Nhan Hướng Minh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui chuẩn bị chuyển nhà.
“Cốc cốc cốc!”
Hiếm khi được ngủ nướng, Nhan Nhã Quỳnh bực bội lấy gối che mặt, cô không hề muốn rời giường một tí nào hết.
Tuy nhiên, tiếng gõ cửa còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức, vẫn cứ vang lên không nhanh không chậm theo quy luật, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Tóc tai bù xù, sắc mặt sa sầm đi ra mở cửa, sau đó, Nhan Nhã Quỳnh lại chạy về chui vào trong chăn.
“Nhã Quỳnh, ngay cả Hướng Minh cũng đã rời giường rồi, sao em vẫn còn không chịu dậy thế”
Nhan Kiến Định đi qua kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, nên ngay cả khi đang nằm trong chăn, Nhan Nhã Quỳnh vẫn bị nắng chiếu chói mắt.
“Đều đã làm mẹ rồi, sao em vẫn còn yếu ớt giống như một cô gái tuổi còn đôi mươi vậy…’ Giọng nói của Nhan Kiến Định vẫn như trước đầy lạnh lùng: “Nếu không dậy, vậy anh sẽ gọi Hướng Minh đến đây đấy.
”
Ngay lập tức, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy nỗi bực bội trong lòng bị chặn ngay tại cổ họng, nuốt vào cũng không được mà phun ra cũng chẳng xong, thật muốn đẩy Nhan Kiến Định ngã xuống đất mà chà đạp anh ấy mà.
“Em dậy, như thế này không phải là dậy rồi hay sao, anh, sáng sớm anh không đi hành hạ Lê Quốc Nam đi, lại đến tìm em làm gì?”
Người không còn chút sức lực từ trên giường đi nhanh vào nhà vệ sinh, Nhan Nhã Quỳnh nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, dưới hai mắt hiện ra hai quâng thâm lớn, ngồi đối diện với Nhan Kiến Định, híp mắt lười biếng nằm dựa vào ghế mà phơi nắng.
Nhan Kiến Định nhìn thấy cảnh này mà muốn cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, lúc này nếu cười lên, có thể sẽ khiến cô thật sự tức giận, tình tình của hai mẹ con giống nhau như đúc, nói nhiều chút là tức giận.
“Anh muốn về nước, chuyện của bố mẹ không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được, năm năm rồi, đã đến lúc cần phải trở về rồi”
“Một mình anh trở về là được rồi, em và Hướng Minh ở đây cũng rất tốt”
Nhan Nhã Quỳnh mệt mỏi tựa vào ghế sofa, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt lộ rõ thái độ uể oải.
Nhan Kiến Định đau lòng, nhưng có một số việc không phải cứ trốn tránh là sẽ qua đi.
Trong phòng, trong lúc nhất thời cả hai người đều không nói chuyện.
Lúc này, Nhan Hướng Minh đang túm lấy Lê Quốc Nam trốn ở phía sau cửa nghe lén.
Sau khi trở về phòng không lâu, cậu bé cảm thấy sự việc không thể nào đơn giản như vậy được, vậy nên đã túm lấy Lê Quốc Nam chạy đến trốn ở sau cửa nghe lén.
Trong phòng, Nhan Kiến Định thở dài, ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn Nhan Nhã Quỳnh: “Nhan Nhã Quỳnh à, anh cũng không muốn ép em, anh chỉ hy vọng em có nhiều sự lựa chọn hơn một chút, đời người không phải chỉ có một con đường có thể đi, cho dù là không suy nghĩ vì chính bản thân mình vậy thì em cũng nên suy nghĩ vì Hướng Minh chứ, đứa bé cũng đã sinh ra rồi, em phải có trách nhiệm với nó.
”
Nhan Nhã Quỳnh không có ý kiến gì, cũng không muốn nói chuyện.
Nhan Kiến Định đè nén sự chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nở nụ cười nói: “Chẳng lẽ em không muốn điều tra rõ ràng chuyện của bố mẹ hay sao? Nhan Nhã Quỳnh, sống một đời không nên tự giam chính mình trong một phòng giam nhỏ hẹp như vậy, em còn trẻ, còn rất nhiều quãng thời gian tươi đẹp chưa trải qua, chẳng lẽ em không muốn dẫn Hướng Minh đi qua những con đường em từng đi qua hay sao, để Hướng Minh cảm nhận những cảnh đẹp mà em từng cảm nhận hay sao?”
Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu xuống, thật lâu.
“Anh, em không muốn trở về! Chuyện của bố mẹ có anh lo là được rồi, em chẳng biết làm gì cả, trở về cùng anh chỉ gây thêm phiên phức mà thôi.
”