Họa Trần đứng bên cạnh khẽ hà hơi ra tay rồi kiễng chân lên, vươn tay sờ vào tóc anh. Đúng lúc cô sắp thực hiện được trò đùa của mình, anh chậm rãi giơ cánh tay lên bắt lấy cánh tay cô rồi hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Chắc không phải là tóc giả chứ?” Họa Trần hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm, anh kéo tay cô bước tới hàng ghế dài phía trong phòng.
“Oa!” Một cô gái trong bộ đồng phục nhân viên cửa hàng đứng đờ người, miệng há hốc ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Cửa hàng này mới khai trương không lâu, chưa kịp quảng cáo, khách cũng không nhiều, nhưng họ đều là nam thanh nữ tú, nhìn là biết đang hẹn hò. Xu hướng màu sắc năm nay là màu candy, những sắc màu đó làm trang phục của các cô gái trông hết sức đáng yêu. Họa Trần cởi áo khoác lông vũ ra, bên trong là bộ công sở màu đen khá cứng nhắc, trước ngực còn đeo thẻ, nhìn thật lạc lõng so với các cô gái ở đây. Họa Trần chăm chú xem thực đơn bánh ngọt, tất nhiên chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện váy áo.
“Tôi lấy cái này, cái này nữa và hai tách trà Bá tước.” Cô nuốt nước miếng, chỉ vào thực đơn nói với nhân viên phục vụ.
Dường như biết hai người họ đói và lạnh, nên trà và bánh được mang lên rất nhanh. Nhân viên phục vụ còn chu đáo tặng thêm hai đĩa bánh ngọt mới cho họ nếm thử.
Bánh sandwich được chia làm hai phần, bánh ngọt cũng được chia làm hai phần, lần lượt để vào hai cái đĩa trống. Cô đẩy một đĩa về phía Hà Dập Phong, một đĩa về phía mình. Đầu tiên, cô uống một ngụm trà, sau đó ăn một miếng bánh ngọt, rồi nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, chuyên tâm thưởng thức hương vị ngon tuyệt của món “Duyên phận”.
“Ngon quá!” Cô nói với Hà Dập Phong, tiếp đó lấy dĩa xiên thêm một miếng sandwich bỏ vào miệng: “Ôi, cái này cũng rất ngon!”
Dạ dày anh bỗng nhói đau.
Ở nước ngoài sáu năm, dù nấu món Trung rất bất tiện nhưng anh cố gắng không ăn sandwich, không chạm vào bánh ngọt. Trước kia, vì anh ăn quá nhiều nên bây giờ cứ ăn vào là bị đau dạ dày.
Ngày trước không có chuyện gì phải nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nhưng bất kỳ ngày lễ nào, hay sự thay đổi của từng mùa, dù chuyện lớn, chuyện nhỏ, anh đều nhớ hết.
Họa Trần vẫn ăn rất ngon miệng, điện thoại cô để trên bàn, cứ ăn được hai miếng, cô lại liếc nhìn như đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Đĩa ăn đã nhìn thấy đáy, thế mà vẫn chưa thấy chuông reo. Họa Trần chợt cười, vừa tự giễu mình vừa thấy thật cô đơn, giống như sợi tóc đen kia đang tung bay dưới anh đèn dìu dịu tạo thành vệt sáng nhỏ.
Hà Dập Phong uống hết tách trà Bá tước, hương vị này tinh khiết quá, nó không phải loại thức uống anh thích. Bây giờ anh thích uống cà phê đen, dù hương vị bình thường nhưng lại có thể kích thích thần kinh.
Bỗng nhiên, dưới gầm bàn, Họa Trần đá nhẹ vào chân anh, miệng còn hất hất sang trái. Anh nhìn theo, ở bàn phía bên trái có một đôi tình nhân, cách một bàn nữa, có hai người ngồi chung một ghế, chắc không muốn ngồi xa nhau. Cô gái trông bình thường, còn người đàn ông không hiểu vì sao lại cạo trọc đầu.
Anh thu ánh mắt về, rồi nhìn Họa Trần với vẻ trách móc.
Họa Trần bĩu môi, đôi mắt đen trong veo tràn đầy sự nghiêm túc, cô nói rất nhỏ, chỉ đủ một mình anh nghe: “Không phải là cạo đầu, mà là bị hói đấy. Anh nhìn mà lấy làm gương nhé.”
Với tư thế, giọng điệu như vậy, người khác sẽ cảm thấy hai người họ có quan hệ rất thân thiết, dù có bao điều không nói ra cũng rất hiểu ý nhau. Nhưng trên thực tế thì…
“Nguyễn Họa Trần, em không có gì khác muốn nói với anh sao?” Không thể kìm nén được nữa, anh buột miệng trách móc dù trong lòng tràn đầy sự lưỡng lự và bực bội.
Tối nay, hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, Họa Trần chăm chú nhìn anh, sau đó bật cười khanh khách. Cô lấy túi để ở phía sau, tìm tiền trong ví rồi giơ lên trước mặt anh. “Hôm nay để em thanh toán.” Ánh mắt đó mờ ảo như làn sương trên mặt nước.
Anh không nói gì, lúc này im lặng là cao thượng nhất, an toàn nhất.
Một lớp băng mỏng đã bám trên mặt đường, khi bước qua sẽ để lại dấu chân trên đó.
Họa Trần chào tạm biệt anh trước quán “Thời gian đơn giản”. Đúng lúc đó có chiếc xe taxi trả khách lướt tới, chưa kịp đợi anh nói gì, cô đã vội vàng rảo bước.
Anh chỉ còn nhìn thấy chiếc áo khoác lông vũ màu đen của cô thấp thoáng phía trước với bóng lưng mờ ảo. Bỗng anh chợt nhớ ra mình không có cách nào liên lạc với cô, mà cô cũng chẳng hỏi anh. Đương nhiên, anh có thể tìm Hứa Ngôn để hỏi, nhưng việc đó thật ngốc nghếch và gây chú ý.
Tâm trạng anh bỗng chốc trở nên nặng nề.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, cho đến khi cảm giác lạnh cóng khiến cả tri giác cũng bị tê liệt, bấy giờ anh mới mở cửa ngồi vào xe. Một mùi hương thanh khiết trong không khí, quanh quẩn bên anh. Đó là hương mai vàng. Mùi hương này sẽ không bao giờ ngửi thấy ở nước ngoài. Một mùi hương lành lạnh, man mát, như xa như gần. Có lẽ trước khi lên xe, Họa Trần đã hái ở ven đường. Mùi hương như thấm vào da thịt và hơi thở, khiến tâm trạng anh cũng dần lắng đọng, trầm tĩnh.
Hà Dập Phong lái xe đến quan bar, vì Ấn Học Văn đã nói cần gặp anh để bàn chuyện công việc.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, đập vào mắt anh là làn da trắng nõn trên tấm lưng trần của một cô gái. Thời tiết lạnh lẽo thế này mà ăn mặc như vậy, thật không thể không khâm phục. Chỗ nào cũng thấy ruy băng, bóng bay, nhạc phát ra từ chiếc loa thùng đập thình thình vào màng nhĩ. Quán bar này được bài trí khá đặc biệt, hình như chủ quán là người thích chụp ảnh, bốn bức tường đều treo các loại ảnh chụp phong cảnh trên thế giới, từ ánh sáng, góc độ, đến hình ảnh đều khá đẹp.
Ấn Học Văn ở phòng trên tầng, nhân viên phục vụ mở cửa cho Hà Dập Phong. Ánh đèn mờ ảo, mùi rượu nồng nạc, nhìn thoáng qua thấy có rất nhiều người ngồi trên ghế xô pha, nam nhiều nữ ít, những chai rượu lăn lóc trên bàn cùng một đống đồ ăn vặt.
Người đầu tiên đứng lên chào đón anh là Ấn Học Văn. Anh ta mặc áo sơ mi, ba khuy áo trên cùng đã cởi ra. Anh ta ôm chầm lấy Hà Dập Phong theo phong cách rất tây. “Giám đốc Minh Thịnh – Hà Dập Phong, thế mới thực sự là nhân tài về nước chứ, đâu có như tôi, hàng giả kém chất lượng.”
Ấn Học Văn cũng có điểm rất được, anh ta biết mình vẫn còn ngu ngơ nhiều thứ lắm nhưng lại giỏi biến cái ngu ngốc đó thành một kiểu khiêm tốn, thành đức tính quý báu khiến kẻ khác muốn mỉa mai cũng không có cơ hội.
Bố của Ấn Học Văn là Ấn Trạch Vu. Ông ta rất mong muốn con trai mình thành tài, nếu không đã không đặt cái tên nho nhã như vậy cho anh ta. Rõ ràng tên là Ấn Học Văn nhưng văn thì dốt, mà võ cũng chẳng ra làm sao, thế nhưng học cái xấu lại rất nhanh. Ấn Trạch Vu thấy con trai đến khả năng tốt nghiệp cấp ba cũng khó nên mới quyết tâm gửi con qua Canada. Tuy trình độ tiếng Anh cực kỳ tệ hại, nhưng Ấn Học Văn vẫn ung dung sống được ở đó. Khi về nước, anh ta đã cầm trong tay tấm bằng đại học. Mà nghe nói trường đại học đó cũng rất bí ẩn, đến người dân Canada còn không biết nhiều về nó.
Ấn Trạch Vu chẳng thể truy hỏi đến cùng, đành phải nhắm mắt cho qua. Ấn Học Văn là con trai duy nhất của ông, công ty hàng không Dực Tường sớm muộn gì cũng giao cho anh ta. So với trước kia, Ấn Học Văn đã trưởng thành hơn. Vụ nâng cấp sân bay Tân Giang và hãng hàng không Dực Tường tham gia đầu tư là do Ấn Học Văn phụ trách.
Hà Dập Phong vừa ngồi xuống xô pha thì một người đàn ông đứng lên nhìn anh, mỉm cười cáo lỗi. “Tôi có cuộc điện thoại, xin lỗi đã thất lễ.” Người đàn ông có gương mặt cân đối, thân hình cao lớn, bờ vai rộng, âu phục màu đen thẳng thớm.
“Đó là phó giám đốc Vinh Phát, tên là Hình Trình.” Ấn Học Văn vừa nói vừa rót rượu cho Hà Dập Phong. “Công ty Dực Tường vay tiền, anh ta đã giúp khá nhiều nên hôm nay anh ta là khách quý. Còn cậu là bạn của tôi.” Ấn Học Văn nói thêm.
Bạn bè là người cùng thứ bậc. Khách quý cho dù cao quý thế nào cũng chỉ là khách, khi không có việc gì phải gặp nhau thì chỉ là người qua đường.
Hà Dập Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn theo, thảo nào anh cảm thấy rất quen, hóa ra là vì mặc cùng kiểu đồng phục với Họa Trần. Phó giám đốc cũng ăn mặc như vậy, xem ra ngân hàng Vinh Phát rất quy củ.
“Thế nào, rất đẹp phải không?” Ấn Học Văn uống rất nhiều, tửu lượng không tầm thường. Cụng ly với Hà Dập Phong xong, anh ta ngửa cổ uống cạn. “Mấy cô này được tuyển cho các chuyến bay quốc tế đấy, đều biết ngoại ngữ cả, đẹp miễn chê nhé.” Ấn Học Văn đang nói đến mấy cô gái ngồi đối diện.
Tuy ánh đèn rất sáng nhưng Hà Dập Phong vẫn cảm thấy mấy cô tiếp viên hàng không giống nhau như đúc. Đồng phục giống nhau, kiểu tóc giống nhau, khi cười khóe miệng cũng nhếch lên giống nhau, ngay cả giọng nói cũng đều đều như nhau. Có chăng chỉ khác ở cái bảng tên trước ngực.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Ánh sáng, âm thanh và mùi trong phòng quá mức nồng nặc, nếu chỉ ngồi yên mà không uống rượu thì cảm giác rất khó chịu.
Ấn Học Văn đã ngà ngà say, ý thức mơ hồ. “Cậu muốn bàn chuyện công việc thật à?”
Hà Dập Phong đặt cốc rượu xuống. Ấn Học Văn thấy thế bật cười. “Thôi được, tôi nói đây. Tạp chí hàng không của Dực Tường ngày trước rất kém, nhưng bây giờ công ty đã lên một nấc thang mới, thế nên chất lượng của tờ tạp chí cũng phải được nâng cấp. Việc này tôi muốn nhờ cậu. À, có một người cậu nên tìm hiểu một chút. Đó là Thư Ý, tác giả của vài cuốn sách về du lịch, nghe nói anh ta là người Tân Giang. Anh ta đã viết bài cho tạp chí Hàng không dân dụng Trung Quốc và Hàng không phương Nam.”
Hà Dập Phong “ồ” lên một tiếng, nơi này thực sự không thích hợp để bàn một chuyện quan trọng như thế, anh lại cầm cốc rượu lên.
Hình Trình từ ngoài trở vào, không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt. Hưởng ứng lời của Ấn Học Văn, ai cũng đến chúc rượu Hình Trình.
Hình Trình cư xử với bọn họ rất thoải mái nên không ai nhận ra anh đang vui vẻ hay bực bội, đã thế anh lại không lạnh nhạt, cũng không thân thiết với bất cứ ai. Lúc vô tình bắt gặp ánh mắt Hà Dập Phong, anh không hiểu ánh mắt đó muốn nói điều gì, chỉ thấy dường như trong mắt người đàn ông đó chẳng có thứ gì là quan trọng.
Hình Trình cụp mắt xuống, lắc lắc viên đá trong cốc rượu, mạch trên cổ tay như đang đập nhanh hơn. Đây không phải là lần đầu anh quen Ấn Học Văn, nhưng anh chưa bao giờ thấy anh ta chú ý hay lấy lòng người nào như vậy. Hình Trình vốn nghĩ rằng một đại gia như Ấn Học Văn không bao giờ có chuyện lấy lòng ai. Dù là chuyện lớn như ngân hàng Vinh Phát cho công ty anh ta vay một tỷ hai, giọng điệu của Ấn Học Văn vẫn rất cao ngạo.
“Tôi nhìn thấy người quen, qua đó chào hỏi cái đã.” Chằng biết Ấn Học Văn nhìn thấy ai liền lảo đảo đứng lên. Ngoài cửa có một bóng hồng bước nhanh qua.
Tất nhiên đó là một mỹ nữ, gương mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ. Một cô tiếp viên hàng không nháy mắt ranh mãnh, người quen của Ấn công tử thông thường đều xinh đẹp như vậy.
Hà Dập Phong vốn không thích ồn ào, muốn ra ngoài cho yên tĩnh một chút. Nhưng bên ngoài chẳng khá hơn là bao, đã gần mười giờ đêm, khách đến ngày càng nhiều. Cạnh cầu thang, bên dưới bức tranh phong cảnh sa mạc Sahara, một cô gái đứng đó. Trên tay cầm di động, gương mặt nhìn nghiêng hướng ra ngoài cửa sổ, cô ta mặc chiếc váy bó sát màu xám nhạt, cổ áo hơi trễ để lộ làn da trắng mịn mềm mại như đậu phụ hạnh nhân, phối hợp với sợi dây chuyền bạch kim nhỏ, trông vô cùng cuốn hút. Cách ăn mặc của cô ta hết sức phóng khoáng, tuy nhiên nét mặt lại rất cô đơn, ánh mắt mông lung nhìn ra bên ngoài.
Bước đến gần như vậy mà cô gái cũng không hay biết gì, Hà Dập Phong đành phải lên tiếng để cô ta nhường đường.
Cô gái khẽ giật mình, quay lại: “Ồ, là anh à?” Lông mi dài được tỉa cẩn thận, chóp mũi hơi hếch lên.
Hà Dập Phong nhíu mày, cô ta biết anh? Nhìn thêm lần nữa, anh đoán là một trong số những cô tiếp viên hàng không ngồi đối diện trong phòng vừa nãy. “Chào cô!” Anh gật đầu với vẻ xa cách rồi lướt qua cô ta, bước xuống dưới.
Sau lưng, cô gái bật cười nho nhỏ. “Em đoán là anh không nhớ em.”
Hà Dập Phong đứng lại, ngoảnh đầu nhìn, nhanh chóng lục tìm trong trí nhớ, nhưng gương mặt này anh không có một chút ấn tượng nào. “Tôi không phải là người Tân Giang.” Anh khéo léo nói cho cô ta biết là đã nhận lầm người,
Cô gái bước lùi về phía sau, dựa người vào tường như đang thưởng thức vẻ mặt băn khoăn của anh. “Anh còn nhớ trường trung học Ninh Thành không? Cạnh đó là hồ nước, gần bờ hồ có những cây thủy sam cao lớn, trang nghiêm, bốn mùa không đổi sắc lá.” Trong giọng của cô gái toát lên sự chế giễu.
Anh cũng đâu có học ở trường trung học Ninh Thành, mà anh ghét nhất mấy trò đoán câu đố kiểu này.
“Đừng nói là cả Nguyễn Họa Trần anh cũng quên rồi nhé!” Trong giọng nói có ý châm chọc rõ ràng.
Đương nhiên là không thể quên, hai tiếng trước bọn họ vừa mới tạm biệt nhau. Hà Dập Phong phản ứng rất nhanh, tư duy đã bắt kịp lời cô gái vừa nói.
“Nếu em nhớ không nhầm, hình như anh là chồng của Nguyễn Họa Trần.