếp theo liền chui vào một cái ôm ấm áp.
Sở Uyên ôm cậu, mùi tuyết tùng đồng thời bao vây khứu giác của cậu, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng câu, như thể đang an ủi.
Từ Dạng yên lặng để hắn ôm mình, một lúc sau, đột nhiên nói: “Anh, anh là đang dỗ em sao?”
Động tác của Sở Uyên dừng lại, buông cậu ra và nói: “Đúng vậy, Dạng Dạng nhà chúng ta quá hiểu chuyện, đây là phần thưởng dành cho những bé ngoan.”
Từ Dạng biết nhất định là bởi vì thân thế của chính mình, vì thế vội vàng nói: “Em thật sự không có việc gì, em không buồn cũng không khổ sở, anh... anh không cần như vậy.”
Sở Uyên nắm lấy tay cậu và nói: “Anh biết Dạng Dạng kiên cường và không để tâm đến những điều này, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng.”
“Dạng Dạng của chúng ta đáng yêu như vậy, bọn họ không được nhìn thấy mới là tiếc nuối của bọn họ, để anh tới thay bọn họ ôm em một cái, để cho bọn họ hối hận đi.”
Từ Dạng chớp chớp mắt, đột nhiên nắm ống tay áo của hắn lắc lắc, không đầu không đuôi mà nói: “Bố mẹ là hai người.”
Sở Uyên vẫn chưa phản ứng kịp: “Hả?”
Bộ dáng Từ Dạng giống như không quá thuần thục nghiệp vụ, nhỏ giọng nói: “Dỗ một lần tính một cái...đi.”
Sở Uyên nghe xong nhướng mày, nói: “Thích anh dỗ em như thế này?”
Từ Dạng gật gật đầu, vội vàng nói: “Không thể nói, cũng…cũng không quan hệ, chỉ là em…” Nói nói mà thôi.
Lời còn chưa nói xong, Sở Uyên lại ôm lấy cậu: “Dạng Dạng muốn làm gì thì làm.”
Từ Dạng lặng lẽ siết chặt ngón tay trong vòng tay của hắn, hốc mắt bất giác có chút nóng lên, trong ngực dâng lên một cỗ cảm xúc khó hiểu, cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén xuống.
Từ Dạng được hắn dẫn đi ra cửa, nhìn Sở Uyên ký tên mình vào danh sách do người phục vụ đưa cho một cách sang trọng, thậm chí còn rất chuyên môn mà bắt chẹt một bình chè đậu xanh yêu thích của Từ Dạng, còn đóng gói trong một chiếc hộp tinh xảo, nghe nói là được đích thân chủ tiệm gói, đi cùng với chiếc hộp là một tờ giấy bên trên có ghi một dòng chữ, Từ Dạng còn chưa kịp nhìn rõ ràng thì đã bị Sở Uyên xé xuống nhét vào trong túi.
Tóc bị xoa xoa, Từ Dạng nghiêng đầu nghe Sở Uyên nói: “Ngoan, tờ giấy này là bị kẹp nhầm, không thể xem, cay mắt.”
Từ Dạng gật đầu tin là thật.
Lừa gạt cậu bạn nhỏ xong, ánh mắt không rõ ràng của Sở Uyên liếc về một hướng nào đó, nhìn thấy hai người đứng ở nơi đó, giơ ngón tay giữa khiêu khích một người trong số họ, còn làm cái khẩu hình: “Cút đi.”
Từ Dạng không nhìn thấy trên tờ giấy kia viết chính là: “Đừng giở trò với cậu bạn nhỏ trong tiệm của người đàn ông của tôi!”
Đương nhiên, loại nội dung này Từ Dương không nhìn thấy được, bất kể là ý tứ của cả câu hay ý tứ tinh tế muốn thể hiện tình cảm trong mỗi một từ nào đó.
Nơi thị phi không nên ở lâu, vì vậy Sở Uyên vội vàng đưa Từ Dạng ra ngoài trước khi hai người đó đến.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Dạng, hắn đã tiểu khu nơi Từ Dạng ở, cách siêu thị nơi Từ Dạng làm việc chỉ hai con phố, là một khu dân cư rất bình thường, người bảo vệ rất có trách nhiệm, khi thấy một chiếc xe lạ đậu trước cửa còn đặc biệt chạy tới xem.
“Đến rồi.”
Sở Uyên giúp Từ Dạng tháo dây an toàn và mở cửa xe, trong một giây, dưới chân Từ Dạng dẫm lên đã thay đổi từ tấm thảm mềm trong xe thành mặt đất xi măng rắn chắc. Đạp lên một tia ánh trăng, cậu khom người xuống nhìn Sở Uyên trong xe, nói lời tạm biệt: “Anh, tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Sở Uyên gọi cậu lại, chính mình cũng xuống xe, đi vòng qua đầu xe từ phía bên kia, sau đó nhét một cái túi lớn vào lồng ngực cậu: “Anh không biết em thích ăn cái gì, cho nên tùy tiện mua một ít, em cầm trở về nhà ăn, cũng có thể dùng làm bữa khuya.”
Lúc này Từ Dạng mới phát hiện hoá ra thứ mà Sở Uyên đã mua trong siêu thị, là cho...chính mình sao?
Cậu ngây người một hồi, Sở Uyên đã nhanh chóng quay trở lại xe đóng hai bên cửa xe, nâng cửa sổ lên một nửa, hoàn toàn ngăn chặn khả năng cậu nhét trả lại đồ, sau đó nằm trên tay lái và vẫy tay với cậu: “Mau về nhà đi, hẹn gặp lại.”
Từ Dạng nhìn cửa xe đóng chặt, sau đó nhìn đồ ăn vặt trong ngực, cuối cùng bình tĩnh nói: “Tạm biệt.”
Sở Uyên nói xong còn không quên nhắc nhở: “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh.”
“Được.”
Nhìn theo cậu rời đi khỏi tầm mắt, Sở Uyên kiên nhẫn đợi một lúc, cứ cách mười giây lại nhấn vào màn hình điện thoại, lặp đi lặp lại trong hai ba phút, cuối cùng cũng nhận được phản hồi mong muốn.
Nó được gửi từ một dãy số lạ, nội dung rất ngắn gọn, giọng điệu cũng rất ngoan ngoãn khiến Sở Uyên bất giác mỉm cười—“Em về đến nhà rồi, anh, chúc anh ngủ ngon.”
Sở Uyên lưu lại số, ghi chú “Cậu bạn nhỏ” rồi trả lời: “Ngủ ngon.” Sau đó, anh lái xe đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT