Da Từ Dạng rất trắng, lúc đỏ mặt đặc biệt rõ ràng, từ gò má lan xuống cổ, ngay cả xương quai xanh cũng chuyển sang màu hồng, khiến bộ dáng ốm yếu hơi tái nhợt của cậu cũng thêm vài phần tức giận.
Thấy cậu như vậy, Sở Uyên cũng không trêu chọc cậu nữa, vì vậy chỉ nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, rồi lái xe xuất phát.
Hắn đã sớm lên kế hoạch, lúc này đang lái xe đến nơi cần đến, mắt liếc nhìn người bên phải mình, cảm thấy màu đỏ trên mặt cậu bạn nhỏ dần nhạt đi, mới tranh thủ thời gian chờ đèn đỏ để trò chuyện với cậu: “Em không hỏi chúng ta đi đâu sao?”
Từ Dạng ngẩng đầu, không còn xấu hổ như vừa nãy nữa, khi nghe hắn hỏi vậy, cậu hỏi: “Thế thì, chúng ta đi đâu vậy?”
Sở Uyên cười nói: “Đoán xem?”
Từ Dạng: “...’
“Em không sợ anh đưa em đến chỗ không tốt sao?” Sở Uyên nghiêng đầu đánh giá cậu: “Nhỡ đâu anh là kẻ lừa đảo thì sao?”
Từ Dạng kiên quyết lắc đầu: “Sẽ không.”
Sở Uyên “Ồ” một tiếng: “Em rất tin tưởng anh sao?”
Từ Dạn gật đầu: “Vâng.”
Sở Uyên nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của cậu, tâm trạng ngay lập tức rất vui vẻ.
Sau khi đèn đỏ kéo dài hơn một phút, đèn xanh sáng lên, Sở Uyên đạp chân ga, không rời mắt đưa tay xoa đầu Từ Dạng, phát hiện xúc cảm không tệ lắm, tóc trong lòng bàn tay mềm mại, không khỏi xoa thêm mấy lần, làm rối tung mái tóc mềm mại tự nhiên xõa xuống của Từ Dạng, sau đó mới chột dạ thu tay: “Vậy được, anh đưa em đến nhà hàng của bạn anh, muốn ăn cái gì có cái đó.”
Từ Dạng không phản đối: “Được.”
Mái tóc cậu bạn nhỏ rối bù, thủ phạm Sở Uyên dường như bị ám ảnh cưỡng chế, vuốt lại tóc cậu, rồi thu tay lại, cầm tay lái, khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nếu ăn không ngon, anh cho em dỡ bảng hiệu của anh ta.”
“A?” Từ Dạng bị chà đạp cũng không tức giận, nghe thấy vậy mở to mắt nhìn hắn: “Việc này...không tốt lắm thì phải?”
Sở Uyên thầm thở dài trong lòng, cậu bạn nhỏ này cũng quá dễ lừa, ngoài mặt vẫn cười híp mắt, nghiêm túc nói: “Không sao cả, anh sẽ đỡ, em không cần làm, anh ta sẽ không làm phiền em.”
Từ Dạng cau mày: “Nhưng mà...”
Sở Uyên không nhịn được cười: “Được, được rồi, anh nói đùa thôi.” Nói xong lại xoa nhẹ tóc Từ Dạng, giống như bị nghiện.
“...”
Từ Dạng mím môi, ánh mắt không đồng ý nhìn hắn.
Khuôn mặt tự nhận là kim cương bất hoại của hắn dưới ánh nhìn chăm chú của cậu không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ. Sở Uyên ho nhẹ một tiếng, lái xe vào một con hẻm, đậu trong sân, giấu đầu hở đuôi vội vàng nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Hắn nghiêng người giúp Từ Dạng tháo dây an toàn, thấy chỗ bị hắn xoa trên đầu cậu vẫn còn một nhúm tóc cứng đầu dựng lên, cùng với gương mặt khá nghiêm túc của cậu, có cảm giác tương phản manh (1).
Ít nhất thì Sở Uyên nhìn thấy cậu như vậy, không thể nhịn được nữa. Hắn giơ tay đè nhúm ngốc mao (2) đó xuống, cách một bàn tay, hỏi Từ Dạng: “Làm sao vậy? Em tức giận sao?”
Từ Dạng lắc đầu: “Không có.”
“Nếu một cậu bạn nhỏ nói dối, mũi sẽ dài ra.” Sở Uyên gõ nhẹ vào đầu mũi cậu, uốn ngón trỏ và dán vào đó, tạo ảo giác “dài ra”, giả vờ nghiêm túc nói: “Em nhìn này, nó dài ra rồi.”
Từ Dạng suy cho cùng vẫn là một cậu bạn nhỏ, bị hắn làm phiền nên không nghiêm túc được nữa, đập vào tay hắn: “Anh mới là Pinocchio.” Nói xong, cậu còn bắt chước bộ dáng của hắn, uốn ngón trỏ đặt lên chóp mũi, khi nói chuyện không nhịn được cười, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Sở Uyên: “Nhìn này, dài ra rồi.”
Sở Uyên nhìn cậu không nói lời nào, hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn cùng nhau mỉm cười. Răng nanh của Từ Dạng cũng lộ ra, kín đáo phô trương sự hiện diện của mình.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hài hòa, tình tiết nhỏ này đã khiến hai người xích lại gần nhau hơn. Từ Dạng hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với Sở Uyên, cười nói chân thành: “Anh thật là ngây thơ.”
Lúc nói ra, tay còn đẩy chóp mũi Sở Uyên. Cũng không biết ai mới là người ngây thơ.
Sở Uyên cũng không phản bác, nhưng mang hàm ý chỉ vào tay cậu, nhướng mày.
Từ Dạng lập tức thu tay lại.
Sau khi ra khỏi xe, Từ Dạng cuối cùng cũng hiểu được nghĩa của câu “ăn không ngon thì dỡ bảng hiệu” của Sở Uyên – bảng hiệu của nhà hàng này viết rõ ràng hai chữ lớn “Ăn ngon”, phía dưới còn viết một hàng chữ nhỏ rồng bay phượng múa, giọng điệu rất kiêu ngạo: “Nếu ăn không ngon thì tặng luôn bảng hiệu.”
Từ Dạng nhìn Sở Uyên bên cạnh, rồi lại nhìn tấm bảng hiệu vô cùng đơn giản dễ hiểu kia, im lặng một lúc.
Sở Uyên thấy cậu do dự không nói. Điều không thể không nói là, phản ứng của hai người lúc này là nhất quán, lần đầu tiên nhìn thấy tấm bảng hiệu này hắn cũng chịu ảnh hưởng nhất định, hắn lúc ấy thiếu chút nữa sẽ dỡ nó xuống. Sau này hắn mới biết, nhà hàng này là bạn hắn đặc biệt mở ra cho người trong lòng, việc thiết kế trang trí đều do tự tay anh ta làm, ai động tay vào một cái ghế anh ta cũng trở mặt, nên ai cũng phải từ bỏ.
Nhưng tấm bảng hiệu tuy chướng mắt, đồ ăn lại thật sự rất ngon, cho dù kén chọn như hắn cũng không chê vào đâu được, mọi phương diện đều sánh ngang với đầu bếp hàng đầu thế giới, tấm bảng hiệu cũng là danh xứng với thực.
“Em nhìn xem, anh không có lừa em phải không?” Sở Uyên vẫn khoác vai cậu giống như trước lúc lên xe, dẫn cậu đi vào: “Ông chủ tự mình nói rồi, ăn không ngon thì sẽ dỡ bảng hiệu.”
Từ Dạng yên lặng gật đầu.
Vừa đến cửa, một người phục vụ đã đi tới, gật đầu với Sở Uyên: “Ngài Sở, chỗ ngồi của ngài đã được sắp xếp xong xuôi, mời đi theo tôi.”
Sở Uyên gật đầu với cô, tay thừa dịp trượt xuống, vòng qua sau lưng Từ Dạng thành nửa vòng tròn, giữ Từ Dạng vào bên người: “Đi theo anh.”
Hắn vừa đi vừa nói với Từ Dạng: “Nơi này là do một người bạn của anh mở ra, lúc lần đầu tiên gặp nhau, là cái người mà anh đi đón, nhưng em không nhìn thấy, anh ta khi đó có việc rất vội, sau khi đón anh ta anh lập tức rời đi, nếu không thì cũng để em ngồi lên đây, bên ngoài nóng như vậy.”
Từ Dạng nhớ lại theo lời của hắn, cậu nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, người Sở Uyên đón cậu cũng không biết, nghe thấy vậy hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Thật ra anh đặc biệt quay lại để tìm em, nhưng hóa ra em đã rời đi.” Sở Uyên đi theo người phục vụ vào phòng, hơi tiếc nuối thở dài: “Có lẽ không có duyên.”
“Bọn em phải đổi địa điểm.” Từ Dạng thấy vẻ mặt uể oải của hắn, vội vàng giải thích: “Lúc anh trở về, chắc ở ngã tư đó đã phát xong, phải đến chỗ tiếp theo.”
Dừng một chút, cậu xoa mũi, giọng nói bất giác trở nên mềm mại hơn, nói: “Em không biết anh sẽ quay lại, nếu biết thì sẽ chờ thêm một lúc nữa.”
Sở Uyên chưa từng phát tờ rơi, nhưng điều đó cũng không ngăn cản hắn biết công việc diễn ra như nào, những điều Tử Dạng nói, hắn đều biết cả. Hắn nghĩ tới khuôn mặt tái nhợt của cậu bạn nhỏ khi đó, vội vàng xua tan suy nghĩ trong đầu, vỗ vai Từ Dạng: “Không cần phải vậy, công việc của em vất vả như vậy, đừng phí thời gian chờ anh.”
Người phục vụ bưng lên hai bát canh đậu xanh như thường lệ, Từ Dạng cầm cái bát nhỏ, nhấp thử trước một ngụm, hai mắt sáng lên, lập tức một hơi uống sạch.
Mọi thứ ở đây đều có chỗ đặc biệt, không cần lo lắng khách hàng không thích, một bát canh bình thường cũng có thể nấu ra hoa (3) được. Sở Uyên thấy cậu thích, đẩy phần của mình sang: “Thích không?”
Hai mắt Từ Dạng lấp lánh: “Ngon quá!”
Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Uyên nghe cậu nói với giọng trẻ con như thế, vẻ mặt kết hợp với giọng nói, vài lần chí mạng như vậy là đủ rồi. Vì vậy hắn quyết định gọi người phục vụ, bảo gói một phần canh đậu xanh mang về cho cậu sau khi cậu ăn xong, sau đó lại gọi một số món ăn đặc biệt, khi hỏi đến khẩu vị của Từ Dạng, cậu đáp rằng món gì cũng được.
Sở Uyên dừng một chút: “Món gì cũng được?”
Từ Dạng bình tĩnh gật đầu: “Ừm, em không kén ăn.”
Sở - kén ăn + mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối – Uyên im lặng, một lúc sau, xoa đầu cậu: “Không kén ăn là rất tốt.”
Từ Dạn đang bưng một cái bát nhỏ nheo mắt cười: “Ông nội cũng nói không kén ăn rất tốt.”
“Ông nội?” Sở Uyên bảo người phục vụ ra ngoài sau khi chọn món xong, tự tay lấy một ly nước: “Em đang sống cùng ông nội sao?”
“Vâng.” Từ Dạng nhấp một hớp nhỏ, vị ngọt ngào khiến cậu không nhịn được cong mi mắt.
Vẻ không chút phòng bị của cậu, như thể người khác hỏi gì cũng có thể trả lời, nhưng Sở Uyên lại lờ mờ cảm thấy đây có vẻ là một chủ đề tương đối nhạy cảm, hắn sợ nếu mình hỏi điều không nên hỏi sẽ làm tổn thương cậu, vì thế tinh tế chuyển đề tài sang chỗ khác.
“Cậu bạn nhỏ của chúng ta lớn rồi, sẽ không kén ăn.”
Đồng thời lấy khăn ra, giúp Từ Dạng lau một chút nước canh ở khóe miệng.
Mất cảnh giác được khen lại còn bị chạm vào hai má, Từ Dạng chớp mắt mấy cái, lại không chút ngoài ý muốn đỏ mặt.
(1) Ý chỉ sự tương phản giữa nội tâm và vẻ bề ngoài, tạo cảm giác đáng yêu.
(2) Nhúm tóc nhô ra trên đầu, tạo cảm giác dễ thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT