Hai ngày nay trời mưa, đất trên núi vẫn còn ẩm nên lửa đương nhiên là được do người đốt nếu không sẽ không thể cháy được.
Nhan Nhã Quỳnh rất lo lắng và muốn dẫn người qua đó xem thử tình hình nhưng NhanHướng Minh ngăn lại: “Mẹ ơi, mẹ đừng đánh động mấy chục người ở phía bên đó, cho dù chúng ta mang theo hơn hai chục.
người có thể đánh lại được hai người nhưng hãy để tất cả mọi người làm ở đó và rừng sẽ sớm bị cháy thôi, chúng ta cứ tìm một nơi phòng.
thủ yếu rồi xông vào, bố và bác nhất định ở trong đó!”
‘NhanHướng Minh nắm lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi hít vào một hơi dài, hai mắt đều đỏ lên.
“Được thôi, tất cả đều nghe theo con”
Nhan Nhã Quỳnh xoa mái tóc của cậu bé, thật sự rất may mắn khi có một cậu con trai thông minh như vậy nếu không lúc cứu người như thế này nói không chừng cô còn không tự bảo vệ được bản thân mà còn làm liên lụy đến người khác nữa.
“Nghe rõ rồi chứ, có năm phút để chuẩn bị sau năm phút chúng ta sẽ xông vào, không cần quản những chuyện khác mà chỉ cần xông vào.
là được”
Nhan Nhã Quỳnh chỉ tay vào biển lửa cách đó không xa đang dần lan rộng và kiên quyết nói.
Đám vệ sĩ lặng lẽ đứng trong bóng tối phía sau cùng nhau gật đầu, nếu không phải đám người đó luôn đi theo sau thì Nhan Nhã Quỳnh sẽ nghĩ răng những người này là những bóng ma cô đơn và hoang vu từ đâu đó xuất hiện và cái khí chất tỏa từ trong ra ngoài thật quá đáng sợ.
“Cô chủ yên tâm, để bảo vệ cô và cậu chủ nhỏ thì việc xông vào.
có là gì”
Nhìn thấy mấy chục người vây quanh khu rừng người vệ sĩ đẫn đầu liền nói với giọng có chút khinh thường, với tư cách là người đích thân huấn luyện công tước Otto nhìn chằm chằm vào đội thứ hai, năng lực chiến đấu của họ không thể đem ra so sánh với những tên vệ sĩ canh phòng lỏng lẻo được!
Sau khi đã kiểm tra mọi thứ thì cả nhóm dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh nhẹ nhàng tiến lại sát gần khu rừng.
Đội trưởng ôm lấy NhanHướng Minh còn Nhan Nhã Quỳnh thì đi bên cạnh anh ta, nhóm người đã được đào tạo bài bản kĩ năng trong bóng tối nên họ hoàn toàn không để ý đến địa hình đang sáng hay tối, như: thể họ có thể chạy trên những nơi không bằng phẳng mà không cần nhìn.
Nhưng Nhan Nhã Quỳnh thì không làm được cho nên cô phải nhờ vệ sĩ bên cạnh nắm tay thì mới có thể đi theo đội quân lớn ở trước mặt được.
Khi bọn họ chạy đến tiếp cận gần sát với đám cháy thì vài tên vệ sĩ canh gác bên cạnh mới nhìn thấy, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ốn nhưng trước mắt đã có hai bóng đen bảo vệ, šï vừa định hét lên thì đã bị gi ết chết ngay lập tức, nhóm người mà thuận lợi tiến vào, những vệ sĩ chạy tới phía sau chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn chăm chăm mà không thể làm gì cả.
“Nhanh chóng tìm người trước! Nhỡ kĩ là hai người đàn ông, một phụ nữ và một đứa trẻ, rất có khả năng còn một vài vệ sĩ nữa, hãy chia nhau ra tìm, sau khi tìm được thì thông báo tại đây”
NhanHướng Minh nhìn xung quanh và nhận thấy khu rừng này không nhỏ, tuy rằng bọn họ.
có hơn hai mươi người nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn nếu cùng.
nhau tìm kiếm thì có thể bỏ lỡ thời gian cứu người tốt nhất!
“Lập tức chia nhau ra, nếu tìm thấy người thì dùng đạn làm tín hiệu”
Người đội trưởng gật đầu ra lệnh rồi dẫn theo Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đi theo một hướng còn hơn hai mươi người còn lại thì tách nhau ra tại chỗ và dần biến mất trong bóng đêm.