Em,
 
Lúc nhìn em
 
Lúc nhìn mây
 
Anh cảm thấy
 
Lúc nhìn em thì rất xa
 
Lúc nhìn mây thì rất gần.
 
Cố Thành
 
(*) Bài thơ Xa và gần của nhà thơ Cố Thành (1956 – 1993), Trung Quốc.
 
Ba giờ chiều là thời điểm Ban biên tập Nhật báo Tân Giang bận rộn nhất. Tiếng chuông điện thoại kêu liên lục làm những người đang vùi đầu trong đống bản thảo đều nhíu mày khó chịu. Chủ biên Hứa Ngôn đặt bút “cạch” một cái trước tập bản thảo đang sửa dở dang, chán nản nhấc điện thoại.
 
“A lô, Ban biên tập Nhật báo Tân Giang xin nghe.”
 
“Chị Hứa, Giáng sinh vui vẻ!”
 
Tiếng cười giòn tan, trong trẻo vang lên tựa như ánh trăng rọi xuống mái hiên, chao nghiêng theo ngọn gió đêm, lúc xa lúc gần.
 
Lông mày Hứa Ngôn đang nhíu lại bỗng chốc dãn ra, khóe miệng hơi cong lên. Nguyễn Họa Trần đúng là cô gái khéo ăn khéo nói. Con trai chị lớn hơn cô gái này hai tuổi, cô còn quá trẻ để gọi chị xưng em với Hứa Ngôn. Sau khi quen chị, cô không khách sáo gọi chị là “Chủ biên Hứa” như những người khác mà luôn vui vẻ gọi chị là “chị Hứa” như muốn kéo gần khoảng cách độ tuổi giữa hai người. Chị từng muốn tác thành cho Họa Trần và con trai mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì con trai chị đã phải lòng một cô tiếp viên hàng không. Nữ tiếp viên hàng không, hừ, nghe thì oai đấy, thực ra chính là người phục vụ, chỉ là không phục vụ dưới mặt đất mà thôi.
 
Ôi, đúng là chỉ có “nằm trong chăn mới biết chăn có rận”, Hứa Ngôn nuốt cục tức, than thở: “Vui vẻ cái nỗi gì, đang bận đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống người khác đây!”
 
Họa Trần “vâng” một tiếng với giọng đồng cảm: “Kẻ nào mang lễ Giáng sinh này đến Trung Quốc thật đáng ghét, nếu có bản lĩnh thì phải biến nó thành ngày nghỉ theo quy định của pháp luật chứ, thất đức quá! Tân Giang hôm nay còn có tuyết rơi nữa chứ!”
 
Hứa Ngôn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ đang bay trắng trời khiến cả không gian trở nên mờ nhạt, xám xịt. Mùa đông ở Tân Giang thường hay mưa và ẩm ướt, có khi cả nửa tháng cũng không có lấy một ngày nắng. Mùa đông ở đây rất hiếm khi có tuyết rơi, thế nên tuyết rơi như hôm nay đã tạo nên bức tranh lễ Giáng sinh tuyệt đẹp.
 
“Em nhận được nhiều hoa không?” Hứa Ngôn hỏi.
 
Giọng Họa Trần bỗng trầm xuống, pha chút tủi thân: “Chị Hứa lại trêu em rồi, em chỉ là bình hoa sứ thô kệch ở tầng thứ hai mươi bảy của ngân hàng Vinh Phát, cắm hoa gì cũng không thích hợp đâu ạ.”
 
Ngân hàng Vinh Phát có trụ sở chính ở Hồng Kông, tổng giám đốc là Tống Vinh Phát. Tuy thành lập chưa lâu nhưng ngân hàng này lại có vị thế khá cao trong giới tài chính, mở chi nhánh ở Tân Giang từ ba năm trước, là ngân hàng đầu tiên ở Tân Giang đăng ký đầu tư nước ngoài. Ngoại trừ giám đốc là Tống Tư Viễn người Hồng Kông, các thành viên còn lại đều được trả lương rất cao và được mời từ các ngân hàng của nước ngoài về. Ngày khai trương ngân hàng, Hứa Ngôn phụ trách viết bài và đưa tin, rất nhiều vị lãnh đạo thành phố đến cắt băng khánh thành. Các giám đốc doanh nghiệp cũng đến tham dự với những lẵng hoa rực rỡ sắc màu, màn bắn pháo hoa chào mừng vô cùng hoành tráng.
 
Tầng cao nhất của ngân hàng Vinh Phát là tầng thứ hai mươi bảy. Ở đây có một vị giám đốc, hai vị phó giám đốc, hai vị trợ lý đặc biệt, một thư ký. Cô thư ký đó chính là Họa Trần. Vị trí này đối với người ngoài mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao nên Họa Trần luôn tự cho mình là bình hoa sứ thô kệch.
 
“Đừng bi quan như thế, em mới đi làm có vài ngày thôi, sau này còn có không gian phát triển mà!” Hứa Ngôn an ủi cô.
 
Họa Trần nghe thấy thế bật cười. “Cảm ơn sự khích lệ của chị Hứa, em nhất định sẽ cố gắng.” Không gian đâu có hẹp, rộng như lỗ đen vũ trụ thì có.
 
Hứa Ngôn nhìn đồng hồ, không thể tán chuyện phiếm được nữa, còn cả đống việc đang chờ chị. “Họa Trần, tìm chị có việc gì à?”
 
“Tiền giấy kỷ niệm năm mới từ Hồng Kông đã về rồi, đẹp lắm chị ạ. Em để lại cho chị và các anh chị biên tập mỗi người một ít nhé! À… số báo ngày mai chị cho bản tin ngân hàng lên trang nhất nhé, bây giờ các lãnh đạo vẫn đang họp, nên bản thảo em sẽ đem qua cho chị trước sáu giờ.”
 
Con bé này quanh co vòng vèo mãi mới nói đến chuyện chính. Hứa Ngôn cắn môi, lật giở tập bản thảo để trước mặt và thấy thật khó xử. Trên trang nhất tờ báo ngày mai vốn sẽ đăng tin về sự an toàn khi đi du lịch Ấn Độ của một nữ du khách. Bài này có thể bỏ được, nhưng đến giờ mới đổi sợ rằng không kịp.
 
“Chị ơi, chị sắp xếp giúp em nhé, bài viết này thực sự rất quan trọng đấy ạ.” Họa Trần như cảm nhận được sự do dự của Hứa Ngôn qua điện thoại nên vội vàng thấp giọng nài nỉ.
 
Hứa Ngôn thở dài một tiếng. “Thế thì em làm nhanh lên, giám đốc mới nhậm chức nghiêm khắc lắm, trước bảy giờ, chị phải gửi bản in cho anh ta kiểm tra rồi.”
 
“Ồ, giám đốc mới ạ? Sao em chẳng biết gì nhỉ?”
 
“Anh ta làm việc rất kín tiếng, thế nên mọi người ở đây cũng bị bất ngờ.”
 
“Thần thánh phương nào vậy chị?”
 
“Là hàng ngoại nhập, trước đây làm việc ở kênh truyền hình Địa lý quốc gia Mỹ, còn trước nữa, nghe nói học tiến sỹ y học, chuyên ngành ung bướu. Tóm lại, anh ta không phải người thường. Nghe nói lúc giám đốc đột nhiên xuất hiện, ban biên tập cũng rất kinh ngạc. Nhật báo Tân Giang ban đầu vốn là tòa báo do nhà nước thành lập, sau mấy lần cải cách thì được công ty Minh Thịnh thu mua. Công ty Minh Thịnh hiện nay có Nhật báo Tân Giang và tạp chí nguyệt san Ngưỡng Vọng, đồng thời còn phát hành sách. Giám đốc mới không chỉ là giám đốc của Nhật báo Tân Giang mà còn là giám đốc của công ty Minh Thịnh. Dù mới nhậm chức được một tuần nhưng hành động xuất quỷ nhập thần nên anh ta đã tìm hiểu hết tình hình khiến ai nấy đều không rét mà run.”
 
Họa Trần “oa” lên một tiếng, âm cuối đang kéo dài bỗng dừng lại rồi đưa ra nhận xét: “Đúng là nhân tài đa phương diện, em nghĩ chắc tóc anh ta chỉ còn vài sợi thôi.”
 
“Sao em lại nghĩ thế?”
 
“Năm tháng là dao mổ lợn, còn tri thức là dao cạo râu mà.” Họa Trần cố nén cười.
 
Hứa Ngôn nghe thấy thế không nhịn được, bật cười khiến mấy đồng nghiệp kinh ngạc đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chị. Chị vội vàng cúp máy, sau đó, bắt chước giọng của Họa Trần, nhắc lại câu nói ấy một lần nữa khiến cả ban biên tập cười lăn cười bò, không khí trầm mặc trước đó đã bị hòa tan trong tiếng cười vui vẻ.
 
Khoảng một tháng trước, thời tiết không lạnh như hôm nay, khi Hứa Ngôn phỏng vấn Tổng cục trưởng Tổng cục du lịch, đã nghe ông ta nói rằng sân bay Tân Giang sắp trở thành sân bay quốc tế. Hãng hàng không Dực Tường muốn tăng cường thêm chuyến bay quốc tế nên đã vay ngân hàng Vinh Phát một tỷ. Chuyện bản thảo mà Họa Trần nói có liên quan đến việc này không nhỉ? Chỉ với một tỷ mà sẽ có biết bao chuyến bay số hiệu A320 bay thẳng đến Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, New York, Paris… Mặc dù tổng sản lượng kinh tế luôn đứng ở tốp đầu cả nước, Tân Giang cũng chỉ là một thành phố trực thuộc tỉnh, vậy mà đã có một sân bay quốc tế, đây là chuyện rất hiếm có trong nước. Đó chắc chắn sẽ là tin tức lớn trên số báo ngày mai.
 
Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, không nhanh không chậm. Là ai vậy nhỉ?
 
Một chàng thanh niên còn trẻ với khuôn mặt điển trai nhìn mọi người gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Hứa Ngôn. “Chào mọi người, tôi là Lâm Tuyết Phi, thư ký của Giám đốc Hà. Toàn thể nhân viên của ban biên tập sẽ tập trung ở phòng họp lúc sáu giờ để tham dự cuộc họp nhanh với sếp. Lúc đó, Chủ biên Hứa nhớ mang bản in trang báo mới nhất ngày mai nhé!”
 
Hứa Ngôn thầm than, liếc nhìn về phía các biên tập viên. Biên tập phụ trách trang báo hiểu ý, chớp mắt một cái, rồi cầm lấy bản thảo mà chị đã sửa xong, thành thạo sắp xếp vị trí các bài báo. Ngày nào cũng phải làm những công việc này nên nếu có xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cô có thể ứng phó được.
 
Năm giờ năm mươi phút, bản in của trang báo đã xong, vị trí trang đầu để lại một ô trống.
 
Trước khi bước vào thang máy, Hứa Ngôn ngoái nhìn ra ngoài. Hoàng hôn đã hoàn toàn bao phủ không gian, những ngọn đèn rực rỡ như muốn xuyên thấu màn đêm, tỏa ra ánh sáng chói lóa. Cách đó không xa, trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Thịnh Hoa, một chú tuần lộc được xếp từ những chiếc đèn thủy tinh đang tung vó, xoay vòng tròn như không biết mệt. Những cửa hiệu bên đường đều thắp đèn sáng trưng, ông già Noel đang đứng trước tủ kính mỉm cười hiền hậu. Xe bị ùn tắc trên đường xếp thành hàng dài nhưng rất trật tự. Họa Trần đến muộn, chẳng lẽ cô ấy cũng đang bị tắc đường?
 
Hứa Ngôn không nghĩ nhiều, vội theo mọi người bước vào thang máy lên tầng trên. Mọi người trong ban biên tập sách và tạp chí đã đến đông đủ, ai nấy đều nhìn nhau không nói. Mặc dù lễ Giáng sinh không phải là ngày lễ truyền thống của đất nước, nhưng mọi người phải đi làm vào ngày này, ít nhiều cũng cảm thấy ai oán, tuy không thể hiện ra ngoài.
 
Lúc cửa phòng họp đẩy ra, Hứa Ngôn cố ý bước lên trước, ngẩng đầu nhìn và hơi sững người, nhưng trong lòng cảm thấy vui vui. Tóc của giám đốc mới không phải chỉ có vài sợi, mà rất dày. Chị không ngờ giám đốc mới lại trẻ như vậy. Dáng người cao ráo, lông mày sắc nét, đôi môi không dày nhưng căng mọng, khóe môi còn hơi nhếch lên đầy tự tin. Anh không ăn mặc cứng nhắc mà mặc chiếc áo len chui đầu màu xanh thẫm và quần tây màu xanh đen. Đàn ông cho dù trẻ hay già, nếu không có thân hình cao lớn, vòng eo săn chắc, cần cổ cao thì sẽ rất khó mặc áo len. Mặc phù hợp sẽ tôn lên khí chất nho nhã, mặc không phù hợp sẽ khiến thân hình béo lùn, thô kệch. Đương nhiên, vị giám đốc mới hiểu rõ điều này. Anh khẽ đẩy cặp kính không gọng lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn khắp một lượt. “Xin chào, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ! Tôi là Hà Dập Phong.”
 
Không chỉ có ngoại hình lạnh lùng, tuấn tú mà ngay cả giọng nói trầm ấm cũng khiến người khác phải ghen tị. Đàn ông như vậy, không cần phải mặc quần áo đẹp, chỉ cần học thức sâu rộng sẽ toát lên khí chất cao sang. Khí chất này không phải học mà có được, không phải khổ luyện mà thành, đó là khí chất bẩm sinh. Chắc chắn lúc còn đi học, họ luôn là học sinh giỏi khiến bố mẹ yên tâm, thầy cô yêu mến, khi đi làm thì làm việc gì cũng cảm thấy tự tin. Trên thực tế, họ có cơ sở để tự tin như thế.
 
“Trước mặt các bạn đồng nghiệp ở đây, tôi chỉ dám coi mình là đàn em trong Minh Thịnh. Mong các bạn không để bụng. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói chuyện với các bạn về tuần làm việc vừa qua. Tôi muốn biết cảm nhận của các bạn về tình hình hiện tại của Minh Thịnh.” Giám đốc mới nói năng hòa nhã nhưng mọi người vẫn tỏ ra rất căng thẳng.
 
Đầu tiên, anh nói về mảng sách, còn vẽ biểu đồ để so sánh rồi phát cho mỗi người một tờ. Năm nay, số lượng tiêu thụ các loại sách bán chạy nhất của Minh Thịnh không bằng một phần mười so với đầu sách khác cùng ngành.
 
“Tại sao chúng ta có thể vui mừng hớn hở khi nói rằng sách của mình bán chạy, như vậy không thấy huênh hoang quá ư?” Hà Dập Phong giơ một cuốn sách lên hỏi Chủ biên của phòng xuất bản sách. Tuy giọng anh vẫn đều đều, thần thái cũng không thay đổi nhưng lại khiến cho hai tai của Chủ biên phòng xuất bản sách đỏ bừng.
 
“Anh đã tìm hiểu sự chênh lệch này bao giờ chưa? Đừng nói với tôi rằng bây giờ mọi người đều sống gấp, không có thời gian đọc sách và cũng không muốn mua sách nhé. Nói thế là sai hoàn toàn đấy. Cuốn sách mới của tác giả Haruki Murakami người Nhật Bản được độc giả khắp thế giới đón đọc, chỉ vài ngày đã bán hết hơn năm trăm nghìn cuốn. Đó không phải lời đồn thổi, cũng không phải cố tích, đó là sự thật.”
 
“Vâng… vâng.” Chủ biên phòng xuất bản sách ấp úng nói.
 
“Về tạp chí nguyệt san Ngưỡng vọng, anh đánh giá vị trí của nó thế nào?” Anh quay sang hỏi Chủ biên phòng tạp chí.

“Đúng như tên gọi của nó, tạp chí của chúng ta luôn muốn dẫn đầu bao quát hết các ngành nghề.” Chủ biên suy nghĩ một lát rồi trả lời.
 
Hà Dập Phong nở nụ cười thân thiện và ấm áp, tuy nhiên Chủ biên phòng tạp chí lại thấy rùng mình. “Theo tôi được biết, hiện nay trên toàn thế giới không có tạp chí nào có thể bao quát hết tất cả các ngành nghề. Báo chí là đại chúng, là bình dân, còn tạp chí chỉ dành cho một nhóm đối tượng nho nhã, tinh tế. Tôi rất khâm phục dũng khí của anh, đó là một giấc mơ đẹp nhưng không thực tế. Thông thường, một tờ tạp chí cần tìm cho mình một chỗ đứng, chỗ đứng đó chính là cá tính, là phong cách riêng biệt. Tạp chí sẽ phát triển dựa trên chỗ đứng này, sau đó mới từ từ vươn ra xa.”
 
Từng câu từng chữ đều thong thả, chậm rãi nhưng lại như lưỡi dao sắc bén tỏa ra khí lạnh chết người. Hà Dập Phong đẩy tờ tạp chí ra trước mặt, hỏi tiếp: “Các nhà kinh doanh lớn nhỏ đều nhân dịp lễ Noel để buôn bán hoặc tổ chức các hoạt động đặc biệt nhắm thu hút khách hàng, tại sao chúng ta không nghĩ đến việc phát hành một đặc san về lễ Noel?”
 
Chủ biên phòng tạp chí mở to mắt, miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Anh ta biết đặc san là gì, nhưng chưa từng nghĩ nó liên quan đến tạp chí Ngưỡng vọng.
 
“Không sao, sắp tới là ngày lễ Valentine, tôi rất mong chờ sự thể hiện của anh.” Giống như đọc được suy nghĩ của người khác, Hà Dập Phong nhanh chóng thu ánh mắt về, dù ánh mắt đó cũng chỉ là liếc qua.
 
Thành phố Tân Giang nằm ở miền Nam nhưng mùa đông rất lạnh, dù trong phòng đang bật điều hòa cũng không ăn thua. Nhiệt độ trong phòng cũng chỉ cao hơn bên ngoài một, hai độ nên cảm giác vô cùng khó chịu. Mọi người có thói quen vào phòng không cởi áo khoác ngoài, chỉ hơi kéo khóa hoặc mở cúc, tuy vậy chân tay vẫn lạnh cóng. Thế mà lúc này, dưới cái nhìn của Hà Dập Phong, mồ hôi ở lưng Hứa Ngôn đã túa ra ướt đầm.
 
Giờ là lúc nói đến ban biên tập báo của chị rồi, có trốn cũng không thể trốn được nữa.
 
“Chủ biên Hứa, hôm nay chị có mang bản in cả trang báo đến không?” Mặc dù chưa từng gặp mặt ai trước đó, vậy mà Hà Dập Phong vẫn không hề nhận lầm người.
 
Hứa Ngôn nhủ thầm mình phải thật bình tĩnh, trang nhất của bài báo để trống không phải là chuyện ngày một ngày hai. “Thưa giám đốc, tôi đã mang đến rồi.”
 
Lâm Tuyết Phi bước đến, lúc đưa bản in tờ báo cho anh ta, tay chị vẫn còn run run.
 
Lâm Tuyết Phi liếc nhìn bản in, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, còn Hứa Ngôn thì khó nhọc nuốt khan.
 
Hà Dập Phong xem tỉ mỉ từ đầu đến cuối, rồi mới ngước mắt lên, mình cười nhìn Hứa Ngôn: “Chủ biên Hứa, có vẻ chị cần cho tôi một lời giải thích!” Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào chỗ trống trên trang báo.
 
Tuy Hứa Ngôn làm nghề báo nhưng chị lại không được học chính quy. Ban đầu, chị chỉ là công nhân ở xưởng in, sau ba mươi năm, chị đã từng bước cố gắng để ngồi được vào vị trí chủ biên như ngày hôm nay. Chị rất trân trọng vị trí này, nhưng cũng không hề sợ hãi. “Thưa Giám đốc Hà, chúng tôi đang đợi một tin quan trọng.” Chị điềm tĩnh nhìn thẳng vào Hà Dập Phong. “Trang nhất là phần mở đầu của một tờ báo, cũng là tin tức mà độc giả quan tâm nhất. Vì vậy, trang nhất cần sử dụng tin tức cập nhật nhất, quan trọng nhất.”
 
Đôi lông mày của Hà Dập Phong dãn ra, anh mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Anh nhún vai, nói: “Ý chị là phóng viên của chúng ta còn đang phỏng vấn ở hiện trường?”
 
Hứa Ngôn nắm chặt vạt áo, gần như nín thở lắng nghe tiếng động ở bên ngoài, nhưng tất cả đều rất yên tĩnh. “Trang nhất là trang tổng hợp, từ tin tức chính trị, kinh tế, đến khoa học kỹ thuật, y tế… đều chiếm vị trí quan trọng, không nhất thiết là tin tức từ hiện trường.”
 
Lông mày Hà Dập Phong nhăn tít lại, cả người dựa vào thành ghế. “Dù sao tôi cũng là người ngoại đạo, càng nghe càng cảm thấy không hiểu. Không có tin tức hiện trường, chắc cũng không phải là phóng viên đang đi trên đường, vậy chị đợi tin từ đâu?”
 
“Do phía đối tác cung cấp.” Hứa Ngôn liều mạng trả lời.
 
Ý cười trên khuôn mặt Hà Dập Phong dần biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Anh đứng dậy, bước đến phía cuối phòng họp. Khi đến gần cửa sổ, anh dừng lại, vẫn quay lưng về phía tất cả mọi người. “Vậy bài báo đó ai sẽ đứng tên, tiền nhuận bút trả cho ai?”
 
Phòng họp bỗng chốc im lặng như tờ. Hứa Ngôn hiểu rằng tiền nhuận bút của một bài báo chẳng đáng là bao, cái anh nhằm vào không phải là chuyện này, mà là muốn nêu ra một ý khác. Tin tức trang nhất của một bài báo quan trọng như thế, vậy tại sao lại tùy tiện để cho đối tác cung cấp? Thực ra, đây chính là đặc thù của Nhật báo Tân Giang. Trước đây, tờ báo này do nhà nước quản lý, kênh phát hành hẹp, lượng tiêu thụ cũng được đảm bảo, chủ yếu là dành cho các cơ quan nhà nước và các doanh nghiệp của thành phố Tân Giang. Theo thông lệ, tin tức trang nhất đều đăng tin về các hoạt động của lãnh đạo và báo cáo của các cơ quan nhà nước, những báo cáo này đều do ban cán sự của những cơ quan này cung cấp. Sau khi tờ báo đổi chủ là doanh nghiệp tư nhân, có đôi lúc mọi người vẫn duy trì cách làm việc cũ. Đối với vị giám đốc mới vừa từ nước ngoài về, Hứa Ngôn phải giải thích phương thức làm việc đặc thù này như thế nào đây?
 
Trong sự im lặng như vô tận đó, cánh cửa phòng họp đang đóng chặt kêu “két” một tiếng, sau đó bị một người từ ngoài đẩy ra. “Xin lỗi, mọi người đang họp ạ? Vậy tôi sẽ chờ bên ngoài.”
 
Giọng nói của cô gái dù rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy, tất cả nhất loạt quay đầu lại nhìn, bao gồm cả Hà Dập Phong.
 
Tim Hứa Ngôn đang thắt lại bỗng như được thả lỏng. “Họa Trần, em đợi chút.” Chị đẩy ghế và nhanh chân bước ra ngoài.
 
Cả người Họa Trần được trùm kín trong chiếc áo lông vũ màu đen, tay cầm túi giấy có logo của ngân hàng Vinh Phát, túi giấy hình như khá nặng nên vai cô hơi nghiêng. Có lẽ vì đi gấp gáp nên cô vẫn còn đang thở hổn hển, làn hơi thoát ra từ miệng đọng trắng trên môi.
 
“Mọi người đang đợi em à?” Họa Trần “ngửi” thấy không khí bất bình thường trong phòng họp, mấp máy môi thì thầm hỏi Hứa Ngôn, đôi mắt to tròn trong sáng còn hơi liếc trộm vào trong phòng. Ánh mắt cô dừng lại bên cửa sổ, miệng há ra kinh ngạc làm chiếc cằm nhỏ nhắn như sắp rơi xuống đất. Tiếp đó, hai mắt cô nhấp nháy như thấu kính hiển vi, rồi lại chớp chớp như đang điều chỉnh tiêu cự.
 
“Đó là Giám đốc mới của bọn chị, anh ta đang hỏi về trang nhất của tờ báo.” Hứa Ngôn than thở. “Để chị giới thiệu em với anh ta.” Chị kéo Họa Trần đến trước mặt Hà Dập Phong. “Đây là Giám đốc của bọn chị, Hà Dập Phong, còn đây là thư ký giám đốc của ngân hàng Vinh Phát, Nguyễn Họa Trần.”
 
Hà Dập Phong chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc này, giống như có một bàn tay vô hình kéo anh ra khỏi cánh cửa u ám cuối hành lang, khiến anh nhất thời không thể chịu nổi ánh sáng chói lóa, buộc phải nhắm chặt hai mắt lại.
 
“Giám đốc Hà!” Lâm Phi Tuyết ở phía sau lưng ho nhẹ một tiếng.
 
Hà Dập Phong như bừng tỉnh, bình tĩnh giơ tay ra, Họa Trần do dự một lúc rồi cũng đón lấy. Bên ngoài thật sự rất lạnh, cho dù có đeo găng tay dày đến đâu, đầu ngón tay cũng lạnh cóng như băng.
 
“Chào cô!” Hà Dập Phong hơi gật đầu.
 
Tay hai người chỉ mới chạm nhẹ, Họa Trần đã vội vàng rụt về, rồi lấy bản thảo đã in sẵn và chiếc usb màu trắng trong túi xách đeo sau lưng ra. “Hôm nay tắc đường quá, đáng lẽ em đã đến sớm nửa tiếng rồi.”
 
“Mọi người có thể về trước. Chủ biên Hứa và người phụ trách trang nhất ở lại.” Hà Dập Phong nhận lấy bản thảo, ánh mắt di chuyển một cách khó khăn từ gương mặt Họa Trần sang mặt bàn và đọc lướt rất nhanh. Bài viết rất khá, câu chữ rõ ràng, lưu loát, không đơn điệu, phần trọng điểm cũng viết khá hợp lý. Ngân hàng Vinh Phát đã cho hãng hàng không Dực Tường vay một tỷ hai, chia thành ba đợt, sẽ lần lượt chuyển giao vào năm sau. Số tiền này nhiều hơn hai trăm triệu so với tin đồn. Mặc dù một tỷ hai không phải là số tiền quá lớn, nhưng đối với nền kinh tế đang trên đà phát triển như thành phố Tân Giang thì chính là một đòn bẩy. Nếu muốn giàu có, trước tiên phải sửa đường. Giao thông phát triển mới có thể thu hút các nhà đầu tư. Tin này đủ điều kiện để đăng ở trang nhất, nhưng Hà Dập Phong vẫn quyết định không phê duyệt.
 
“Tại sao chứ?” Hứa Ngôn sốt ruột hỏi.
 
“Nguồn tin có thể do phóng viên chủ động tìm kiếm, cũng có thể do đối tác cung cấp, nhưng không thể ngồi mát ăn bát vàng. Chờ đợi là bị động, điều này làm mất đi giá trị của tin tức. Bài viết này có thể để ở trang hai của số báo ngày mai.” Nét mặt Hà Dập Phong thể hiện rõ sự kiên quyết, không thể thương lượng. Anh thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị rời đi.
 
Anh ta đã nói vậy, Hứa Ngôn không thể nào phản bác, nhưng bài viết này thật sự rất hay. Tòa soạn báo và sân bay Tân Giang đã ký thỏa thuận là cung cấp sách báo cho hành khách trên những chuyến bay của các hãng hàng không lớn bay đến Tân Giang, trong đó có tờ Nhật báo Tân Giang. Nếu trong số độc giả đó có những nhà đầu tư, khi đọc được tin tức này họ sẽ mang lại biết bao cơ hội cho thành phố.
 
Chị lập tức kéo Họa Trần đuổi theo Hà Dập Phong.
 
Vì thân hình cao lớn, chân lại dài nên Hà Dập Phong đã tới văn phòng và đang tự rót cho mình một chén trà.
 
Thấy Hứa Ngôn và Họa Trần bước vào, anh quay người lại, chăm chú và bình thản nhìn Họa Trần. “Còn có chuyện gì nữa sao?” Ý từ chối tiếp khách đã quá rõ ràng.
 
Hứa Ngôn lo lắng đẩy Họa Trần, lúc này cô nên chủ động nắm lấy cơ hội.
 
Nhưng Họa Trần lại chẳng tỏ ra sốt ruột chút nào, cô rất bình tĩnh, thản nhiên, ánh mắt lặng lẽ nhìn Hà Dập Phong.
 
“Em nói gì đi chứ!” Hứa Ngôn giục cô.
 
“Giám đốc Hà đẹp trai thật đấy, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?” Họa Trần nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.
 
Hứa Ngôn nghe thấy vậy suýt thì ngừng thở, con bé này ngốc hay ấm đầu vậy, đây là lúc có thể giả ngốc được ư? Lâm Tuyết Phi từ ngoài bước vào, nghe thấy câu nói này cũng nheo mắt nhìn đầy vẻ mỉa mai.
 
“Anh có bạn gái chưa?” Họa Trần bước lên một bước, khi gần sát mép bàn thì liền ngẩng đầu lên, mắt nhìn anh không chớp.
 
Hà Dập Phong mặt không biến sắc, cũng không nói một lời, chỉ với tay cầm cốc trà trên bàn.
 
Hứa Ngôn suýt thì ngã khuỵu xuống đất.
 
Lâm Tuyết Phi nheo mắt, nói: “Nếu như không có thì thư ký Nguyễn muốn tự tiến cử à?”
 
Họa Trần lắc đầu. “Không, tôi là người đồng tính, không có hứng thú với đàn ông.”
 
“Người đồng tính? Đồng tính nữ à?”
 
Gương mặt thuần khiết của cô bỗng bị bao phủ bởi màn sương ảm đạm giống như bầu trời ngoài cửa sổ. “Vâng, tôi từng bị một người đàn ông làm cho tổn thương sâu sắc.”
 
“Anh ta phản bội cô sao?”
 
“Hai chúng tôi cùng đi chung một thang máy, chẳng biết vì sao lại có một con chó rất to tiến vào. Con chó đó hình như quen tôi, nó ngửi tới ngửi lui quanh ống quần tôi, còn ngước cổ lên nhìn tôi thở hổn hà hổn hển. Từ nhỏ tôi đã rất sợ chó, vô cùng sợ. Tôi muốn trốn mà không có chỗ, trong tình thế cấp bách, tôi liền cầu cứu người bên cạnh bằng cách ôm chầm lấy anh ta. Nhưng không ngờ anh ta lại đẩy tôi ra, làm tôi ngã xuống đất, con chó đó sủa một tiếng, thè cái lưỡi dài của nó liếm mặt tôi, tôi ngất xỉu tại chỗ… Từ đó về sau, tôi chỉ thích phụ nữ thôi.”
 
“Phụt”, ngụm trà trong miệng Hà Dập Phong phun lên khắp mặt và đầu Họa Trần.
 
Biểu cảm của Hứa Ngôn và Lâm Tuyết Phi đều rất kỳ quái, thực ra cũng không thể miêu tả được vẻ mặt của họ lúc này.
 
“Xin lỗi!” Hà Dập Phong lấy khăn giấy đưa cho cô.
 
Họa Trần không khách sáo cầm lấy khăn lau mặt, nói “không sao”, rồi quay lại nhìn Hứa Ngôn. “Chị Hứa, chuyện đã nói xong rồi, chúng ta đi xuống thôi. Ôi, trời tối quá rồi, một ngày quả là dài! Không biết em có thể bắt được xe buýt không nữa, hôm nay lại giảm vài độ, em không thể biến mình thành pho tượng băng ở lề đường được.”
 
Hứa Ngôn chẳng thể nào suy nghĩ theo tư duy bình thường, Họa Trần trước mặt chị thay đổi một trăm tám mươi độ khiến chị cảm thấy xa lạ.
 
Họa Trần nghĩ ra một việc, liền nói: “Giám đốc Hà, trong usb có vài bức ảnh làm tư liệu bài báo, trước khi anh ký, hãy xem có thể sử dụng được hay không nhé! Noel vui vẻ!” Lần này thì chính cô kéo Hứa Ngôn ra cửa.
 
Bước vào thang máy, Họa Trần cười không ngớt.
 
“Em không bị ấm đầu đấy chứ? Sao có thể ăn nói tùy tiện như thế?” Hứa Ngôn không nhịn được nữa liền lên tiếng trách móc.
 
Họa Trần cười càng to hơn, rồi sau đó đưa cho Hứa Ngôn túi giấy cô cầm suốt từ nãy. Bên trong túi là những tờ tiền rất đẹp phát hành để kỷ niệm nhân dịp năm mới. Nhìn cô như vậy, Hứa Ngôn dở khóc dở cười, không có tâm trạng hỏi tội nữa, chuyện trang nhất bài báo vẫn khiến chị đau đầu, lát nữa phải tìm cách khác thôi.
 
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, Hứa Ngôn đang đi vào văn phòng thì biên tập viên phụ trách trang báo suýt va vào chị. Cậu ta nói thư ký Lâm gọi điện thoại tới, Giám đốc Hà đã duyệt và ký tên rồi. Bây giờ cậu ta đi lấy bản in, rồi sau đó mang đến xưởng in.
 
Đơn giản như vậy ư? Hứa Ngôn không dám tin vào tai mình. Bất giác chị nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ bé bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã biến thành những bông tuyết lớn đang rơi lả tả sau cơn gió mạnh.
 
Chiếc xe Phaeton màu đen bất chấp gió tuyết, lao ra khỏi cổng lớn của Minh Thịnh.

Bên lề đường, rất nhiều người đang đợi xe buýt, có những cặp đôi trẻ đang nắm tay nhau, dường như thời tiết lạnh giá này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của họ. Họa Trần kéo mũ áo phía sau lên, quấn khăn quàng cổ chặt hơn, chỉ đứng yên một lúc là cô lại phải đi lại loanh quanh. Hoạt động một chút sẽ thấy ấm hơn, nhưng mặt vẫn bị lạnh cóng, cơ mặt đều căng cứng, cảm giác như cái lạnh đã dán chặt vào da thịt.
 
Mùa đông không có tuyết sẽ rất cô đơn, nhưng tuyết lất phất rơi như có như không thế này càng khiến mùa đông thêm cô đơn. Đám cỏ ven đường bị lớp tuyết mỏng bao phủ như một tờ giấy trắng tinh chưa bị ai giẫm lên. Màu trắng xóa ấy dưới ánh đèn như trải dài vô tận, bao phủ lên cả cảnh vật, làm cho người ta tha hồ tưởng tượng.
 
Đang đi loanh quanh như thế, cô chợt thấy có một chiếc xe ghé sát lại lề đường. Chỗ đó cấm dừng đỗ xe, thế mà chiếc xe không thèm để ý, cứ đi sát tới mép đường rồi mới dừng lại, cửa xe được mở ra.
 
Họa Trần đứng lại, quan sát Hà Dập Phong ngồi trong xe. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm bên ngoài áo len, đúng là giỏi chịu rét thật.
 
Không ai lên tiếng mời, cũng không ai lên tiếng chào hỏi mà ánh mắt họ chỉ nhìn nhau thoáng chốc. Họa Trần rời ánh mắt đi, phủi tuyết trên vai rồi bước lên xe. Chiếc xe im lặng lướt đi như thể hai người đã thầm hẹn nhau trước vậy.
 
Trong xe đang mở điều hòa nhiệt độ, nhưng có lẽ mới bật chưa lâu nên không thấy ấm. Họa Trần cởi bao tay, xoa xoa lòng bàn tay, lẩm bẩm vài câu.
 
Hà Dập Phong đang chăm chú nhìn biển chỉ đường bên ngoài, không nghe rõ nên hỏi lại: “Em nói gì thế?”
 
Họa Trần hào hứng đáp: “Em đang đọc thơ của Byron(*).
 
(*) George Gordon Noel Byron (22/1/1788 - 19/4/1824): là nhà thơ lãng mạn Anh, một trong những thi sĩ lớn của thế giới thế kỉ XIX.
 
Nếu ta còn gặp nhau
 
Sao bao năm xa cách
 
Biết chào em thế nào?
 
Ngoài nước mắt, im lặng.”
 
Cô ngâm một lượt bằng tiếng Trung và tiếng Anh, còn anh chỉ trầm mặc không nói, anh không thể để mình bị phân tâm bởi đường Tân Giang tối nay rất khó đi.
 
Đến Tân Giang mười ngày rồi nhưng anh vẫn chưa quen thuộc thành phố này. Ấn tượng nhất về Tân Giang chính là vào buổi chiều hôm đó, trời nắng đẹp, rạng rỡ, những tia nắng còn sót lại cuối ngày chiếu sáng rực rỡ khắp không gian. Máy bay ở độ cao hai nghìn mét, giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không vang lên trên loa, còn mười phút nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Tân Giang. Lúc đó anh vô cùng mệt mỏi, chỉ lười biếng kéo tấm chắn cửa sổ máy bay lên. Khoảng cách từ New York đến Bắc Kinh là mười sáu nghìn kilômét, chênh lệch đúng mười ba tiếng. Sau đó anh lại bay tiếp từ Bắc Kinh đến Tân Giang nên cũng không rõ bây giờ là ngày hay đêm nữa.
 
Chính lúc này thành phố Tân Giang thu vào tầm mắt. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố giống như một cái sa bàn tinh xảo do công ty bất động sản thiết kế, có nhà cao tầng, cây xanh, những con đường rộng rãi, có rừng núi, hồ nước, ruộng đồng, còn có sông Trường Giang chảy uốn lượn quanh thành phố.
 
Lúc đó, trong lòng anh khẽ thở phào. “Ồ, đây chính là Tân Giang! Nơi đây non nước hữu tình nhưng vẫn phồn hoa, tấp nập.”
 
Đến bây giờ, anh vẫn không tin là mình đến Tân Giang để nhận chức giám đốc của tập đoàn Minh Thịnh. Công việc anh đang làm ở kênh truyền hình Địa lý quốc gia Mỹ rất tốt, vừa có tính cạnh tranh lại rất thú vị, cảm giác mỗi ngày trôi qua đều rất tuyệt. Anh có dự án riêng, không bị hạn chế về tài chính, có thể tự do phát triển. Anh có những người bạn cùng uống rượu, đi du lịch, có đối tác trong công việc rất ăn ý, cuộc sống ở bên đó cũng rất vui.
 
Một lần, đoàn du lịch trong nước đến Mỹ tham quan. Đó là những người làm lãnh đạo và quản lý của các đài truyền hình địa phương và tổng biên tập một số tạp chí. Vì họ đều là người Trung Quốc nên anh đứng ra đón tiếp và làm hướng dẫn viên cho họ. Trưởng đoàn cho biết, các đài truyền hình trong nước chuẩn bị thành lập một kênh chuyên về du lịch. Họ muốn làm một bộ phim phóng sự thật hay nên mới đến đây tham quan học tập.
 
Trong phạm vi quyền hạn của mình, anh cố gắng sắp đặt mọi thứ tốt nhất khiến đoàn du lịch vô cùng hài lòng. Ngày cuối cùng, công ty tổ chức tiệc chia tay. Anh đến từng bàn chúc rượu và nói chuyện vui vẻ với mọi người.
 
Bữa tiệc sắp tàn thì một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi kéo anh qua một bên, tự giới thiệu ông là Chu Hạo Chi, chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty văn hóa. Lúc này trông ông khá kích động, ông kể rằng mình luôn mơ ước tạo ra một tạp chí có chất lượng tốt, nội dung hay, viết về phong cảnh, phong tục tập quán, các món ăn ngon, nơi ăn chốn ở và chỗ đi lại… Tạp chí của ông không thể làm sơ sài, dập khuôn máy móc, mà phải thật đặc biệt, thật trí tuệ, làm rung động thị giác, kích thích tinh thần. Ông đã nghĩ ra tên cho tờ tạp chí đó là Ngưỡng vọng. Ngưỡng vọng – nhìn về phía trước.
 
“Đáng tiếc bây giờ nó chẳng ra đâu vào đâu cả.” Nói đến đây, Chu Hạo Chi thất vọng lắc đầu, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn Hà Dập Phong: “Cậu có thể về nước giúp tôi không?”
 
Anh chân thành đáp: “Cháu chẳng hiều gì về tạp chí cả.”
 
Ông cười. “Tôi nghe nói Đại học Y khoa cũng đâu có khoa nào là xây dựng chiến lược truyền thông, nhỉ?”
 
Anh im lặng không nói.
 
“Tôi tin tưởng cậu, chắc chắn cậu gánh vác được trọng trách này.” Ông vỗ vai Hà Dập Phong, nâng ly rượu trong tay, chạm nhẹ vào ly của anh. “Công ty của tôi là Minh Thịnh, ở Tân Giang. Đó là một thành phố nhỏ, phong cảnh rất đẹp, nhịp sống chậm rãi, chắc chắn cậu sẽ thích. Nếu như cậu chịu về nước, tôi sẽ cho cậu đủ không gian và tài chính, tùy cậu điều phối nhân sự. Thế nào?”
 
Ông cho anh một tháng để suy nghĩ. Ngày hôm sau, đoàn tham quan về nước, còn anh bay đi Ấn Độ, ở đó đang có nhóm nhiếp ảnh gia chụp các di tích văn hóa Ấn Độ.
 
Trở về từ Ấn Độ, anh đến công ty nộp đơn xin từ chức. Lâm Tuyết Phi là thư ký của anh cũng xin nghỉ việc theo anh.
 
Lâm Tuyết Phi đương nhiên hiểu quyết định của Hà Dập Phong, cho dù cảnh đẹp như thế nào, ngắm nhiều cũng sẽ chán. Tương tự, cho dù công việc có tốt thế nào cũng sẽ có lúc khiến ta cảm thấy mệt. Thay đổi môi trường làm việc mới sẽ có niềm đam mê mới.
 
Hà Dập Phong phì cười, chưa bao giờ anh là người có niềm đam mê thậm chí có người đã từng đặt cho anh biệt danh là “Phu tử(*)”.
 
(*) Phu tử: Cách gọi thời xưa dành cho những người đọc sách cổ có tư tưởng cũ kỹ, lạc hậu.
 
Đến lần thứ ba xe đi qua tượng đài điêu khắc biểu tượng loài chim nào đó, Hà Dập Phong đành bỏ cuộc không tự mò đường nữa. Anh liếc sang Họa Trần đang ngồi yên lặng bên cạnh. “Em là người Tân Giang!” Ý tứ của câu đó rất rõ ràng, việc dẫn đường, tìm nhà hàng chính là việc của cô.
 
Họa Trần đang ngồi cuộn tròn trên ghế, nghe câu này xong, nhổm người nhìn ra ngoài. “Sao vẫn còn ở chỗ này? Đi lâu như thế, em tưởng đã qua cầu rồi chứ?”
 
Khóe miệng Hà Dập Phong hơi giật giật.
 
“Giáng sinh cũng như đêm Valentine, các nhà hàng, quán cà phê đều đông khách, chắc phải xếp hàng tới nửa đêm ấy chứ, để em nghĩ xem nào.” Ngón tay cô gõ gõ cằm, con ngươi đảo qua đảo lại, sau đó quay sang cười với anh. “May mà vẫn còn một nơi.”
 
Cô chỉ cho anh lái xe rẽ trái, rồi rẽ phải.
 
Những bông tuyết vẫn rơi xuống lả tả theo từng cơn gió, cần gạt nước làm việc không ngừng, ánh đèn như bị chia thành từng mảng, lúc sáng lúc tối khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng. Đi qua hết con đường này rồi lại đến con đường lớn nữa, cuối cùng Hà Dập Phong cũng nghe thấy Họa Trần nói đã tới nơi.
 
Anh thở phào một hơi rồi cởi dây an toàn, đúng lúc ấy thì điện thoại di động reo vang. Đó là tiếng chuông điện thoại mặc định, lạc hậu. Anh không thích nhạc chuông cá tính, nhưng một số người lại cầu kỳ đặt loại chuông khác nhau cho những cuộc gọi đến khác nhau. Đối với anh, điện thoại chỉ là công cụ để liên lạc, có quá nhiều chức năng cũng chẳng ra làm sao.
 
Anh chưa kịp lấy điện thoại ra thì Họa Trần ngồi trên ghế phụ đã cuống cuồng kéo khóa chiếc túi đang đặt trên đầu gối. “Điện thoại đâu rồi? Nó đâu rồi nhỉ?” Miệng cô không ngừng lẩm bẩm, còn nghiêng hẳn túi ra chỗ có ánh sáng.
 
“Không phải điện thoại của em, anh cũng dùng nhạc chuông này à?” Cô tìm được điện thoại trong túi, cầm lên xem nhưng không có cuộc gọi nào, bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng.
 
Hà Dập Phong mặc kệ cho chiếc điện thoại kêu ầm ĩ, anh nhìn thấy trong túi của cô có một cái hộp nhỏ hình chữ nhật được gói tỉ mỉ bằng giấy màu xanh nước biển, bên trên còn được thắt nơ rất xinh xắn. Quà Giáng sinh ư? Cô tặng quà Giáng sinh cho đàn ông?
 
Anh ấn vào nút nghe. Người gọi đến là đại công tử của công ty hàng không Dực Tường – Ấn Học Văn. Hai người chỉ gặp nhau hai lần, không quen thân lắm, vậy mà Ấn Học Văn đã coi anh là bạn. Anh ta ở Canada bốn năm nên nghĩ mình và Hà Dập Phong đều cùng là thành phần du học trở về nước.
 
“Dập Phong, sao vẫn chưa đến, chờ ông lâu lắm rồi đấy.” Trong điện thoại là tiếng nhạc điện tử ầm ĩ, giọng Ấn Học Văn gào to.
 
“Xin lỗi nhé, tôi hẹn bạn rồi.”
 
Giọng nói và thái độ của Hà Dập Phong lạnh như băng nhưng Ấn Học Văn không thèm để ý, anh ta đã quen với kiểu lạnh lùng của Hà Dập Phong. “Tôi cứ nghĩ ở Tân Giang này ông chỉ có một người bạn là tôi thôi chứ. Người bên cạnh ông có phải là phụ nữ không đấy? Không ngờ ông lại ra tay nhanh thế!” Anh ta cười ám muội. “Thế thì không làm phiền ông nữa, chơi vui vẻ nhé!”
 
Thực ra cũng không cần giải thích gì cả nhưng Hà Dập Phong lại trầm ngâm giây lát rồi giải thích: “Không phải!”
 
“Không phải là phụ nữ, hay ông vẫn chưa ra tay? Ha ha, hôm nay chúng ta chơi thâu đêm đi, bên đó ông hãy kết thúc sớm một chút, sau đó qua đây. Không để ông thiệt đâu, mấy cô tiếp viên hàng không đó đến rất đúng giờ. Mà tôi cũng có việc nhờ ông, là chuyện công việc, không phải chuyện riêng đâu.”
 
Thật lạ, đêm Giáng sinh mà anh ta vẫn muốn bàn công việc, Hà Dập Phong cảm thấy như được nghe một truyện cười đen tối.
 
Không gian trong xe chật hẹp, giọng của Ấn Học Văn lại lớn, Họa Trần có giả vờ không nghe thấy cũng không được. Cô đành quay mặt đi, không để Dập Phong thấy được ý cười trên mặt mình.
 
Mở cửa xe ra, gió bên ngoài thổi vào mặt lạnh buốt.
 
Đây là cửa hàng bánh ngọt, có tên là Thời gian đơn giản. Cánh cửa sắt lớn trạm trổ hoa, bên trên treo một quả cầu tuyết. Lúc đấy, cửa bước vào, giai điệu nhạc đồng quê Mỹ Buộc dải ruy băng vàng trên cây sồi già em nhé(*) nhẹ nhàng vang lên, mùi bánh ngọt lan tỏa khắp không gian, khóe miệng Họa Trần tự nhiên khẽ cong lên. Đêm mùa đông mà được nghe bài hát này thì thật tuyệt với.
 
(*) Tên tiếng anh của bài hát là Tie a yellow ribbon round the old oak tree.
 
Trong cửa hàng rất ấm, nhiệt độ vừa phải, không khí chuyến từ lạnh sang ấm khiến mắt kính của Hà Dập Phong bị bao phủ một lớp sương trắng mỏng. Anh tháo kính xuống, lấy khăn tay từ túi áo khoác ra.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play