Thực đơn mỗi ngày của nhà hàng này thực ra đều đã cố định, chỉ có một combo, không đủ thì thêm, thực đơn cũng chỉ để tham khảo, không thể bị chi phối. Nhưng đây là lần đầu đi ăn cơm với con nít, Sở Uyên đã sớm hỏi thăm qua bạn bè, bỏ ra một số tiền để mở một bếp chuyên, viết ra một thực đơn dự bị riêng để cho Từ Dạng gọi món, còn nói: “Chọn món mà em thích, nếu trên thực đơn không có thì ghi ra bên cạnh, chỗ này đều có thể làm.”
Từ Dạng có chút xấu hổ nhìn thực đơn, mím môi nói: “Như vậy sẽ rất phiền phức phải không?”
Sở Uyên hào phóng ôm lấy vai cậu, xua tay nói: “Không phiền phức, em quên rồi sao? Anh và ông chủ chỗ này là bạn bè, muốn ăn gì cũng được.”
Hơn nữa, đây là dùng ba bữa cơm và một vụ hợp tác để đổi lấy thực đơn giá trên trời này, đương nhiên là phải tận dụng nó.
Từ Dạng không biết sự tình bên trong, cậu còn nghĩ là do hắn có quan hệ tốt với ông chủ chỗ này nên mới có thể ăn đồ miễn phí, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng không dám qua tự phụ, chọn vài món ăn mình thích rồi đưa thực đơn lại cho Sở Uyên.
Sở Uyên cầm lấy thực đơn xem, trong lòng không khỏi tặc lưỡi. Từ Dạng chọn mấy món ăn bình thường, khiêm tốn, quả thực đã quá tiết kiệm tiền cho hắn rồi.
Trong khóe mắt hắn nhìn thấy Từ Dạng còn đang húp chén canh, dáng vẻ ngoan ngoãn. Khi cậu chú ý đến ánh mắt của hắn, vẻ mặt có chút nghi hoặc, trong giây lát liền trở nên căng thẳng, hỏi: “Sao…sao vậy? Có phải em gọi nhiều quá không? Vậy…vậy bỏ vài món cũng được…”
Xóa nữa là không còn gì nữa. Sở Uyên vội ngăn lời cậu lại: “Không phải, không phải, anh không có ý này, cục cưng em đừng có hiểu lầm.”
Hắn gọi món: “Anh chỉ cảm thấy em gọi ít quá, thật đó! Nào, để anh gọi thêm vài món cho em. Anh nói em nghe món ngon của quán này có rất nhiều.”
Từ Dạng nửa hiểu nửa không, cùng hắn nhìn vào thực đơn, Sở Uyên còn ghi thêm vài món vốn dĩ không có trong thực đơn, sau đó gọi phục vụ vào lấy thực đơn.
Rất nhanh, các món ăn đã được mang lên. Hai người cũng ăn, Sở Uyên sợ dọa đến Từ Dạng cho nên gọi cũng không quá nhiều, tính toán một hồi rồi dừng lại. Nhưng khi đồ ăn được bưng ra vẫn là dọa cho Từ Dạng một phen.
“Nhiều quá rồi.” Từ Dạng nhìn chằm chằm vào một bàn lớn toàn đồ ăn trước mặt cậu, sắc mặt trở nên sinh động, lông mày nhíu chặt, theo bản năng xua tay nói: “...Ăn không hết.”
Sở Uyên suýt bật cười thành tiếng vì phản ứng của cậu, cố ý nghiêm mặt nói: “Cái này là do em tự gọi, ăn không hết thì không được đi.”
Từ Dạng trợn tròn hai mắt: “Hả? Nhưng mà—” cậu nhăn mũi “Anh cũng gọi đâu có ít.”
Sở Uyên ẩn ý nói: “Nhưng đây là anh mời em mà.”
Từ Dạng tin lời, nhất thời cảm thấy tâm tình trong người không tốt, nhìn đồ ăn trên bàn mà không dám động đũa, khổ sở nói: “Vậy em…em không ăn nữa.”
Sơ Uyên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đặt tay lên vai rồi từ từ vuốt tóc Từ Dạng: “Cục cưng, em thật đáng yêu.”
Từ Dạng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Sở Uyên cười đủ rồi, hắn bỏ đi giọng điệu trêu chọc rồi an ủi nói: “Được rồi, anh chỉ đùa với em thôi, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, ăn không hết cũng không sao.”
Từ Dạng lúc này mới nhận ra là mình bị trêu chọc. Cũng đúng, vẻ mặt của Sở Uyên từ đầu đến cuối đều lộ ra đúng kiểu trêu đùa, giọng điệu cũng giống như đang dỗ con nít, chỉ có Từ Dạng mới tưởng đây là thật.
Nghĩ đến hành động ban nãy của mình, Từ Dạng xấu hổ đỏ cả mặt, cúi đầu cầm đũa, hoảng hốt gắp đại thứ gì đó rồi nhét vào miệng mà không thèm nhìn lại. Đến khi nhai xong, cậu mới phát hiện là một quả ớt to, không thể nhét thêm vào miệng nữa, ăn nhiều đến mức đầy cả miệng, nuốt không xong mà nôn cũng không được, vừa cay vừa xấu hổ. Suýt nữa là khiến cậu khóc thành tiếng.
Sở Uyên nhanh chóng lấy vài tờ khăn giấy để dưới miệng rồi kêu cậu nhả ra. Hắn lại rót một cốc nước lạnh đưa cho cậu súc miệng. Từ Dạng hai mắt đỏ bừng vì nghẹn, cổ họng như có lửa đốt, liên tục ho khan.
Sở Uyên vỗ vỗ lưng của cậu, an ủi nói: “Em chậm một chút, đừng vội.”
Từ Dạng không có thời gian nói chuyện, chỉ gật đầu, sau đó uống nước liên tục, một hồi lâu mới có thể áp chế đi cảm giác đáng chết đó.
Sau vụ này, Sở Uyên không dám trêu chọc cậu nữa, sợ chọc cho cậu giận, nhìn mấy “món ăn có vỏ cứng nguy hiểm" trên bàn này, lỡ như cậu không ăn ớt sống nữa mà lại chuyển sang nuốt vỏ cua. Vậy là thành ra đây không còn là trò đùa nữa, đã thế lại khiến cổ họng bị cào đến thương.
Không bị bên ngoài quấy nhiễu, Từ Dạng nhanh chóng điều chỉnh lại tốc độ của mình, một lúc sau khôi phục lại bình thường rồi tiếp tục ăn.
Cách cậu ăn rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhai. Động tác và biểu cảm của cậu có chút dễ thương, hình tượng cực kỳ như đang thưởng thức.
Cậu có vẻ rất thích ăn hải sản, tôm hùm đất và cua đều ăn rất ngon. Nhưng xem ra cậu có vẻ không giỏi bóc vỏ cho lắm, Sở Uyên phải bóc ba con thì cậu mới ăn được một con, vẫn còn không đủ, có chút không được hoàn chỉnh cho lắm.
Vốn dĩ khi ăn mấy thứ này, vứt còn nhiều hơn ăn, nhưng cậu chỉ ăn được một chút phần còn lại không tránh khỏi có chút đáng thương, vẻ mặt có vẻ ủy khuất, so với con tôm hoàn chỉnh trong tay Sở Uyên và trong tay cậu, ánh mắt lộ rõ sự bơ phờ.
Cậu quan sát cách bóc vỏ của Sở Uyên và làm theo, nhưng có vẻ như kiến thức lý thuyết không thể áp dụng vào thực tế nhanh như vậy, cuối cùng thành phẩm bóc ra còn đầy vết sưng tấy, giống như mặt trăng bị giẫm lên nhiều lần, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Từ Dạng có chút bực bội nhăn mũi, dứt khoát không đụng vào hai món này nữa, lại không ngờ Sở Uyên đưa số tôm đã bóc sạch đến trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu: “Anh?”
Sở Uyên rất hài lòng với tiếng gọi này, vẻ mặt tự nhiên nói: “Anh không thích ăn cay cho lắm.”
Lời này là đúng hay sai, hắn quả thực không thể ăn cay, bởi vì làm việc lâu ngày gây ra bệnh dạ dày, không thể ăn đồ cay. Độ cay nhẹ cũng tạm, nhưng vị cay ở chỗ này theo lời hắn mà nói là vừa đủ, không đến mức gây hại cho dạ dày của hắn. Bình thường hắn cũng thích đến chỗ này dùng bữa.
Hắn chỉ là muốn đứa trẻ yên tâm ăn.
Từ Dạng không biết, lại nghĩ hắn lại nói dối trắng trợ như vậy, liền vui vẻ nhận lấy, lớn tiếng nói: “Cám ơn anh trai.”
Đứa trẻ dẻo miệng có tôm hùm đất để ăn.
Sở Uyên bị cậu gọi cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, liền bóc một đĩa tôm đầy chất thành đống trong bát của Từ Dạng, nhìn Từ Dạng ăn từng miếng một như con chuột đồng nhỏ, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác đầy thành tựu.
Hắn bận bóc vỏ như vậy, cũng không ăn được bao nhiêu, giống như chỉ cần nhìn Từ Dạng ăn là sẽ no bụng. Thế nhưng Từ Dạng cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này, vốn dĩ đang thoải mái ăn lại đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, tốc độ ăn cũng chậm lại.
Từ Dang nuốt con tôm trong miệng xuống, nhìn nửa bát tôm đã bóc vỏ trước mặt, sau đó lại nhìn cái đĩa trống không liền cắn môi, ngượng ngùng nói: “Anh trai, anh cũng ăn đi.”
Vừa nói, cậu vừa đẩy chiếc bát nhỏ của mình qua.
Sau khi bóc vỏ xong, Sở Uyên lấy khăn ăn ra và lau tay, hắn lắc đầu cười nói: “Em ăn đi, đừng lo cho anh, không phải ban nãy anh đã nói rồi sao, anh không ăn cay được.”
Hắn đẩy bát ngược lại, giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng lại lộ ra có chút không thể từ chối: “Hôm nay mời em ăn cơm, nếu em thích, anh sẽ rất vui.”
Từ Dạng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục ăn. Trong lúc ăn, cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như chú chuột Hamster nhỏ đang tích trữ thức ăn và quan sát chủ vựa lúa, cảm thấy có chút đáng thương. Nhìn Sở Uyên dường như sắp biến thành ông chú xa lạ.
Sở Uyên đột nhiên đổi ý và hỏi Từ Dạng: “Có ngon không?”
Từ Dạng ra sức gật đầu: “Ừ! Rất ngon.”
“Thật không?” Sơ Uyên cười nói: “Em nói như vậy, anh cũng có chút thèm…”
Ánh mắt Từ Dạng sáng lên, nhanh chóng đẩy bát qua: “Của anh đây.”
Sở Uyên lắc đầu, khoé miệng nhếch lên, chỉ tay vào miệng mình: “Đút cho anh một cái.”
Từ Dạng: “Hả?”
Sở Uyên luôn giỏi bày trò, lập tức cau mày, khóe miệng rũ xuống: “Nếu không được thì thôi vậy, chỉ là vừa nãy anh bóc tôm nên tay có chút đau, không thể cầm đũa, đợi một lát là ổn, không sao.”
Từ Dạng lập tức nói: “Không phải, không phải, em không có ý không được.”
Sở Uyên nhướng mày: “Vậy thì?”
Từ Dạng vội vàng gắp một con tôm đưa đến bên miệng Sở Uyên, hào phóng nói: “Đây.”
Sở Uyên cười rồi cắn lấy, ăn vài miếng, nhìn vào vẻ mặt đang chờ đợi của Từ Dạng và nói: “Cảm ơn, nó rất ngon.”
Từ Dạng híp mắt cười, hùng hổ nói: “Không có chi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT