Hai mắt Khưu Bạch lập tức sáng lên. Chợ đen hả, cậu nghe nói là một nơi mà những người xuyên không nhất định phải đến, chính là đường tắt để kiếm tiền!

Lưu Vĩ do dự một chút, trên khuôn mặt thật thà hiện lên chút lo sợ: “Đừng, đừng đi, đầu cơ tích trữ là phạm tội nặng đó.”

Khưu Bạch thấy Lưu Vĩ không muốn đi nên cũng không làm khó, đành chỉ đường cho hắn.

“Như vậy đi, cậu đi tìm Ngô Lỵ và Tôn Thiến xem hai cô ấy đã mua đồ xong chưa, sau đó chúng ta sẽ tập hợp lại ở chỗ đậu xe bò được không.”

Lữ Nam cũng gật đầu tán thành.

Lưu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn là một tên to xác nhưng lại nhát gan. Những chuyện phạm pháp này hắn cũng không dám dính vào dù chỉ một chút.

Vì vậy nghe Khưu Bạch nói xong, hắn liền đi tìm hai cô gái kia.

Khưu Bạch đi theo Lữ Nam rẽ trái rẽ phải, qua mấy lần rẽ cuối cùng đến một con hẻm nhỏ.

Cái hẻm nhỏ hẹp chật chội nhưng cũng rất đông người qua lại. Người ra người vào quan sát lẫn nhau, người ta tìm thứ bản thân muốn mua, nếu cả hai bên cùng đồng thuận, họ sẽ ra hiệu đối phương đi sang bên cạnh để lặng lẽ giao dịch.

Không làm ra tiếng động lớn nào cũng không tranh cãi ầm ĩ, như thể tuân theo một quy tắc ngầm nào đó.

Khưu Bạch thấp giọng hỏi: “Làm sao cậu biết chỗ này?” Trong trí nhớ của cậu, nguyên chủ và Lữ Nam cùng tới vùng nông thôn năm ngoái, đã ở làng Thanh Hà một năm nhưng chưa từng cùng nhau đi chợ đen.

Lữ Nam cúi sát vào cậu: “Có lần tôi tự mình lên thị trấn, thấy có hai người cử chỉ cứ lén lén lút lút nên tôi tò mò đi theo, đi lung tung một hồi lại tới chợ đen này.”

Khưu Bạch giật giật khóe miệng: “Cậu cũng tò mò thật đấy.”

Một cơn gió thổi qua, một mùi thơm nhàn nhạt thổi tới trước mũi Khưu Bạch, cậu hít hít mũi nói: “Thơm quá.”

“Chúng ta đi xem một chút đi.”

Cả hai đi theo mùi thơm tới trước một bác gái: “Bác gái, bác bán cái gì mà thơm quá vậy.”

Bác gái vén tấm vải phủ trên rổ lên: “Bánh táo tàu tôi tự hấp, chàng trai mua vài cái đi?”

Bánh táo tàu được cắt thành từng miếng vuông vức, nhìn rất mềm mịn ngon miệng, phía trên còn điểm một quả táo tàu trang trí, ngửi mùi rất ngọt.

“Bao nhiêu tiền?”

“Một xu một cái.” Một cái ước chừng to bằng lòng bàn tay.

Khưu Bạch không chút do dự lấy tiền mua liền năm cái.

Vừa mua xong liền nghe thấy Lữ Nam ở bên cạnh nói: “Úi chời, cậu nhìn xem người bên kia là ai?”

Khưu Bạch nhìn theo tầm mắt của hắn, một người đàn ông cao lớn trông rất khó chịu đang đứng dựa vào tường, đó không phải là Chu Viễn thì còn là ai?

Hai người nhìn Chu Viễn thì thầm, tự nhiên thu hút sự chú ý của Chu Viễn.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Khưu Bạch thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, càng thêm dữ tợn.

Khưu Bạch bĩu môi, tại sao anh ta nhìn thấy cậu lại khó chịu chứ.

Cậu nói với Lữ Nam bên cạnh: “Cậu về nói với bọn Lưu Vĩ cứ đi trước không cần chờ tôi, tôi có chút việc phải làm.”

Lữ Nam nhìn Chu Viễn, sau đó lại nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Khưu Bạch nói: “Cậu đừng đi chọc anh ta, nhìn anh ta như muốn đánh người vậy đó.”

“Hì.” Khưu Bạch cười ra tiếng: “Được rồi, cậu yên tâm, tôi không đi chọc anh ta đâu.”

Lữ Nam xoay người cẩn thận từng bước rời đi.

Khưu Bạch nhích người, đi tới trước mặt Chu Viễn: “Anh ở đây bán đồ à?”

Trước mặt người đàn ông bày nhiều loại động vật khác nhau, có gà rừng, thỏ và chuột tre. Chắc là những con mồi mà anh săn được.

Chu Viễn không đáp lại mà hỏi ngược: “Cậu ở đây làm gì?”

“Mua đồ ăn.” Khưu Bạch giơ giơ túi bánh táo tàu trong tay lên: “Anh có muốn ăn không?”

“Không ăn! Cậu mau đi đi!” Chu Viễn lớn tiếng đuổi cậu đi.

Khưu Bạch nói: “Đừng đuổi em mà, để em giúp anh bán những thứ này, coi như lời cảm ơn anh hôm qua đã cứu em.”

Chu Viễn trầm giọng nói: “Không cần, tôi tự bán được.”

“Anh thôi đi, người tới hỏi giá đều bị anh hù cho chạy mất dép.” Khưu Bạch vạch trần.

Người khác buôn bán đều là tươi cười chào đón, lời nói phải nhẹ nhàng lịch sự. Còn anh đứng ở đó mặt mày hằm hằm, trên mặt thiếu điều viết “Không được tới gần”, “Không được hỏi”.

Như vậy thì giống đi bán hàng ở đâu chứ, giống như đi ăn cướp thì hơn, thử hỏi ai dám tới gần mua?

Khưu Bạch liếc anh: “Anh qua bên kia đứng đi, đừng có hù người khác.”

Chu Viễn hung dữ nhìn cậu một cái, đứng dậy bỏ đi.

Thực ra thời này ai cũng muốn ăn thịt nhưng thịt ở hợp tác xã khan hiếm, đã mắc lại còn phải có phiếu mới mua được nên rất nhiều người đều đến chợ đen để thử vận may, những con thú săn từ trên núi như Chu Viễn đây là bán được nhất.

Nhưng hết lần này tới lần khác Chu Viễn đều trưng ra gương mặt hung dữ khiến những con mồi này chưa có ai dám tới hỏi giá.

Bây giờ Khưu Bạch đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ nhàng thoạt nhìn rất thân thiện, cùng với những con mồi được bày ra trước mặt đã lập tức thu hút không ít người đến hỏi giá.

“Con thỏ này bán thế nào?”

Khưu Bạch nói: “Tám xu một cân, không cần phiếu.” Giá thịt heo hôm nay là tám xu một cân, nhưng thịt thỏ thì không có phần mỡ như thịt heo.

Bác gái nhíu nhíu mày: “Mắc quá, mắc hơn cả thịt heo rồi.”

Khưu Bạch cười tủm tỉm nói: “Thịt thỏ này tuy cùng giá thịt heo nhưng lại không cần phiếu mua, hơn nữa con thỏ này ở trên núi suốt ngày chạy qua chạy lại, thịt rất chắc, đảm bảo ăn ngon. Với lại bác nhìn con thỏ này đi, bộ lông trắng muốt hoàn chỉnh, bác về vệ sinh sạch sẽ, làm một đôi găng tay mùa đông lông thỏ cho cháu bác vừa đẹp lại vừa ấm áp, quá hợp lý.”

Bác gái nghe cậu nói thì cảm thấy rất vui vẻ, nghĩ tới đứa cháu nhỏ có thể đeo đôi bao tay lông thỏ do bà tự làm, trong lòng càng vui. Nghĩ lại thì vừa có thịt thỏ để ăn vừa có lông làm bao tay, có lời quá rồi còn gì.

“Được, lấy tôi con này.”

Khưu Bạch treo con thỏ lên đòn cân bên cạnh: “Bốn cân sáu lạng, tổng cộng ba tệ sáu xu.”

Bác gái lấy tiền đưa cho Khưu Bạch, hài lòng rời đi.

Khưu Bạch thu tiền xong cong cong khoé miệng, vẫy tay với Chu Viễn đang đứng bên kia đường, làm khẩu hình miệng: “Em có giỏi không?”

Chu Viễn đang dựa vào tường quan sát Khưu Bạch, đôi mắt ngấn nước của cậu khi cười đặc biệt hấp dẫn, khiến người khác có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên.

Khi nói chuyện với người khác cậu ấy sẽ hơi khom lưng xuống, rất lễ phép, khuôn mặt xinh đẹp luôn thu hút các bác gái tới, lời nói lại khiến họ vui vẻ, sau đó hài lòng mà mua cái này cái kia.

Mặc dù trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Khưu Bạch nhưng trong ấn tượng thì cậu không giống như vậy, dường như đã có sự thay đổi từ cái ngày cậu bị đập đầu ngất xỉu.

Bất giác anh đã nhìn chằm chằm cậu rất lâu.

Khưu Bạch vẫy tay với anh khiến anh hoàn hồn lại, Chu Viễn khẽ hừ nhẹ một tiếng, che giấu việc bản thân chột dạ.

Khưu Bạch thấy anh quay đầu làm ngơ không quan tâm thì cũng không thèm để ý, cười híp mắt tiếp tục bán hàng. Bằng cái miệng ngọt ngào của mình cậu đã nhanh chóng bán sạch những con thú còn lại.

Cậu cầm tiền đi về phía Chu Viễn, hơi nâng cằm lên nói với anh: “Thế nào, thấy em có giỏi không? Nếu để cho anh bán thì không biết phải bán tới khi nào mới xong.”

Chu Viễn cầm tiền, đôi mắt tối sầm lại: “Lần sau cậu đừng tới nơi này nữa, rất nguy hiểm.”

Khưu Bạch lúc này mới nhớ tới mục đích của mình: “Em tới đây để mua thịt heo, nhưng không có quầy bán thịt nào.”

“Cậu muốn mua thịt à?”

Khưu Bạch gật đầu.

“Vậy cậu đứng ở chỗ này chờ tôi.” Chu Viễn nói.

Khưu Bạch hỏi theo: “Anh đi đâu vậy?” Chu Viễn không trả lời.

Cậu đảo mắt, hiểu ra Chu Viễn muốn làm gì, nói thêm một câu: “Em muốn lấy thịt ba chỉ, không lấy thịt mỡ!”

Khoảng nửa giờ sau, không biết Khưu Bạch đã chờ bao lâu thì Chu Viễn mới trở lại.

Trên tay anh cầm theo hai dây thịt ba chỉ heo đưa cho Khưu Bạch.

Khưu Bạch há to miệng, sợ hãi kêu lên: “Oa.”

“Anh giỏi thế, anh mua ở đâu vậy, có thể dẫn em tới đó hay không, để lần sau em tự đi mua.”

Chu Viễn nói: “Không dẫn cậu đi.” Đó là một lò mổ tư nhân, bất chấp để kiếm tiền nên rủi ro rất lớn. Một khi bị bắt, tất cả những người có liên quan sẽ phải ngồi tù. Không biết tại sao anh không muốn cậu thanh niên trẻ trước mắt này gặp nguy hiểm.

Khưu Bạch bĩu môi: “Vậy để em trả tiền cho anh, anh mua hết bao nhiêu vậy?”

Chu Viễn đi về phía trước: “Không cần trả, đây là tiền công cậu giúp tôi bán đồ.”

“Không, không được đâu. Nếu thế thì chuyện hôm qua anh cứu em phải tính thế nào đây?” Ơn cứu mạng cậu còn chưa trả, làm sao có thể lợi dụng anh được. Hơn nữa gia cảnh Chu Viễn có vẻ khá nghèo, bà nội của anh bị bệnh, dù đã uống thuốc nhiều năm nên gần như anh không dành dụm được gì.

Ai mà ngờ câu nói tiếp theo của Chu Viễn khiến lòng biết ơn của Khưu Bạch tan thành mây khói trong nháy mắt.

“Cái bẫy đó là tôi đặt, nên chuyện tôi cứu cậu là phải làm.”

Khưu Bạch trợn to hai mắt: “Anh nói cái gì? Cái bẫy đó là do anh đặt á!”

“Anh… Anh…” Cậu tức giận đỏ bừng mặt nhưng không biết phải nói gì. Không ngờ thủ phạm khiến cậu sợ hãi cả buổi chiều lại chính là Chu Viễn? Uổng công cậu xem anh như ân nhân cứu mạng!

Thế nhưng nghĩ lại thì, nếu không phải do cậu chạy lung tung thì làm sao có thể rơi vào bẫy, không thể trách Chu Viễn được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu không biết là nên giận Chu Viễn hay là nên giận chính mình nữa.

Khưu Bạch giận dữ đi về phía trước, khi đến điểm hẹn thì thấy xe bò đã rời đi rồi. Tức giận dậm chân hai cái, hơi hoang mang vì cậu không nhớ đường.

Trước đó mỗi lần nguyên chủ lên thị trấn đều ngồi xe bò cho nên cũng không nhớ đường về.

Chuyện này Khưu Bạch bó tay.

“Đi theo tôi, tôi biết đường về.” Giọng nói của Chu Viễn từ phía sau truyền đến.

Khưu Bạch quay đầu nhìn Chu Viễn, hai má phồng lên: “Phải đi bộ về sao?”

Chu Viễn đút tay vào túi quần, nói: “Ừ.”

“Vậy thì em phải đi ăn cái gì đó, em đói bụng không đi nổi đâu.” Lúc ngồi xe bò mất tới một giờ, nếu đi bộ về thì ít nhất cũng mất hai giờ, cậu phải lo lấp đầy cái bụng của mình trước đã.

Chu Viễn bực mình “Chậc” một tiếng, nói: “Rắc rối.”

Khưu Bạch nhìn anh chằm chằm: “Em vẫn còn trong tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói bụng là hiển nhiên mà.”

Chu Viễn dẫn cậu đến một nhà hàng quốc doanh, nói là nhà hàng quốc doanh nhưng thật ra ở trong mắt Khưu Bạch thì chỗ này chỉ là quán ăn nhỏ hẹp, chật chội, bên trong chỉ có năm, sáu cái bàn.

Bên cạnh cửa sổ có một tấm bảng đen ghi:

[Các món của ngày hôm nay: Cá kho, bắp cải xào thịt heo, khoai tây bào sợi chua cay.

Món chính: Cơm trắng, bánh màn thầu, mì Dương Xuân.]

Trong đó, chữ cơm trắng bị vạch ngang một đường, nghĩa là đã bán hết.

“Đồng chí, cho hai bát mì Dương Xuân, hai cái bánh màn thầu.” Khưu Bạch nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh đó. Mì nấu nhanh, ăn nhanh để còn về nhà nữa.

Sau khi phục vụ bưng lên mì và bánh màn thầu, Khưu Bạch gói bánh lại cho vào túi, sau đó đẩy một bát mì Dương Xuân đến trước mặt Chu Viễn: “Anh ăn đi.”

Chu Viễn: “Tôi không ăn.”

Khưu Bạch thúc giục: “Mau ăn đi, anh đến đây sớm hơn em, bây giờ chắc là bụng trống rỗng rồi.”

Cậu dừng một chút rồi nói thêm: “Em… Em không giận anh, em, em giận chính bản thân mình. Suy cho cùng là do em chạy lung tung gây rắc rối cho người khác. Anh cũng đừng giận em nữa, ăn đi, ăn no mới có sức đi về chứ.”

Đôi mắt đen của Chu Viễn khẽ dao động, anh thốt ra hai chữ: “Không giận.”

“Hả?” Khưu Bạch nhìn anh, còn Chu Viễn đã cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Bấy giờ Khưu Bạch mới nhận ra là Chu Viễn nói không giận cậu.

Cậu cười cười, cúi đầu ăn mì.

Khưu Bạch vừa ăn vừa nghĩ, nhà hàng quốc doanh đúng là nhà hàng quốc doanh, đầu bếp này tay nghề giỏi thật, sợi mì dai dai, nước dùng ngon, cắn một miếng là hương vị tràn ngập khoang miệng.

Miệng cậu nhỏ nên chỉ ăn được từng miếng nhỏ, cộng thêm kiếp trước cậu đã tập thành thói quen tốt, cho dù có đói tới đâu cũng không như lang thôn hổ yết.

Mà Chu Viễn chỉ ăn vài miếng là đã xong tô mì rồi.

Khưu Bạch ngẩn ra: “Anh ăn no chưa, có cần gọi thêm một bát nữa không?”

Chu Viễn: “Tôi no rồi.”

“Được rồi.” Khưu Bạch tăng nhanh nhịp độ nhưng vẫn còn chậm so với Chu Viễn.

Chu Viễn dựa lưng vào ghế, ôm vai nhìn Khưu Bạch, không nói việc thanh niên này nhìn xinh đẹp hơn con gái, mà đến cả việc ăn uống cũng nhỏ nhẹ như thế, vừa yếu ớt vừa thích khóc, đầu óc còn có chút không bình thường, luôn nhìn nhầm anh thành anh trai cậu.

Thật không biết bố mẹ cậu ta làm thế nào mà nuôi thành ra thế này, nếu như là anh, anh không đánh cho nhừ đòn mới lạ.

(Tác giả có lời: Tôi khuyên anh đừng gáy nhiều.)

Khưu Bạch ăn mì xong, xoa xoa cái bụng căng phồng rồi thở dài thoả mãn, sau đó lấy khăn tay trong túi ra lau miệng.

Chu Viễn lại cau mày.

Khưu Bạch nhìn thoáng qua rồi giơ khăn tay lên: “Anh cũng muốn lau miệng sao?”

Chu Viễn bước ra ngoài mặc kệ cậu ta.

Khưu Bạch bỏ khăn tay vào túi, cậu cũng không còn cách nào, ai bảo thời kỳ này không có giấy ăn, giấy vệ sinh thì quá cứng không dùng lau miệng được. Chiếc khăn tay này là cậu dùng một miếng vải mềm của nguyên chủ cắt ra, rất là quý giá đó.

Lúc hai người bước ra thì đã hơn hai giờ chiều, thời gian này là ánh nắng to nhất, cũng độc nhất.

Mặt trời khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời, ánh nắng chói chang nóng cháy chiếu đến khắp mọi nơi.

Khưu Bạch vừa mới đi được một đoạn đã nóng toát mồ hôi, áo sơ mi dính sát vào người, siết đến mức cậu sắp không thở nổi.

Cậu xắn tay áo đến khuỷu tay, cúc áo ở cổ cũng mở ra cảm nhận luồng gió từ cổ áo thổi vào khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Chu Viễn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy xương quai xanh của thanh niên lộ ra, trắng đến chói mắt.

Anh quay mặt đi: “Cậu mặc áo đàng hoàng lại mau!”

“Em nóng mà.” Khưu Bạch lắc lắc đầu, ỉu xìu nói.

Chu Viễn bất lực thở dài, dẫn cậu tới cây cổ thụ bên đường: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong, anh xoay người đi vào trong rừng cây.

Một lúc sau, anh bưng một cái lá sen to đưa tới cho Khưu Bạch, tích chữ như vàng nói: “Uống đi.”

Khưu Bạch ngửa cổ ra xem, là nước!

Cổ họng cậu khô khốc muốn chết, cậu nhanh chóng nhận lấy ừng ực uống cạn.

Bởi vì vội vàng nên nước theo cằm cậu chảy xuống cổ, tới hõm xương quai xanh thì dừng lại một chút rồi tiếp tục chảy vào trong áo cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Vệt nước dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi như đang phát sáng.

Chu Viễn vô thức nắm tay lại, yết hầu trượt lên xuống, cảm thấy có hơi khát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play