Nhan Hướng Minh thừa nhận, không khí yên lặng này khiến cho cậu bé không hề quen một chút nào, lặng lẽ ăn xong bữa sáng, cậu bé đi tới trước mặt Nhan Kiến Định, ngửa đầu nhìn ông cậu, nói: “Cậu ơi, bao giờ thì chúng ta đi ạ?”
Qua một lúc đấu tranh tâm lý, Nhan Kiến Định mới hít sâu một hơi, bế Nhan Hướng Minh ngồi lên đùi mình: “Hướng Minh à, nếu như bây giờ cậu muốn đưa cháu đi ở một nơi khác, cháu có đồng ý đi cùng cậu không?”
Nhan Hướng Minh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Nhan Kiến Định, có chút không hiểu cậu muốn nói cái gì.
Nhan Hướng Minh khá hài lòng với cuộc sống ở đây, từ khi sinh ra đến bây giờ, mặc dù thỉnh thoảng mẹ và chú khá phiền toái, nhưng cho tới bây giờ, cậu bé cũng không hề nghĩ tới việc sẽ rời xa bọn họ.
Hay là, trong nhà đã xảy ra chuyện gì TÕI…
“Cậu ơi, là nhà chúng ta đã không còn đủ tiền rồi hay sao ạ… Sau này Hướng Minh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình”
Nhan Kiến Định hơi sửng sốt một chút, sau đó anh ấy vòng tay ôm lấy cơ thể bé bỏng của Nhan Hướng Minh.
“Được, chờ sau này cậu già yếu thì sẽ nương tựa vào Hướng Minh của chúng ta.
Nhưng mà bây giờ Hướng Minh vẫn còn nhỏ, chuyện tiền bạc sẽ do người lớn lo liệu, là cậu muốn đưa cháu về nơi mà hồi trước mẹ cháu và cả chú ở đấy, đó mới thực sự là nhà của chúng ta”
Giờ khắc này, Nhan Kiến Định hoàn toàn bị cậu bé làm cho cảm động.
“Vâng, nhưng mà cậu ơi, vậy còn mẹ thì sao, mẹ không trở về cùng chúng ta ạ? Hướng Minh muốn đi cùng với mẹ cơ”
Nhan Hướng Minh vui vẻ chớp chớp mắt, cậu bé nhanh chóng hiểu ra, những chuyện như thế này đáng lẽ cậu bé phải là người biết cuối cùng mới đúng, nhưng có vẻ như cậu đang thương lượng với mình thì phải.
“Đương nhiên là mọi người sẽ trở về cùng nhau rồi, tập đoàn của cậu đã về trước rồi.
Chờ sau khi chuẩn bị xong, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát.
Còn về mẹ của cháu, lát nữa cậu sẽ nói chuyện sau”
Nhan Kiến Định xoa xoa đầu cậu bé, cười tủm tỉm nói.
“Vậy thì Hướng Minh không còn vấn đề gì hết á!”
Nhan Hướng Minh cao hứng nở nụ cười, dù sao cậu bé mới có năm tuổi, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là khu trung tâm thương mại, với cậu bé mà nói, ở nơi này không có bạn bè, các bạn trong lớp đều không hiểu ý mình, thậm chí có đôi lúc đến thầy cô cũng không thể được những suy nghĩ của cậu bé, bây giờ có thể cùng người nhà rời khỏi, thật là quá tốt rồi.
Nhan Kiến Định xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đã thuyết phục được Hướng Minh, thì cơ hội có thể thuyết phục Nhan Nhã Quỳnh thành công đã tăng lên rất nhiều.
“Hướng Minh, cháu tự mình chơi đi, hôm nay không đi học nữa, để cậu nói chuyện với mẹ cháu”
Nhan Kiến Định thả cậu bé xuống đất để tự chơi, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn mẫu giáo, nói thật thì cũng không có gì bổ ích nhiều đối với Hướng Minh, có đến trường hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
“Vâng, cậu mau nói chuyện với mẹ đi nhé, Hướng Minh trở về phòng đây”