Cạm Bẫy Trói Buộc

Chương 4


3 tuần


Thời gian trôi cũng rất nhanh, thoáng chốc cũng đã hơn 1 tháng trôi qua kể từ ngày hắn ta đi New York. Tiêu Đào vẫn vậy vẫn chỉ biết luẫn quẫn trong cái vòng tuần hoàn nhám chán ở Lạc Thần, cô bây giờ, chỉ cần chờ thêm một chút hắn ta trở về rồi sẽ tìm cách khiến hắn ta cho phép cô lui đến Hoa Mộng 

Linh Lan đang dọn dẹp phòng chợt ánh mắt cô bắt gặp hình ảnh Tiêu Đào đang trầm tư suy nghĩ, không thể hiểu được sao chỉ là trầm tư suy nghĩ thôi cũng có thể đẹp đến vậy: "Chị! Chị đang suy nghĩ gì sao?"

Giọng nói của Linh Lan chợt cắt đứt suy nghĩ của cô, cô trấn tỉnh lại bản thân rồi nhẹ giọng trả lời: "Linh Lan em có biết Hoa Mộng không?" 

"Hoa Mộng là nơi mà ông chủ Tạ hay lui tới để nghỉ ngơi, nơi đó không có bất kì cô gái nào, không xô bồ giống ở Lạc Thần! Mà chị hỏi vậy có gì không ạ?" Linh Lan cũng cảm thấy rất tò mò với câu hỏi này của cô 

Tiêu Đào cười trừ rồi lắc đầu tỏ ý không có gì: "À phải rồi! Khi nào hắn ta trở về?" 

"Em cũng không biết nhưng mà nghe Ma Lục nói là cũng đang trên đường trở về rồi!" 

Tiêu Đào khẽ gật đầu, ánh mắt của cô lại hướng về một hướng xa xăm vô định thật khó đoán cô đang nghĩ gì…..

================

"Lần này trở về có dự đình gì mới không?" Bên trong chiếc máy bay tư nhân xa hoa, Cao Trần Kình gác chân lên ghế mà tận hưởng như một bật đế vương

Tạ Hoắc Phong nhàn nhã thả ra một làn khói, ánh mắt xa xăm nhìn ra khung cửa sổ mà trầm tư

Cao Trần Kình thấy mình bị ngó lơ bực bội quát: "Tạ tổng à? Nhớ ai đó sao?" 

Tạ Hoắc Phong không trả lời hắn chỉ một đáp đá văng chiếc ghế hắn đang gác chân ra xa, khiến hắn suýt mất thăng băng mà ngã bụp ra đất 

"Này! Tạ Hoắc Phong!" 

"Sao? Lần sau, tôi sẽ không dắt cậu đi cùng!" 

Cao Trần Kình điều chỉnh lại quần áo, dáng ngồi "không có tôi đi cùng, có khi cậu lại giết người loạn cả lên" 

Tạ Hoắc Phong nghe được câu này thật muốn cước đá văng hắn ra khỏi máy bay: "cậu nên đi lo cho cô tiểu thư nhỏ ở nhà cậu đi" 

"Còn cậu không phải cũng đang nhớ quả đào nhỏ ở nhà sao?" 

Nghe được câu nói này, đôi môi của Tạ Hoắc Phong chợt loé lên ý cười nhưng cũng rất mau vụt tắt: "Lạc Thần không phải nhà, nơi nó chỉ là nơi vui chơi không khác gì Doạ Sắc!"

"Tôi cũng thấy anh cao siêu thật, Lạc Thần rộng lớn như vậy bao nuôi hết cô này đến cô khác một cô thôi cũng đã bào anh gần nữa cái mạng rồi mà anh đây vẫn rất dồi dào sinh lực mà đón tiếp!" trong câu nói của Cao Trần Kình có chứ hàm ý châm chọc

Lại một làn khói nữa được nhã ra từ đôi môi quyến rũ của Tạ Hoắc Phong: "cậu thích thì tôi cho cậu một cô, nếu cảm thấy không đủ thì một xe!" 

Cao Trần Kình nghe được câu nói này thì thật không nhịn được nữa mà phá lên cười:" hahaha! Hahah! Tạ Hoắc Phong nếu anh có ý như vậy thì đầu tiên tôi chọn Tiêu Đào nhé!" 

"Aaaa!" Cao Trần Kình ôm bụng mà kêu lớn "Cái tên chân to nhà anh làm gì vậy hả?" 

"Tôi nể tình cậu còn muốn giữ lại cho cậu nòi giống sau này!" 

Nghe được câu này, mặt mày Cao Trần Kình như bị biến sắc: "vuốt mặt nể mũi! Anh xem tôi chỉ mới nói đùa một câu đã phản ứng vậy rồi, còn bảo không yêu cô ấy" 

Tạ Hoắc Phong chồm người lên phía trước dáng người cao lớn của hắn ta có thể che lấp luôn cả Cao Trần Kình dù thân hình của Cao Trần Kình không quá nhỏ bé nhưng khi ở cạnh hắn thật đúng là một trời một vực: "Yêu? Nếu tôi yêu cô ta sao không đem cô ta đến Hoa Mộng còn giữ lại ở Lạc Thần làm gì?" 

"Ok!ok! Tôi sợ cái tên họ Tạ nhà anh rồi!" Cao Trần Kình đưa hai tay lên cao ý chỉ muốn đầu hàng 

Tạ Hoắc Phong gãy gãy tàn thuốc, bàn tay móc trong túi áo vest ra một mặt đồng hồ. Cạch! Tiếng mở mặt đồng hồ vang nhẹ lên trong khoang máy bay

Bên trong mặt đồng hồ ấy là hình ảnh của một cô gái nhỏ đang cười đùa bên cạnh một chú chó corgi kế bên còn có một cậu nhóc nhỏ trông có vẻ rất quen mắt hình như là Tạ Hoắc Phong 

"Haiz cậu còn giữ hình của chị ấy à?" Cao Trần Kình nhìn thấy mặt đồng hồ thì lập tức hiểu ra ngay: "Tạ Hoắc Phong chị ấy mất cũng mười năm rồi, cậu cũng không nên lưu tâm quá như vậy chứ?" 

"Tôi hỏi cậu nếu người con gái mà cậu yêu nhất chết đi cậu có đau lòng hay không?" Tạ Hoắc Phong đóng nấp đồng hồ lại ánh mắt chim ưng nhìn về hướng của Cao Trần Kình

Cao Trần Kình thở dài một hơi sau đó trả lời: "Đương nhiên là có, nhưng tôi hỏi cậu ngoài chị gái cậu ra thì cô gái nào có thể khiến cậu đau lòng?" 

Đôi môi mỏng của Tạ Hoắc Phong chợt nhết lênh một nụ cười, một nụ cười mà thoáng nhìn sẽ chẳng có chút gì giống cười cả, hắn ta ngửa cổ ra sau ghế nhắm mắt trấn tỉnh trả lời: "Đúng! Không cô gái nào có thể khiến tôi lưu tâm"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play