Cô cảm ơn sự trầm mặc của Dập Phong, nếu không, cô sẽ giải thích thế nào đây. Mặt dày vô sỉ hay đạo đức suy đồi? Làm người đúng là không nên tham lam, không nên tò mò và cũng không nên tùy tiện bước qua ranh giới, vì nếu làm như thế sẽ chết chìm trong mưa bom bão đạn.
Môn thi cuối cùng của học kỳ II năm lớp mười một kết thúc, hai người họ cùng nhau đến rạp xem phim. Rạp chiếu phim ở trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, lúc bước vào thang máy, không hiểu sao có một con chó theo vào cùng với họ. Cô từ nhỏ đã sợ chó, một nỗi sợ không tên. Lũ chó hình như thích ức hiếp cô, cứ nhìn thấy cô là lao đến. Cô nhảy lên, ra sức ôm chặt vào cổ anh, hai chân quắp chặt lấy người anh. Anh đã đẩy cô ngã xuống và cô đã bị con chó dọa cho sợ ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở hành lang tầng một, rất mát mẻ. Mặt anh tái xanh tái xám, đứng cách cô ba sải tay, coi cô như người bị bệnh dịch hạch, còn không nhìn thẳng vào cô.
Thời khắc đó, cô đã hiểu, anh thật sự, thật sự không thích cô, tất cả những việc anh làm cho cô, đối xử tốt với cô, chẳng qua cũng chỉ là thứ trách nhiệm thần thánh, cô không nên tiếp tục mơ mộng nữa.
Đúng vậy, không nên tiếp tục mơ mộng nữa. Anh chưa từng chính thức nói ra miệng là anh yêu cô. Chỉ cần cô ở trong tầm mắt anh, anh tất nhiên sẽ lo lắng, sẽ chăm sóc, sẽ bảo vệ cô… Nhưng tất cả những điều đó không phải là yêu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT