Cạm Bẫy Trói Buộc

Chương 3


3 tuần


"Tạ tổng chào mừng ngài đã đến!" Đón típ Tạ Hoắc Phong là một người đàn ông trung niên, thoạc nhìn có vẻ già nhưng lại toác lên một vẻ rất phong độ, người ta nói đúng gừng càng già càng cay

Tạ Hoắc Phong đưa bàn tay của mình ra đón típ lại lời chào hỏi của người đàn ông " Williams tổng có cần nhất thiết đích thân ra đón tôi vậy không?" 

Người được gọi Williams Tổng kia chợt mỉm cười: "Tạ Tổng đây là nhân vật lớn quan trọng nên đích thân tôi phải ra đón tiếp chứ!" 

"Thật giỏi nịnh nọt!" Cao Trần Kình ở một bên như bị xem là không khí, buông miệng nói khẩy một câu 

Williams tổng nghe được câu này chợt liết mắt qua Cao Trần Kình, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Đúng là toác lên vẻ một người đàn ông có tiền có danh tiếng có quyền lực, phong thái cũng rất chuẩn nhưng để so sánh với khí chất của Tạ Hoắc Phong còn là một điều gì đó xa vời:" Cậu đây chắc là Cao tổng rồi! Xin thất lễ!" 

Cao Trần Kình cười khẩy một cái rồi xua tay như thể ra hiệu không cần phải nịnh hắn, người cần nịnh là cái tên cao như núi Trường Sơn kia kìa

"Chỗ này thật không tiện, mời Tạ tổng và cậu Trần đây vào phòng họp chúng ta bàn bạc!" 

Nói là vào phòng họp bàn bạc, nhưng nơi đây lại giống cái phòng bao hơn, ánh đèn dịu nhẹ không khí thì lại phảng phất chút mùi khói thuốc 

Tạ Hoắc Phong đang thong thái ngả người ra ghế sofa, phía bên tay phải của anh còn có một cô gái người ngoại quốc dáng người nóng bỏng đang không ngừng day dưa ngón tay lên vòm ngực rắn chắc của anh 

Phía dưới mặt bàn pha lê, một tên thuộc hạ cung kính đẩy đến trước mặt anh một dĩa thuỷ tinh phía bên trên của nó là một dạng bột trắng mịn "Tạ tổng đây là hàng mới, không mùi nhìn rất giống với múi, rất dễ đem qua cửa khẩu!" Tên Williams tổng kia đang không ngừng múa mồm nói về loại bột cấm này 

Chợt ánh mắt như chim ưng của Tạ Hoắc Phong nhìn vào tên Williams tổng đó lãnh đạm mở miệng" nếu như nó hay như vậy xin mời ngài Williams đây thử trước cho tôi xem" nói rồi đôi tay thon dài của hắn với đến ly rượu bên cạnh nhấm môi thưởng thức 

Nghe thấy câu nói này của anh, Williams tổng không khỏi run lên chút ít đây tuy chỉ là một câu nói nhưng khi phát ra từ miệng của anh lại giống như một mệnh lệnh, một mệnh lệnh buộc người khác phải làm theo "Ắc..Tạ tổng à tuy đây là hàng bên tôi nhưng tôi chưa từng thử qua, toàn để thuộc hạ thử hay là tôi kêu một tên thử cho ngài xem"

"Haiz! Nói là hàng tuyển hàng ngon gì đó mà thử cũng không dám thử Williams tổng đây là đang chơi Tạ tổng của chúng tôi rồi!" Cao Trần Kinh ngồi phía đối diện, hai tay là hai cô gái ngoại quốc xinh đẹp. Lời nói của Cao Trần Kình là đang tỏ thái độ rất khinh thường cái tên Williams tổng này rồi! Từ đầu, đáp máy bay hắn ra đón tiếp thì Cao Trần Kình đã tỏ thái độ khinh thường rồi

"Ai da! Cậu Cao đây nói vậy là không được rồi, đúng là hàng mới nhưng tôi trách nhiệm của tôi là giao dịch và kiểm hàng chứ không có kèm test hàng!" 

"Vậy thì giờ có thể test?" Tạ Hoắc Phong lắc lắc ly rượu trong tay, phong thái như một vị thần trên trời nhìn xuống chúng sinh

Williams tổng thật sự không muốn đắc tội với Tạ Hoắc Phong, nếu đắc tội với hắn e là có khi hắn có thể lật tung được cả New York "Vâng vâng bây giờ, tôi test!" 

"Tôi đâu có nói là đích thân ông test?" Nụ cười châm biến trên đôi môi của Tạ Hoắc Phong lộ ra càng khiến cho anh trở nên ma mị và quyến rũ, khiến cho cô gái ngoại quốc bên cạnh nhìn như bị hút hồn

Nghe được câu nói này, Williams tổng cảm thấy có một cổ tức tối đang dân trào, khi bị chơi một vố nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi đích thân mình không cần phải hít thứ này, tuy ma túy, ông cũng đã thử qua nhưng loại hàng trắng này mới được xuất chưa biết như thế nào không nên liều tự mình thử. Ông dơ tay ra hiệu một tên vệ sinh lại thử

Tên vệ sĩ, cuối đầu hít lấy một ít bột trắng ấy mới đầu, là cảm giác lâng lâng từ từ là cảm giác sung sướng cực khoái khiến tên vệ sĩ đó muốn thêm nữa, từ đang bình thường lại biến thành một con nghiện đây là điều hiển nhiên mà giới ma túy ngầm này đã quá quen rồi

"Cũng là hàng ngon đấy!" Cao Trần Kình đang không ngừng xoa bóp bộ ngực đẩy đà của cô cái ngoại quốc, một bên tay còn lại dường như đã luồng vào trong váy của cô gái thứ hai 

Tạ Hoắc Phong đang kẹp trong tay điếu xì gà hít lấy một hơi, đôi bàn tay thon dài của anh nắm chặt lấy cằm của cô gái ngoại quốc sau đó phả một làn khói vào môi cô. Cô gái ngoại quốc cũng rất biết cách đáp lại, môi lưỡi tiến lại gần liếm láp đôi môi của anh sau đó di dời đến xuống cơ ngực răn chắc của anh" Nếu đã là hàng tốt, thì hợp đồng của chúng ta coi như thành giao!" 

Tên Williams tổng kia như vớ được mỏ vàng vui mừng mà đáp "Cảm ơn Tạ tổng và Cao tổng đã hợp tác! Còn giờ các ngài cứ tự nhiên mà thường thức mĩ vị!" 

===================

Tại khuôn viên của Lạc Thần

Chiếc xích đu màu trắng được đặt ngay giữa khuôn viên, ngồi trên chiếc xích đu đang không ngừng đung đưa ấy là Tiêu Đào, cô khoác lên mình một chiếc váy trắng dài đến tận mắc cá chân, trên tay cô còn có một quyển sách, dáng vẻ cô chuyên tâm đọc sách thật không khác gì một thiên thần 

"Ưm hưm!" Tiếng ho nhẹ của một cô gái chợt phá hỏng khung cảnh êm ái của cả khu vườn 

Tiêu Đào ngước cặp mắt như ngọc của mình lên thì thấy một cô gái bận trên mình chiếc váy ngủ hai dây nhìn lâu thật sự sẽ bỏng mắt 

"Có chuyện gì?" 

"Tiêu Đào trả xích đu cho tôi!" Cô gái kia không khách khí gì mà đứng khoanh tay như bật vua chúa mà ra lệnh cho cô 

Tiêu Đào cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đóng quyển sách lại " Kiều Ân, cô cũng không phải trẻ con! Vã lại, Tạ Hoắc Phong không nghèo đến mức lắp đúng một cái xích đu đâu!" 

"Cô cô... Đừng ỷ mình được Hoắc Phong thương yêu là muốn làm càn!" 

Tiêu Đào cười nhẹ một cái rồi đứng dậy "Nhường cô, tôi đây không thích so đo với gái điếm của Doạ Sắc dăm ba bữa lại có một cô thế chỗ, tôi thấy mà phát chán!" 

Cô gái tên Kiều Ân nghe như muốn bốc hoả, vung tay lên muốn tát cho cô một cái nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô cho ngay một cú gạc chân ngã xõng xoài ra đất, đúng là thân thủ của một đặc vụ đã qua đào tào

"Ai da! Cô đợi đó đợi Hoắc Phong trở về tôi sẽ nói ảnh phạt cô!" 

"Hừ! Nếu có giỏi mét thì cô nghĩ cách ở lại đây lâu hơn một chút đi!" Nói rồi Tiêu Đào xoay lưng bỏ đi mặc kệ cho những lời chửi mắng của cái cô gái Kiều Ân kia chí choé phía sau lưng

Cô ở đây cũng đã một năm hơn, mấy loại gái như vậy cô gặp riết cũng ngán nên cũng không muốn so đo chi cho mệt đầu, bây giờ, nhiệm vụ của cô chỉ là phải làm thế nào để lúc Tạ Hoắc Phong quay trở lại sẽ dẫn cô đến Hoa Mộng, Hoa Mộng là nơi hắn sẽ trở về an tĩnh nghỉ ngơi là nơi khác hoàn toàn với Lạc Thần không trụy lạc, chỉ có sự xa hoa sang trọng của một dinh thự 

"Chị Tiêu Đào có điện thoại của ông chủ Tạ!" Linh Lan chạy đến trên tay cầm chiếc điện thoại đang không ngừng reo lên 

Tiêu Đào thở hắt ra một hơi rồi nhận chiếc điện thoại từ trong tay Linh Lan, hít sâu một hơi rồi bắt máy "Alo"

Phía bên kia đầu dây, Tạ Hoắc Phong phun ra làn khói mờ ảo, hắn ta đang đứng ở ban công trên người quân một chiếc áo tắm trông có vẻ lười biếng nhưng lại rất đẹp trai 

"Anh có gì muốn nói với em sao?" Tiêu Đào gấp gáp thật muốn tắt ngay cuộc điện thoại này nhưng đầu dây bên kia vẫn yên tĩnh 

Tạ Hoắc Phong lại hít lấy điếu thuốc rồi mới nhàn nhạt mở miệng trả lời:" Em có biết gái ở New York kĩ thuật lợi hại thế nào không?" 

Các khớp ngón tay của cô chợt siết lại, thật muốn bóp nát chiếc điện thoại này, hắn có bị điên không? Bắt cô đợi hắn trả lời rồi chỉ nghe lại những câu hỏi dung tục như vậy sao? "Em không!" 

"Kì thật! dù có lợi hại thế nào, tôi cũng thích dáng vẻ khóc lóc xin tha của em hơn! Ngủ ngon" 

Chưa kịp đợi cô trả lời đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút...

Tiêu Đào siết chặt chiếc điện thoại trong tay tức giận mà quát lớn "Cái tên không biết tốt xấu nhà anh!" 

Linh Lan đứng cạnh chỉ biết ôm miệng mà cười, cô hầu hạ Tiêu Đào lâu như vậy cũng biết rõ cô chủ của mình ghét ông chủ Tạ đến mức nào, cũng biết rõ cô ấy khác với những người đàn bà ở Lạc Thần rất nhiều đó là lí do vì sao có chết Linh Lan cũng chỉ chọn mỗi Tiêu Đào để mà hầu hạ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play