Hôm nay, tất cả nhân viên tổng bộ tập đoàn Sở thị đều rất vui vẻ. Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc vị chủ tịch Tiếu Diện Hổ đột nhiên ghé qua kiểm tra, cộng thêm hôm nay tầm tình khá tốt, nên khi nói chuyện với các nhân viên trong công ty cũng hết sức nhẹ nhàng. Trước đây, mỗi khi đối diện với nụ cười giả tạo, nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta kinh hồn táng đảm [1], nhưng giờ đây hắn lại nở một nụ cười chân thật giống như gió xuân, từ sáng sớm bắt đầu làm việc tới tận bây giờ, nụ cười ấy vẫn chưa có xu hướng tắt đi.
[1] : kinh hồn táng đảm, Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Hắn thậm chí còn đại phát từ bi, cho các nhân viên tăng ca liên tục nửa tháng trời được phép tan làm sớm, hẳn một tiếng đồng hồ. Điều này cũng đủ để thấy được, tâm trạng hôm nay của hắn tốt đến mức nào.
Mọi người còn thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta uống lộn thuốc rồi.
Người bị oán thầm là 'uống lộn thuốc' giờ phút này cũng không rảnh để phản ứng với hành vi tùy ý nghị luận của nhân viên công ty, hắn một lòng chỉ ghi nhớ một chuyện khiến hắn vui vẻ suốt cả ngày.
Sở Uyên đậu xe ở bãi đỗ xe siêu thị hôm qua, hắn nhớ rõ cậu nhóc kia đang làm việc ở đây.
—— Bây giờ thì hắn đã biết, người thiếu niên ấy tên là Từ Dạng.
Nhớ tới cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày hôm qua, cùng vẻ mặt hết sức thân thiện và thẹn thùng của cậu nhóc ấy, trên mặt Sở Uyên lại hiện lên nụ cười ôn nhu hoàn toàn bất đồng với bình thường.
Hơn năm giờ, người trong siêu thị không tính là nhiều lắm, hắn cầm chiếc điện thoại di động chưa từng vang lên tiếng chuông nào suốt từ hôm qua đến giờ, thong dong đi lên thang máy.
Cả ngày chờ mong 'cuộc hẹn' sắp tới làm cho hắn không khỏi mất tập trung, vội vàng tuyên bố tan làm rồi lập tức chạy tới, đây là kinh nghiệm chưa từng có trong cuộc sống hơn hai mươi năm qua của hắn.
Hắn vốn dĩ có thể chậm lại một chút. Hôm qua hẹn với cậu nhóc cùng đi ăn cơm tối, hắn cũng đã để lại danh thiếp cá nhân của mình để thiếu niên có thể liên hệ lại với hắn —— Số điện thoại kia rất ít người biết tới, sẽ không bao giờ xảy ra trường hợp gọi điện thoại cho mình mà máy bận được —— Hắn vốn dĩ có thể đợi đến khi thiếu niên ấy tan tầm rồi gọi điện thoại cho mình, kiên nhẫn nghe xong một đoạn lời chào hỏi như có như không, cuối cùng lại chọn tên điểm đến rồi mới tới đón người. Đây mới là điều mà một người lớn cần thành thật nên làm.
Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.
Hắn muốn gặp cậu càng sớm càng tốt.
Ý nghĩ không biết từ đâu mà đến khổ sở tra tấn hắn cả ngày, cứ hễ nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy mặt cậu nhóc, hắn không phân biệt được đây đến tột cùng là sự giày vò hay là một thử nghiệm vô cớ nào đó.
Trong hơn hai mươi năm sự nghiệp ngắn ngủi, đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh ra một sự mong đợi mãnh liệt như vậy đối với khoảng thời gian ăn tối. Cũng không phải là chuyện ăn cơm tối, mà là người đã hẹn trước cùng nhau đi ăn kia.
Siêu thị cũng sắp đến giờ tan ca, hắn nhìn lướt qua một vòng trên tầng hai, có nhân viên trong mấy khu hàng đang sắp xếp và bàn giao lại, người qua lại xung quanh không nhiều lắm, tự do đi lại không bị cản trở.
Hắn nhanh chóng đi dạo một vòng trong khu siêu thị mà mình hiếm khi đặt chân tới, không phát hiện ra bóng dáng của Từ Dạng nên hắn định đi xuống tầng dưới. Dừng lại bên cạnh kệ đồ ăn vặt gần thang máy, hắn suy nghĩ một lúc rồi lại cầm giỏ hàng, lấy thêm rất nhiều đồ ăn vặt rồi mới đi xuống.
Đến bên dưới thì mục tiêu đã trở nên tương đối trực tiếp rồi. Người làm công mùa hè đa phần đều tập trung ở quầy thu ngân. Hắn xách giỏ hàng, lần lượt nhìn qua từng cái quầy thu ngân một, rốt cục, ở quầy thu ngân thứ năm, hắn cũng phát hiện ra Từ Dạng trên người đang mặc một bộ đồng phục của nhân viên.
So với sự e thẹn của ngày hôm qua khi hai người đơn độc gặp nhau, biểu tình trong giây phút này của thiếu niên ấy có hơi nghiêm túc, có lẽ là bởi vì đang ở nơi làm việc nghiêm túc, ngay cả khóe miệng cũng đều căng chặt, cẩn trọng nói cười đến nỗi có chút xa cách.
Động tác của cậu rất nhanh nhẹn, hẳn là công nhân thuần thục, trong lúc quét mã cũng đồng thời nhìn không chớp mắt mà nhập mã thành viên, chỉ tốn thời gian mấy câu nói thôi đã qua một người rồi.
Một thiếu niên trẻ tuổi và đẹp trai như vậy là một sự tồn tại đặc biệt trong đội ngũ thu ngân của siêu thị, hơn nữa cậu lại vô cùng chuyên nghiệp, bởi vậy nên số người xếp hàng ở đây ước chừng bằng mắt thường thôi cũng thấy được là nhiều nhất. Sở Uyên đứng ở một bên quan sát thao tác của cậu nhóc một lát, cực kỳ an phận đứng ở cuối hàng.
Đi theo hàng người, từng chút từng chút di chuyển về phía trước, khoảng cách giữa Từ Dạng và hắn dần dần ngắn lại. Chờ tới khi rốt cuộc cũng đến phiên mình, Sở Uyên đặt giỏ hàng lên quầy thu ngân, nghe thấy Từ Dạng dùng giọng điệu không chút phập phồng nào nói ra câu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần kia: "Xin chào, xin hãy xuất trình thẻ hội viên của ngài."
Hắn chú ý tới giọng nói của Từ Dạng có chút khàn khàn, có thể là do sử dụng quá độ. Hắn đột nhiên nghĩ rằng, lát nữa nên mua cho cậu một hộp kẹo nhuận họng hoặc là gọi một bát tuyết lê nấu đường phèn. Chỉ vừa mới thất thần một lúc, người phía đối diện đã hỏi lại một lần nữa:
"Xin hãy xuất trình thẻ hội viên của ngài."
Sở Uyên khôi phục lại tinh thần, hướng về phía Từ Dạng đang cúi đầu rũ mắt, nói: "Thật ngại quá, tôi không có thẻ hội viên."
"Vâng ạ." Từ Dạng lại tiếp tục quét mã những mặt hàng kia. Động tác của cậu bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu: "Ngài..."
Vừa khéo đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Sở Uyên.
Cậu cả kinh, thiếu chút nữa đã cầm không chắc đồ vật ở trong tay, giọng nói nghiêm trang ban đầu cũng trở nên mất tự nhiên, ánh mắt không còn thái độ làm việc công trước đó nữa, mà giống như đột nhiên được rót vào một loại sức sống nào đó, cả người dường như có thêm một chút sức sống.
Cậu lắp bắp hỏi Sở Uyên: "Ngài... Sao ngài lại ở đây?"
Sở Uyên giúp cậu nhặt lại mấy thứ đồ bị rơi, cười nói: "Tôi đến đón em tan ca. Tôi đã nói rằng hôm nay sẽ mời em ăn cơm, em còn nhớ không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi ạ!" Từ Dạng gật gật đầu, tiếp tục công việc của mình, động tác chậm hơn vừa rồi một chút: "Nhưng mà... bây giờ vẫn chưa tới thời gian tan ca, em không thể rời đi được."
"Không sao đâu." Sở Uyên xin một cái túi mua sắm, tự đóng đồ: "Là tôi đến quá sớm rồi."
Sự tồn tại của khách hàng phía sau làm cho bọn họ không có bao nhiêu thời gian để tranh luận về việc này, đành phải tốc chiến tốc thắng. Từ Dạng mím môi, không rối rắm chuyện này nữa. Lúc cậu mở miệng nói chuyện, một cái răng hổ nhỏ như ẩn như hiện: "Vậy ngài chờ em một lát, em còn vài phút nữa là được tan ca rồi."
Sở Uyên gật gật đầu, lấy ra một tấm thẻ từ trong ví rồi đưa cho cậu: "Được, tôi chờ em."
Hắn ngồi ngay trên băng ghế ở bên cạnh lối ra của siêu thị để chờ Từ Dạng tan ca. Bên cạnh hắn có đặt một cái túi mua sắm đầy ắp, tất cả đều là đồ ăn vặt, làm cho cho mấy đứa nhỏ đi ngang qua đều thò đầu nghển cổ nhìn qua. Sở Uyên đều nở một nụ cười vừa hiền lành nhưng cũng lại rất ấu trĩ mà bảo tụi nó rằng: "Có ngon không? Không cho mấy đứa đâu."
Mấy đứa nhỏ ở gần đó đều 'bị chọc tức đến phát khóc'.
Ước chừng qua hơn hai mươi phút, người mà hắn chờ rốt cục chạy tới.
"Ngài Sở." Từ Dạng thở hổn hển vài hơi: "Em xong việc rồi ạ, chúng ta đi thôi."
Xem ra là vội vàng chạy tới, cả mặt cậu đều đỏ lên. Ở trong không gian mát mẻ như siêu thị, ấy vậy mà trên trán của cậu lại đang đổ mồ hôi, có thể thấy được rằng cậu đã sốt ruột biết bao.
Nhìn bộ dáng này của cậu, thời gian chờ đợi ngắn ngủi nhàm chán kia cũng không tính là gì. Sở Uyên đứng lên, vừa giúp cậu vỗ lưng thuận khí vừa nói: "Chậm một chút cũng không sao, chạy nhanh như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không đi mất đâu mà."
Từ Dạng cảm thấy hơi ngại, khẽ ho một tiếng: "Em... sợ ngài chờ đợi sốt ruột."
"Lần sau thì không được làm như này nữa đâu đấy." Nhìn sắc mặt của cậu dần dần khôi phục, Sở Uyên ôm lấy bả vai của cậu, tay trái xách một túi đồ ăn vặt lớn kia, dẫn theo cậu đi về phía bãi đỗ xe: "Nhớ kỹ lấy, đối với tôi mà nói, thời gian tôi chờ đợi em có dài ngắn gì đều không sao cả, chỉ cần cuối cùng em đến đây là được. Cứ từ từ thôi, không cần phải vội. Biết chưa?"
Từ Dạng ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi ạ, thưa ngài Sở."
Sở Uyên 'Chậc' một tiếng: "Bây giờ vẫn còn gọi tôi là 'ngài Sở' nữa sao?"
Từ Dạng nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, cho rằng mình nói sai: "Vậy nên gọi là gì ạ?"
Giọng điệu của Sở Uyên rất nhẹ nhàng: "Gọi anh Sở là được rồi."
Từ Dạng nghe lời, sửa miệng: "Anh ạ."
Âm thanh thiếu niên ngây ngô rót vào trong tai, hơi nghiêng đầu, biểu tình nhu thuận của thiếu niên được hắn thu hết vào đáy mắt. Một cái xưng hô bình thường như vậy lại làm cho Sở Uyên cảm thấy mỹ mãn, hắn cảm giác cả người mình đều có hơi nâng nâng, không chân thật. Không biết từ khi nào, trong lòng lại giống như có một sợi lông vũ lọt vào, nhẹ nhàng gãi trúng chỗ ngứa trên đầu quả tim. Bàn tay vốn đặt trên vai thiếu niên cũng có chút rục rịch, dưới sự phóng túng cố ý của đại não, thuận theo bản tâm, ôm người chặt hơn nữa, thậm chí còn dùng đầu ngón tay mình nâng cằm người trong ngực lên.
Hắn không thể kiểm soát được mà hỏi: "Gọi thêm một tiếng nữa, có được không?"
Từ Dạng không cách nào cự tuyệt được lời thỉnh cầu của hắn, chỉ đành gọi lại một tiếng: "Anh ơi."
Vừa nói xong vậy mà lại tự mình đỏ mặt lên rồi, tay cậu cứng ngắc đến nỗi không biết nên đặt ở đâu.
Sở Uyên biết dừng lại đúng lúc, đáp lại một tiếng, sau đó thì cười tủm tỉm mở cửa xe cho cậu:
"Đi thôi, cậu bạn nhỏ Từ Dạng, anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa cơm thật thịnh soạn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT