Khưu Bạch ừng ực ừng ực uống hết một nửa mới phát hiện Chu Viễn nhìn mình chằm chằm, cậu suy nghĩ một chút, đem phần nước còn lại đưa cho Chu Viễn .
“Nè, anh cũng uống đi.”
Chu Viễn nhận lấy một hơi uống hết, dùng mu bàn tay tùy ý lau miệng.
Dã tính mười phần, đẹp trai đến mức khiến tim Khưu Bạch đập rộn ràng như chú nai con chạy loạn.
Ở hiện đại, những người theo đuổi cậu mỗi một người đều ăn mặc rất chăm chút, ngôn hành cử chỉ nhã nhặn, thanh lịch, không bao giờ làm ra hành vi khó coi nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác cậu lại cứ thích loại đàn ông mạnh mẽ thô lỗ này, từ đầu tới chân nồng nặc hóc môn nam tính, gợi cảm đến nỗi khiến chân cậu run lên.
Khưu Bạch một tay chống quai hàm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Viễn, chỉ thiếu chảy nước bọt nữa mà thôi.
Chu Viễn bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn đến cả người ngại ngùng, nhưng anh không hiểu ánh mắt này có ý gì, chỉ cảm thấy Khưu Bạch thật ngốc nghếch.
Nghỉ ngơi xong rồi, Khưu Bạch đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: “Đi thôi.”
Chu Viễn im lặng đi ở phía trước dẫn đường, Khưu Bạch ở bên cạnh anh ríu ra ríu rít nói không ngừng, Đông nói một câu Tây nói một câu. Chu Viễn không để ý tới cậu, cậu liền tự biên tự diễn.
Dần dần, Chu Viễn phát hiện Khưu Bạch nói càng ngày càng ít, bước đi cũng càng ngày càng chậm, đã tụt lại phía sau một đoạn xa, tư thế đi cũng có chút kỳ lạ.
Anh cau mày nhìn sang mới phát hiện sắc mặt thanh niên đã trắng bệch, mồ hôi ẩm ướt khiến tóc dính vào trên trán, trên thái dương đều là mồ hôi.
Anh bỗng nhiên nhớ tới, mấy ngày trước Khưu Bạch đã một lần vì say nắng mà ngất xỉu, lần này không phải là lại say nắng nữa chứ.
Chu Viễn nhanh chân đi đến bên cạnh Khưu Bạch, cầm cánh tay của cậu: “Cậu sao rồi? Có phải là say nắng không? Đầu có choáng váng không? Có cảm thấy buồn nôn không?”
Khưu Bạch bị động tác của anh làm cho càng mơ hồ, trong đầu khó chịu nhưng lại nghĩ, không ngờ anh có thể nói nhiều chữ một lần đến vậy, thật ngạc nhiên.
Cậu khó khăn nói ra một câu: “Anh buông em ra, để em ngồi xuống nghỉ một chút.”
Chu Viễn lôi cậu ngồi vào chỗ bóng mát, lông mày nhíu chặt nhìn chằm chằm Khưu Bạch không nói một lời.
Khưu Bạch nhìn sắc mặt anh còn khó coi hơn mình, khoát tay: “Em không sao, chỉ là…” Cậu ngập ngừng khó nói.
“Là cái gì?” Chu Viễn thấy cậu muốn nói lại thôi, buồn bực mà truy hỏi.
“Chân… Chân đau.” Khưu Bạch đỏ mặt, tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Cái gì?” Chu Viễn không nghe rõ.
Khưu Bạch không thèm đến xỉa gì nữa, gằn từng chữ hô to: “Chân – em – đau!”
Chu Viễn ngớ ra một chút, sau đó đen mặt từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ ném cho Khưu Bạch.
“Cái gì vậy?” Khưu Bạch nói nhỏ rồi mở cái hộp ra, bên trong là thuốc mỡ màu xanh lá sẫm. Cậu đưa lên mũi ngửi: “Là thuốc mỡ!”
Khưu Bạch kinh ngạc: “Tại sao anh lại có cái này?”
Sắc mặt Chu Viễn càng đen hơn, không trả lời câu hỏi của Khưu Bạch, lớn tiếng nói: “Cậu tự bôi thuốc đi!”
Tại sao? Tại sao? Mẹ nó, anh cũng không biết tại sao!
Mới sáng sớm đã mất hai tiếng đi lên thị trấn, chuyện đầu tiên không phải là tới chợ đêm chiếm vị trí thật tốt, mà như bị điên chạy đi mua thuốc cao bôi trầy da.
Trời mới biết lúc đó trong đầu anh đang nghĩ cái gì!
Khưu Bạch đã sớm quen tính tình Chu Viễn khi thì tốt khi thì nóng nảy, dù gì anh cũng không đánh người, cậu không thèm chấp nhặt làm gì.
Thấy bốn bề vắng lặng, Khưu Bạch lấy một cục thuốc mỡ từ hộp ra lòng bàn tay xoa cho nóng lên, sau đó cởi quần xuống chuẩn bị bôi lên đùi, bỗng nhiên ý thức được bên cạnh còn có một người.
Vì vậy yên lặng quay lưng lại.
Chu Viễn chỉ nhìn thấy trước mắt chợt lóe lên da thịt trắng như tuyết, trắng đến hai mắt anh run lên.
Anh cọ răng vào nhau, bỗng nhiên xoay người, đi tới bên cạnh một cái cây khác mạnh mẽ đạp một cái.
Con mẹ nó, phiền chết mất!
Thuốc mỡ bôi trên đùi lành lạnh giúp giảm bớt đau đớn do quần cọ xát vào.
Khưu Bạch cảm thấy rất thoải mái, cậu nói cảm ơn với Chu Viễn đang đứng bên cạnh rồi đem thuốc mỡ trả lại anh.
Chu Viễn tức giận nói: “Đồ cậu đã sử dụng qua thì khỏi trả lại cho tôi, tôi không lấy!”
Khưu Bạch: “…”
Không lấy thì thôi, cậu giữ lại tự dùng vậy.
Hai người một đường phiền phiền nhiễu nhiễu mà về làng, lộ trình hai tiếng đi thành hơn ba tiếng.
Khưu Bạch có một chút ngượng ngùng, nếu như không phải tại cậu thì Chu Viễn đã về đến nhà từ lâu.
Đứng ở chỗ rẽ trên đường, cậu gọi Chu Viễn đang muốn đi về.
“Cho anh này.” Cậu lấy ra một cái bọc giấy.
Chu Viễn chưa nhìn đã nói không lấy.
“Nói cho anh thì là cho anh.” Khưu Bạch nhét bọc giấy vào trong ngực Chu Viễn rồi bỏ chạy.
Chu Viễn nhìn bóng lưng chạy đi của thanh niên, cúi đầu mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong có hai cái màn thầu trắng cùng với một miếng bánh táo đỏ.
Còn có một viên kẹo thỏ trắng.
Mặt trời về Tây, ráng chiều tràn đầy ở đường chân trời, khiến toàn bộ ngôi làng đều bao phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt.
Nam nhân cao lớn cụp mắt đứng tại chỗ, sững sờ hồi lâu mới quay người về nhà.
Lúc Khưu Bạch trở lại ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức thì vừa lúc bọn họ bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Nhìn thấy Khưu Bạch, Tôn Thiến hỏi: “Sao bây giờ cậu mới về?”
“Đừng nhắc chuyện này nữa.” Khưu Bạch đưa hai dây thịt ba chỉ trong tay lên: “Làm thịt kho tàu ăn.”
Lữ Nam kinh ngạc: “Cậu mua được thịt này!”
Khưu Bạch đắc ý gật đầu: “Tối nay mọi người ăn thoải mái!”
Ngô Lỵ đang chuẩn bị nấu cơm, nhận hai dây thịt từ tay Khưu Bạch áng chừng một chút: “Chỗ này cũng phải ba cân, nấu hết toàn bộ à?”
“Đúng vậy!” Khưu Bạch như chém đinh chặt sắt nói: “Khí trời nóng như vậy, không nấu thì thịt hỏng hết.”
Cậu lại từ trong bao lấy ra gia vị và dầu ăn, đưa cho Ngô Lỵ: “Chút nữa cho gia vị nhiều một chút, như vậy ăn mới ngon.”
Ngô Lỵ gật gật đầu, vô cùng tự tin: “Được, tôi sẽ nấu với tất cả khả năng của mình!”
Đợi khi Ngô Lỵ bưng ra một dĩa thịt lớn thơm ngát, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập.
“Chờ đã!” Khưu Bạch ngăn cản mấy người đang nóng lòng muốn thử: “Trước hết để cho tôi dành ra một bát cái đã.”
Cậu lấy ra hộp cơm của bản thân, múc hai muỗng lớn thịt và nước thịt, đậy nắp chặt sau đó treo vào trong giếng băng, bảo đảm thức ăn sẽ không biến chất.
Sau đó trở lại trước bàn cơm, vung tay lên: “Ăn cơm thôi.”
Từng miếng từng miếng thịt kho tàu vuông vức, da lợn dày mà không ngán, phần thịt mềm tan ngon miệng, hương vị thơm ngon như nhảy múa trên đầu lưỡi thoả mãn vị giác của người ăn.
Lấy bánh cao lương chấm một chút nước thịt đỏ đậm đà, món bánh vốn khó có thể nuốt xuống cũng trở nên thơm ngon hơn không ít.
Khưu Bạch thầm nghĩ, đáng tiếc không có cơm trắng, nếu có nhất định sẽ ăn ngon hơn.
Ba cân thịt, nghe qua có vẻ rất nhiều nhưng mà bọn họ có tới năm người, trong đó có ba thanh niên trẻ khỏe mạnh nên ăn càng khoẻ.
Vậy nên một dĩa thịt lớn ăn đến không còn một miếng, đến nước thịt còn trong dĩa đều bị bọn họ lấy bánh cao lương quét sạch sẽ, một chút cũng không còn.
Ăn uống no đủ xong, bọn họ đồng loạt tựa lưng vào ghế ngồi, sờ bụng thở dài thoả mãn.
“Lần này thực sự phải cám ơn Khưu Bạch đã mời mọi người ăn thịt.”
“Đúng vậy, đến Tết cũng chưa được ăn ngon như vậy.”
Khưu Bạch ngồi ở đó không muốn động đậy, chỉ hơi xua tay biểu thị không cần cám ơn.
Từ trước đến giờ cậu là người ân oán rõ ràng, những thanh niên trí thức này đối xử với cậu rất tốt nên tự nhiên cậu cũng thành tâm đối tốt với họ.
Hơn nữa cậu vẫn nhớ chuyện Lữ Nam và Lưu Vĩ xuống sông bắt cá cho cậu cho nên liền mời bọn họ ăn thịt, đúng lúc cậu cũng rất muốn ăn.
Lữ Nam suy nghĩ một chút: “Như vậy đi, để cảm ơn cậu, tôi giặt quần áo giúp cậu một tháng.”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Lưu Vĩ gãi đầu một cái: “Tôi, tôi giúp cậu làm việc.”
Khưu Bạch bất đắc dĩ: “Không cần đâu, tôi mời mọi người ăn không phải vì muốn mọi người đền đáp lại.”
Tôn Thiến và Ngô Lỵ thấy thế nói: “Như vậy đi, bọn tôi giúp cậu vá lại quần áo, quần áo cậu có chỗ nào rách thì cứ giao cho bọn tôi.”
Cái này Khưu Bạch không từ chối được, quả thật cậu có việc muốn nhờ hai cô gái này giúp đỡ.
“Cậu có biết làm khăn tay không?” Khưu Bạch hỏi. Cái khăn tay của cậu là trước đó cậu tuỳ tiện cắt ra, phần mép vải đều bung ra cả rồi, nhìn không hề đẹp.
Tôn Thiến gật gật đầu: “Tôi biết làm.”
“Quá tốt rồi.” Khưu Bạch liền lấy miếng vải mềm ra: “Giao cho cậu, có thể may được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần mép vải không bị bung là được.”
Tôn Thiến cười cười: “Đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”
Cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng ăn thịt, đêm này Khưu Bạch vốn nên ngủ rất ngon, nhưng trên thực tế lại bị Lưu Vĩ ầm ĩ gần như mở mắt đến hừng đông.
Thân thể nguyên chủ không có gì, chắc là do điều kiện sống trước đó khá tốt cho nên ngày thường đều có ăn đồ tốt một chút. Nhưng ưu Vĩ thì thảm rồi, hắn đã nhiều năm không được ăn thức ăn mặn, hôm nay đột nhiên ăn nhiều thịt như vậy làm dạ dày không chịu nổi, vì vậy đi vệ sinh cả một buổi tối.
Dằn vặt đến hừng đông mới có thể tiêu hết.
Vì vậy ngày tiếp theo, ba người sáu con mắt thâm đen bắt đầu làm việc.
Ruộng nước bên kia đã cấy mạ xong, phân công ngày hôm nay là làm cỏ cho ruộng bắp.
Khưu Bạch không cùng chỗ với Lữ Nam mà một thân một mình bị phân tới mảnh đất khác. Chờ tới nơi rồi, cậu há hốc mồm nhìn đám cỏ dại trong ruộng.
Chết tiệt, cậu không mang theo bao tay, không lẽ phải quay về lấy hả?
Ngẫm lại vẫn là thôi đi, cậu lười phải đi thêm một lần nên đơn giản ngồi xổm xuống dùng tay không mà nhổ.
Nhổ rồi nhổ, nhổ tới mức cả tay cậu đều là bùn, lại vì ngủ không ngon mà buồn ngủ, cậu xoa nhẹ đôi mắt, miễn cưỡng lên tinh thần lại.
Lúc Chu Viễn tới đây, cái anh nhìn thấy chính là một thanh niên phờ phạc mà ngồi xổm ở nơi đó, đôi mắt híp lại, đầy mặt đầy tay đều là bùn đất, rất giống dân chạy nạn.
Chu Viễn ho khan một tiếng.
Khưu Bạch nguyên bản sắp ngủ gật bị anh làm sợ hết hồn, ngồi bệt dưới đất, ngước đầu hoảng sợ nhìn anh.
Thấy rõ người tới là ai, Khưu Bạch thở phào một cái, vỗ ngực, nhỏ giọng oán giận: “Anh làm em sợ muốn chết, anh đi sao mà không có tiếng động gì vậy.”
Chu Viễn nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, cau mày: “Hôm qua cậu đi trộm gà à?”
“Anh mới đi trộm gà! Em ngủ không ngon.” Khưu Bạch cúi đầu dụi mắt, hình như có cát rơi vào trong mắt cậu.
Chu Viễn lại không nói chuyện, cởi bao tay ra ném cho Khưu Bạch xong xoay người rời đi.
Khưu Bạch mờ mịt nhìn đôi bao tay cũ nát kia, hơi không hiểu chuyện gì.
Không nghĩ tới qua một lát Chu Viễn liền quay trở lại, giọng nói khàn khàn mang theo buồn bực: “Cậu được phân công mảnh đất nào?”
Vì vậy, Khưu Bạch liền ngồi dưới đất nhìn Chu Viễn động tác gọn gàng nhanh chóng mà làm cỏ.
Trong lòng Khưu Bạch có chút đắc ý, Chu Viễn thích cậu, anh nhất định đã thích cậu, nếu anh không thích cậu thì sao có thế giúp cậu làm việc? Anh nhất định đã thích cậu rồi.
Sức hút của cậu thực sự là không ai có thể cưỡng lại, đến cả nam chính cũng không may mắn thoát được.
“Được rồi, đây xem như trả lại cậu bánh màn thầu và bánh táo đỏ.” Chu Viễn thở hổn hển, lau mồ hôi.
Khưu Bạch: “…” Mộng đẹp vỡ vụn.
Khưu Bạch tức giận trả lời: “Vậy ngày hôm qua em còn mời anh ăn mì đó, tại sao anh không trả cho em?”
Chu Viễn không lên tiếng.
Khưu Bạch hừ một tiếng, nhìn trời một chút, đến lúc ăn cơm trưa, mắt cậu chuyển động, nói với Chu Viễn: “Anh ở đây chờ em, không được đi.”
Sau hai mươi phút, cậu ôm một cái hộp cơm bằng thiếc thở hổn hà hổn hển chạy tới: “Đi thôi, tới nhà anh ăn cơm.”
Chu Viễn: “Không được.”
Khưu Bạch cây ngay không sợ chết đứng: “Tại sao không được, em tự mang theo đồ ăn, chỉ ăn cơm của anh, đừng keo kiệt như vậy mà!”
Chu Viễn cắn răng, hết cách với thanh niên này: “Cậu muốn tới thì tới, nhưng nhà tôi không có gì ngon để ăn đâu.”
Khưu Bạch khoát tay một cái hoàn toàn không thèm để ý, cậu chỉ muốn để Chu Viễn ăn thức ăn ngon một chút mà thôi.
Cậu biết điều kiện nhà Chu Viễn không tốt, tiền mà Chu Viễn săn thú kiếm được đều để mua thuốc cho bà nội Chu. Bình thường ăn uống ở nhà có lẽ còn không bằng thanh niên trí thức bọn họ, mà Chu Viễn vóc người cao lớn, không ăn thịt thì làm sao được, cậu phải nghĩ biện pháp bổ sung một chút cho hắn.
Nhà Chu Viễn ở phía Đông của làng, là một ngôi nhà làm bằng bùn và cỏ thấp bé, sân rất nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, trên giá phơi một ít ớt và hạt kê.
Hai con gà mái ở trong sân cục cục kêu, chậm rãi vừa mổ thức ăn vừa tản bộ.
Bà nội Chu ngồi trên cái ghế mây trong sân phơi nắng, thấy Chu Viễn dẫn theo người trở về, bà nheo lại đôi mắt già nua vẩn đục đánh giá.
“Bà nội, đây là Khưu trí thức ở trong làng.”
Bà nội Chu nhìn một chút, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười hiền lành: “Đứa nhóc này lớn lên thật là đẹp trai.”
Khưu Bạch khéo léo ngồi xổm bên cạnh đầu gối bà: “Bà nội Chu, thân thể bà thế nào rồi ạ?”
“Bà à, người già rồi, không còn dùng được.” Bà thở dài một tiếng.
Khưu Bạch nói: “Bà đừng nói như vậy, nhìn ngôi nhà nhỏ này đi, dọn dẹp rất sạch sẽ, Chu Viễn làm gì cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhất định là do bà quét dọn rồi.”
Bà nội Chu cười ha hả gật đầu.
“Vậy bà xem, bà không già chút nào, nhà này không có bà là không được đâu.”
Bà nội Chu bị cậu dỗ đến gương mặt già nua cười tươi như một đoá hoa, vỗ nhẹ tay cậu: “Thằng nhóc này, tại sao miệng lại ngọt như vậy.”
Chu Viễn ở bên cạnh nhìn một già một trẻ nói chuyện vui vẻ, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn trở nên dịu dàng trong nháy mắt, nhếch miệng lên một độ cong nhỏ tới mức không thể nhận ra, xoay người vào nhà bếp làm cơm.