Khưu Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người phía trên.
Là Chu Viễn! Không, đó là vị cứu tinh của cậu!
Quả thực là Khưu Bạch mừng tới sắp khóc: “Em không cẩn thận ngã vào trong này, anh kéo em lên được không?”
Chu Viễn bị ánh mắt sáng ngời của cậu làm cho giật mình, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Chờ chút.”
Anh tháo sợi dây thừng quấn quanh thắt lưng xuống, ném một đầu xuống hố và nói với Khưu Bạch: “Nắm lấy, tôi sẽ kéo cậu lên.”
Khưu Bạch không còn bao nhiêu sức lực, sợ mình không giữ được dây rồi rơi xuống đám cọc nhọn bên dưới nên dùng buộc dây thừng quanh eo mình.
“Em xong rồi, anh kéo đi.”
Chu Viễn nói: “Chờ đã, cậu cầm con thỏ kia lên luôn.”
Khưu Bạch sửng sốt, sau đó cầm hai tai của con thỏ lấy nó xuống khỏi cái cọc tre.
Chu Viễn thấy cậu đã chuẩn bị xong thì đặt cây đèn pin xuống đất, dùng hai tay kéo dây. Vì dùng sức nên hai cánh tay nổi gân xanh lên làm nổi bật những khối cơ rắn chắc, tràn đầy sức mạnh.
Sau khi Khưu Bạch được anh kéo lên, cậu trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.
“Cậu không sao chứ.” Chu Viễn nhìn sắc mặt tái nhợt và hai mắt đỏ như con thỏ của cậu.
Hơi nước trong đôi mắt hoa đào dần dần tụ lại hóa thành từng giọt nước mắt to lặng lẽ rơi xuống đất.
Khưu Bạch ở hiện đại chỉ là một sinh viên đại học được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu nổi sự sợ hãi như vậy. Sau khi được cứu lên an toàn, lúc này nỗi sợ hãi mới ập tới, nó gần như khiến cậu sụp đổ.
“Khóc gì mà khóc?” Chu Viễn không nhìn nổi một tên đàn ông khóc lóc, anh hung ác hỏi.
Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đẫm lệ, mơ hồ không rõ, cậu thật sự nhìn Chu Viễn thành anh trai cậu.
Cậu nhào vào vòng tay của Chu Viễn, nức nở nói: “Anh à, em sợ quá, em suýt chút nữa thì chết rồi.” Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần gặp chuyện tủi thân đều chui vào lòng anh trai tìm kiếm cảm giác an toàn.
Chu Viễn cứng đờ, thiếu niên trong lòng khóc rất thảm thiết, nước mắt thấm ướt bờ vai anh, từng giọt nóng hổi lại làm lòng anh ngứa ngứa.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, anh kéo cánh tay thiếu niên đẩy ra, trầm giọng nói: “Tôi không phải anh của cậu!”
Khưu Bạch chậm rãi dụi dụi mắt, tủi thân chu chu miệng, đúng rồi, đây không phải anh trai, anh cậu không có ở đây.
Người thanh niên trước mặt hai mắt đỏ hoe, nước mắt run rẩy rơi xuống từ hàng mi cong, đôi môi nứt nẻ tái nhợt trông rất đáng thương.
Chu Viễn nhìn thanh niên thế này, trong lòng thầm nguyền rủa, chết tiệt, cứ như đàn bà! Không giống một người đàn ông gì cả!
Rồi lại suy nghĩ lại, chẳng lẽ vừa rồi anh hung dữ quá? Đẩy cậu bị đau?
Tại sao người thanh niên trí thức này lại yếu ớt như vậy.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay, khô khan nói: “Đừng khóc, đám thanh niên trí thức tìm cậu tới sắp điên rồi, cậu mau xuống núi đi.”
Khưu Bạch lau nước mắt, muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn ngồi bệt trở lại.
Chu Viễn một tay đỡ lấy cậu, nhìn xuống hai chân bủn rủn hỏi: “Cậu bị thương sao?”
Khưu Bạch lắc đầu nói nhỏ: “Em không còn sức nữa.”
Cả buổi chiều cậu ở trong hố, vừa lạnh vừa đói vừa sợ, bây giờ cậu không còn một chút sức lực nào.
Chu Viễn hơi lo lắng, trong bẫy đầy cọc tre vót nhọn, lỡ đâm vào chỗ nào mà bọn họ không phát hiện kịp thì lúc xuống núi sẽ rất nguy hiểm.
Anh cau mày, một tay cầm đèn pin, tay còn lại sờ lên chân của Khưu Bạch. Khưu Bạch có chút xấu hổ, Chu Viễn chỉ nghĩ cả hai người bọn họ đều là đàn ông không có gì cấm kỵ, nhưng cậu là đồng tính mà… Cậu thực sự thấy khó xử.
Chu Viễn thấy cậu che che giấu giấu nghĩ cậu bị thương thật nên càng cố sức đẩy tay Khưu Bạch ra, quả nhiên thấy trên quần của cậu có một lỗ thủng. Anh kéo quần ra nhìn, chỉ thấy hai vệt máu đỏ tím nằm trên cái đùi trắng nõn khiến người khác nhìn mà giật mình.
Anh không nhịn được đưa tay chạm vào, xúc cảm ấm áp trơn bóng khiến lòng anhchấn động.
“Á á!” Khưu Bạch bị đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào làm đau đến phát ra tiếng.
Chu Viễn định thần lại, nhanh chóng thu lại bàn tay như bị bỏng, yết hầu lên xuống hai lần mới khàn giọng nói: “Cậu kêu cái gì! Chỉ bị rách da một chút thôi, xuống núi bôi thuốc mỡ là được rồi!”
Khưu Bạch tủi thân muốn xỉu: “… Biết rồi.”
Chu Viễn thở dài, quay lưng lại cúi người xuống: “Leo lên, tôi cõng cậu xuống.”
Khưu Bạch cũng không khách khí với anh, cậu leo lên bằng tay và chân, vòng tay qua cổ anh rồi nói: “Đi thôi.”
Lưng của anh rất rộng, rất có cảm giác an toàn, Khưu Bạch nằm úp sấp trên đó, nghiêng đầu nhìn đường nét khuôn mặt lạnh lùng của anh mà cảm thấy trái tim đập dữ dội, hoa sen nhỏ trong lòng lại nở ra.
Chu Viễn lại cứu cậu thêm một lần, người đàn ông này rất đẹp trai, cậu rất thích.
Cậu nhất định không để một người đàn ông tốt như vậy bị nữ chính huỷ hoại, tuy rằng cậu không biết phải làm như thế nào…
Khưu Bạch rầu rĩ không vui nghĩ, cảm giác mệt mỏi dần dần chiếm cứ đại não rồi nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Lúc này Chu Viễn cảm thấy không được ổn lắm. Đầu Khưu Bạch dựa vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên da thịt khiến anh ngứa ngáy, thậm chí lỗ tai cũng không nhịn được nóng lên.
Anh khó chịu cử động cái cổ, nhưng nghe thấy thanh niên trên lưng rầm rì một tiếng thì lập tức cứng người. Sau khi lấy lại bình tĩnh liền vững vàng từng bước đi xuống núi.
Khưu Bạch bị đói đến tỉnh, trời còn chưa sáng nhưng cảm giác thiêu đốt trong dạ dày khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu chui từ trong chăn ra, lấy cái bánh hạch đào cuối cùng để ăn rồi uống một ly nước mới miễn cưỡng dằn cơn đói xuống.
Nhưng dù làm thế nào cậu cũng không ngủ tiếp được, cứ như vậy mở mắt tới sáng.
Khi Lữ Nam thức dậy thì bắt gặp cảnh Khưu Bạch mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ dọa hắn sợ hết hồn.
“Cậu làm sao vậy?”
Khưu Bạch nói một cách đầy hối lỗi: “Tôi không sao, tôi rất xin lỗi chuyện ngày hôm qua, đều tại tôi chạy lung tung khiến các cậu lo lắng.”
Lữ Nam xua tay: “Cậu không sao là tốt rồi thế nhưng Lưu Vĩ rất hoảng sợ, ngày hôm qua cậu không trở lại làm hắn lo lắng tới mức không ăn cơm, vẫn tự trách mình không đi cùng cậu.”
Lưu Vĩ lúc này cũng tỉnh dậy, lặng lẽ nhìn Khưu Bạch, trong mắt hiện lên vẻ tự trách và áy náy.
Khưu Bạch nhanh chóng an ủi hắn: “Là lỗi của tôi, cậu đừng để trong lòng, huống hồ tôi cũng không gặp việc gì mà.” Đầu óc người cũng quá đơn giản rồi, nghĩ cái gì cũng viết hết lên trên mặt.
Sau đó Lưu Vĩ nở một nụ cười ngốc nghếch, gật đầu rồi đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Nhìn Lữ Nam đang mặc quần áo, Khưu Bạch nhân cơ hội này để hỏi: “Tối hôm qua Chu Viễn đưa tôi về à?” Cậu ngủ một giấc tới hơn nửa đêm, cái gì cũng không nhớ được.
“Là Chu Viễn cõng cậu trở về. Bọn tôi còn tưởng cậu bị thương, kết quả chỉ là đang ngủ, thực sự là sợ bóng sợ gió một hồi.”
Khưu Bạch hỏi: “Vậy sau đó anh ấy có nói cái gì không?”
“Không có, anh ta để cậu xuống là rời đi luôn.”
Khưu Bạch nghe vậy thì “Ừ” một tiếng, không hăng hái lắm.
Lữ Nam thấy thế nói tiếp: “Chiều hôm qua khi phát hiện cậu mất tích, Tô Cẩm rất gấp gáp, vẫn luôn trợ giúp mọi người đi tìm cậu. Dù gì người ta cũng là con gái, cậu nhất định phải cảm ơn tử tế đấy.”
Nhìn nụ cười trêu chọc trên mặt Lữ Nam, Khưu Bạch giật giật khóe môi: “Ánh mắt đó của cậu là sao, giữa tôi và Tô Cẩm không có việc gì cả.”
“Tôi nghĩ cô gái đó thích cậu, mấy ngày trước cô ấy còn tặng đường cho cậu.”
Nhắc đến chuyện này, Khưu Bạch vỗ trán: “Nếu cậu không nhắc khéo tôi quên mất, tôi phải trả lại tiền cho cô ấy. Đường là tôi mua lại mà thôi, cậu cũng đừng nói lung tung ra ngoài làm mất danh tiếng con gái nhà người ta. “
Lữ Nam thấy cậu nói chuyện nghiêm túc nên gật đầu, nói sang vấn đề khác: “Hôm nay là ngày nghỉ nên bọn tôi định lên thị trấn mua chút đồ, cậu có đi không?”
“Lên thị trấn hả! Đi chứ đi chứ!” Khưu Bạch vui vẻ trở lại, mấy ngày nay những chuyện mới mẻ cứ nối tiếp nhau, cậu không có thời gian thương cảm cho số phận của chính mình.
Trong lúc ăn, Khưu Bạch nhớ tới cảm giác đói bụng dưới đáy hố ngày hôm qua, cho nên dù cảm thấy thức ăn rất khó nuốt nhưng cậu vẫn nhất quyết ăn hết tất cả.
Ăn xong, cậu vuốt vuốt cái bụng căng tròn mà có cảm giác thỏa mãn lạ thường, đây có lẽ là di chứng do bị đói để lại.
Bởi vì phải đi ra ngoài nên Khưu Bạch tự mình sửa soạn một chút. Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, sạch sẽ lại gọn gàng. Nhìn thanh niên trẻ trong gương, cậu tự kỷ sờ sờ cằm rồi cảm thán nói, đúng là một anh chàng đẹp trai!
Khưu Bạch theo sau một vài người đến cổng làng, một chiếc xe bò đã yên lặng đợi ở đó, trên xe có hai ba người ngồi, tất cả đều muốn đi lên thị trấn.
“Mấy thanh niên trí thức các cậu cũng lên thị trấn à!” Chú Lưu, người đang đánh xe bò nhiệt tình chào đón bọn họ.
Mọi người mỉm cười gật đầu, mỗi người đưa cho chú Lưu hai xu, đó là tiền xe.
Mặc dù đất nước vẫn không cho phép kinh doanh nhưng mọi người đều là người trong thôn nên không ai nói việc này ra. Thị trấn nói xa cũng không xa mà nói gần cũng chẳng gần, chú Lưu đánh xe đưa bọn họ đi coi như để người trong thôn di chuyển dễ dàng hơn.
Khưu Bạch vừa lên xe liền nghe thấy một giọng nữ: “Khưu trí thức, ngồi ở đây.”
Cậu quay đầu lại thì thấy đó là Tô Cẩm, xem ra lời nói ngày đó của cậu không có tác dụng gì.
Trên xe còn có hai dì trung niên đều nhìn hai người cười cười, ở cái tuổi này rồi, tâm ý của Tô Cẩm làm sao giấu được đôi mắt bọn họ.
Khưu Bạch thầm thở dài trong lòng, không sang bên đó ngồi mà ngồi xuống đối diện với Tô Cẩm.
“Khưu trí thức, hôm qua anh có bị thương không, em đã đi tìm anh rất lâu đó.” Tô Cẩm quan tâm hỏi.
Khưu Bạch lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn cô nhiều.”
Cậu từ trong túi lấy ra năm mươi xu đưa cho Tô Cẩm: “Đồng chí Tô, đây là tiền mua số đường mà hôm đó cô đưa tôi, hôm nay tôi mang đến trả, xin cô nhận lấy.”
Tô Cẩm nhất thời không biết phải làm thế nào, lắp bắp nói: “Đường đó là em tặng cho anh, em không cần tiền.”
Khưu Bạch nghiêm túc từ chối: “Đồng chí Tô, tôi không thể vô cớ nhận đồ của cô được.”
Đôi mắt của Tô Cẩm đỏ hoe, miệng như sắp nói những lời như “Em thích anh.”
Khưu Bạch nhanh chóng dùng ánh mắt ngăn cô lại.
Thấy xung quanh có nhiều người như vậy, da mặt Tô Cẩm cũng mỏng nên lời tỏ tình bị kìm lại, cô không thể làm gì hơn ngoài nhận tiền.
Ánh mắt của hai dì trung niên rất khó hiểu, như có thể nhìn thấu nội tâm của Tô Cẩm, điều này khiến vẻ mặt của Tô Cẩm có chút lúng túng.
Thật ra Khưu Bạch không muốn khiến Tô Cẩm mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng lúc này nguyên chủ và Tô Cẩm chỉ dây dưa chuyện này, cậu muốn giải quyết dứt điểm.
Hôm nay ở trước mặt những người này, cậu đã trả lại tiền cho cô, trong tương lai nếu Tô Cẩm trùng sinh thì không có cách nào đổ nước bẩn lên người cậu được.
Sớm muộn gì cậu và Tô Cẩm cũng trở mặt, sớm một ngày hay trễ một ngày cũng không có gì khác nhau.
Đêm hôm qua sau khi thức dậy thì Khưu Bạch không ngủ tiếp được nữa, cậu suy nghĩ về những việc trong tương lai.
Một khi Tô Cẩm trùng sinh, cậu chắc chắn sẽ bị xử lý. Nhưng cậu đã nắm rõ tình tiết bộ truyện, biết Tô Cẩm sẽ dùng cách gì để đối phó cậu, đến lúc đó binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn là được.
Cậu vĩnh viễn đi trước Tô Cẩm một bước, căn bản không cần phải sợ cô.
Ngoài ra, cậu phải “bắt cóc” Chu Viễn, không phải với tư cách người yêu thì làm anh em cũng được.
Tóm lại là không thể để anh có liên hệ nào với Tô Cẩm nữa, xem đến lúc đó Tô Cẩm sẽ đi ôm cái đùi vàng của người nào.
Nghĩ như vậy, tâm tình bất an lo lắng từ lúc xuyên qua của Khưu Bạch dần dần lắng xuống.
Xe bò lắc lư mất một giờ mới đến thị trấn.
Hai cô gái Ngô Lỵ và Tôn Thiến đồng hành cùng nhau rời đi, trong khi Lữ Nam, Lưu Vỹ và Khưu Bạch cùng nhau đến hợp tác xã bán đồ dùng.
Hợp tác xã người ra vào tấp nập, quầy nào cũng đông nghịt người, có người thật sự đi mua đồ, còn phần lớn là tới xem náo nhiệt.
Giọng nói sắc bén oang oang của nhân viên bán hàng liên tục vang lên: “Muốn mua cái gì thì nói nhanh một chút, người phía sau đang chờ đó!”
“Không có tiền thì đừng có chạm vào, này… Chạm vào nữa thì hỏng đấy!”
“Anh kia, không trả tiền mà muốn bỏ đi à!”
…
Âm thanh ồn ào khiến Khưu Bạch cảm thấy choáng váng, may mắn là có Lữ Nam và Lưu Vỹ kéo cậu, ra sức chen vào quầy hàng.
Người bán hàng nhìn thấy Khưu Bạch ăn mặc sạch sẽ, ngoại hình lại đẹp trai, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Đồng chí, cậu muốn mua gì?”
Lữ Nam và Lưu Vĩ phía sau đều sửng sốt, thái độ đối xử của người này thật sự rất khác biệt với bọn họ, vừa rồi nhân viên bán hàng cực kỳ hung dữ nhưng bây giờ lại thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.
Khưu Bạch nhìn thấy kẹo bơ cứng thỏ trắng trên quầy, hai mắt sáng lên: “Tôi muốn mua cái này.”
“Đồng chí, kẹo bơ cứng này được mua từ tỉnh lỵ, không cần phiếu, một cân giá một tệ năm xu.”
Khưu Bạch “Chậc” một tiếng, làm gì đắt thế, còn đắt hơn thịt.
“Tôi mua một cân.” Cậu lấy ra một tệ năm xu đưa cho người bán hàng.
Người bán hàng nói: “Được rồi.” Cô nhanh chóng cân lên một cân rồi đưa cho Khưu Bạch.
Cảm nhận túi kẹo nặng nặng trong tay, Khưu Bạch cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Lữ Nam và Lưu Vĩ không mua kẹo vì quá mắc, điều kiện gia đình bọn họ cũng không tốt bằng Khưu Bạch.
Sau đó ba người họ đi thêm một số quầy hàng xung quanh, mỗi người đều mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày rồi ra khỏi hợp tác xã.
Trong hợp tác xã nhiều người, không khí không lưu thông, oi bức làm các loại mùi trộn lẫn vào nhau khiến Khưu Bạch choáng váng. Cậu ra bên ngoài hít một hơi thật sâu lập tức cảm thấy mình như sống lại.
“Tôi muốn mua một ít thịt.” Khưu Bạch nói với hai người kia.
Lưu Vĩ lắc đầu: “Bây giờ thịt đã bán hết rồi, cậu muốn mua thịt thì phải dậy rất sớm.”
“Vậy à.” Khưu Bạch suy sụp, vô cùng thất vọng. Từ khi tới chỗ này cậu không còn được ăn ngon nữa, hơn nữa mỗi ngày đều chịu đói, cậu cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa thì cuộc sống của cậu sẽ không còn niềm vui nào nữa.
“Nhưng tôi biết một chỗ này.” Lữ Nam thần bí nói.
Hai mắt Khưu Bạch lập tức sáng rỡ, nhìn hắn chằm chằm.
Lữ Nam giả vờ ho khan một tiếng, khơi đủ hứng thú của hai người kia xong thì lúc này mới chậm rãi phun ra hai chữ: “Chợ đen.”