Khưu Bạch lập tức cảm thấy da đầu tê rần, tóc gáy dựng đứng. Cậu sợ nhất là các loại động vật thân mềm như rắn, sâu các loại, từ trước tới giờ cậu luôn tránh xa bọn chúng.

Cậu gần như muốn hét lên, Khưu Bạch cố gắng chịu đựng, cứng đờ người quay đầu lại tìm Lữ Nam, nhưng Lữ Nam không biết đang làm gì mà vẫn chưa thấy hắn quay trở lại.

Cậu chỉ có thể nhìn về phía Chu Viễn cách đó không xa, run giọng kêu một tiếng: “Chu Viễn!”

Người đàn ông dường như không nghe thấy, vì vậy Khưu Bạch hét to hơn: “Chu Viễn!” Lần này giọng nói của cậu đã run rẩy sắp khóc.

Cuối cùng Chu Viễn cũng nghe được nên quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn người thanh niên kia, nhận ra cậu đang cầu cứu liền sải bước đi tới.

“Có chuyện gì?” Giọng người đàn ông có hơi thô bạo.

Nhưng lần này Khưu Bạch không còn lòng dạ nào mà thưởng thức giọng nói trầm ấm của anh đẹp trai này nữa, cậu run rẩy chỉ vào bắp chân của mình: “Có, có sâu!”

Một con đỉa đang nằm trên đôi chân gầy nhỏ của Khưu Bạch mà hút máu, màu sắc đã bắt đầu chuyển sang đỏ, nhìn rất là sặc sỡ.

Chu Viễn nhìn thoáng qua, sau đó xoay người rời đi.

“Anh đừng đi!” Khưu Bạch thấy anh rời đi thì sợ muốn chết, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Người đàn ông tiếp tục đi đến phía dưới tàng cây bên cạnh ruộng lúa, lấy trong quần áo ra một hộp diêm rồi lại quay trở lại.

“Tạch” Ngọn lửa bùng lên, Chu Viễn châm lửa khe khẽ đốt con đỉa, con đỉa lập tức rơi xuống ruộng.

Khưu Bạch nhanh chóng lùi lại hai bước, rất sợ nó lại bám lên lần nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, vội vàng nói cảm ơn không ngừng.

Chu Viễn ngẩng đầu, không trả lời mà chỉ liếc cậu một cái, ánh mắt như muốn nói một người đàn ông trưởng thành mà lại sợ sâu, đúng là yếu ớt.

Khưu Bạch giật giật khóe miệng, lắp bắp giải thích nói: “Em, em không sợ, chỉ là không thích như vậy.”

Người đàn ông không quan tâm đến lời giải thích của cậu, quay người trở lại khu vực ruộng của mình làm việc.

Khưu Bạch nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong đầu toàn là hình ảnh gương mặt của Chu Viễn vừa nhìn thấy ban nãy. Có lẽ do đêm qua trời tối nên cậu không nhìn rõ, hôm nay nhìn kỹ mới thấy anh ta và anh trai cậu chỉ giống nhau năm phần, thậm chí chỉ nhìn lông mày thôi là đã không giống nhau chút nào.

Anh trai cậu có một đôi mắt hoa đào dịu dàng, đường nét gương mặt thanh tú, tính tình hiền lành.

Về phần Chu Viễn, gương mặt anh sắc bén, hung dữ và cuồng dã. Toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng người lạ chớ tới gần, giống như một khối băng lớn đầy gai nhọn.

Nhưng Khưu Bạch phải thừa nhận rằng người đàn ông này quá hấp dẫn, từng đường nét trên khuôn mặt đều phù hợp với thẩm mỹ của cậu, quả thực là đẹp trai đến mức khiến trái tim cậu rung động.

Trong truyện viết thế nào nhỉ, nữ chính ghét bỏ gương mặt sắc bén cứng rắn của Chu Viễn, cô cho rằng anh là người bạo lực. Cô cũng ghét bỏ gia cảnh nghèo khó của anh, chỉ một lòng một dạ chỉ thích thanh niên trí thức trắng trẻo Khưu Bạch, hy vọng cậu có thể đưa cô tới thành phố lớn.

Vâng, Khưu Bạch chính là thanh niên “trắng trẻo” đó.

Khưu Bạch thở dài, tiếp tục công cuộc cấy mạ.

Sợ cái gì thì cái đó đến, một giọng nữ thanh thuý như chim oanh vang lên: “Khưu trí thức!”

Khưu Bạch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi trong bộ váy vàng rực rỡ đang đứng trên bờ ruộng hướng cậu chào hỏi.

Cô gái thắt hai bím tóc dài đen bóng, đôi mắt to đen láy, hai má như quả đào tràn đầy sắc xuân nhìn Khưu Bạch: “Khưu trí thức, em mang canh đậu xanh cho anh này.”

Gò má cô ửng hồng nhàn nhạt, một tay cầm bát, tay kia nắm lấy váy của mình, có vẻ rất ngại ngùng.

Đầu Khưu Bạch “Ầm” một tiếng, cả người đều cảnh giác cao độ.

Đây là ai, là nữ chính chứ ai! Chính là nữ chính Tô Cẩm khi vừa trùng sinh đã lập tức hại chết Khưu Bạch.

Khưu Bạch hận không thể quay đầu bỏ chạy, biểu diễn cho cô một màn biến mất tại chỗ.

Nhưng nghĩ lại thì nữ chính bây giờ vẫn chưa trùng sinh, vẫn là một cô gái trong sáng bị “cậu” ám ảnh.

Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhếch mép cười bước tới: “Đồng chí Tô, trời nắng như vậy sao đồng chí lại tới đây?”

“Em mang canh đậu xanh cho bố mẹ, đi ngang qua chỗ này nên cũng mang cho anh một bát.” Tô Cẩm bưng bát đưa cho Khưu Bạch: “Anh mau nếm thử, uống cho thanh nhiệt.”

“Em nghe nói ngày hôm qua anh đã ngất xỉu vì say nắng, em rất lo lắng cho anh nhưng bố mẹ em không cho em đến thăm anh, anh có khoẻ không?” Tô Cẩm lắp bắp hỏi.

Khưu Bạch không nhận lấy bát của cô: “Tôi không sao, tôi không thể nhận canh đậu xanh của cô, cô mang về tự mình uống đi.”

Bây giờ cậu thực sự ước cô không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, chỉ muốn tránh xa cô thôi.

Tô Cẩm lập tức căng thẳng: “Tại sao anh không uống, không thích sao? Vậy em quay lại pha cho anh một cốc nước đường nhé.”

“Không cần!” Khưu Bạch lập tức từ chối: “Chúng ta không quen không biết, cô tặng đồ cho tôi thực sự không thích hợp, sau này đừng tới nữa, không tốt cho thanh danh của cô.”

Đôi mắt của Tô Cẩm đỏ lên, tủi thân hỏi: “Là em đã làm sai việc gì sao? Anh… Anh không thích em sao?” Cô nhắc tới một việc: “Mấy ngày hôm trước em tặng anh bao đường trắng, rõ ràng anh còn rất vui vẻ mà.”

Trong lòng Khưu Bạch “lộp bộp”, cô đừng nói tôi, là do nguyên chủ lấy đó, không phải tôi!

Thế nhưng nỗi oan này cậu bắt buộc phải gánh.

Cậu cười: “Xem này, mấy ngày nay tôi bận quá nên quên mất, lúc về tôi sẽ đưa tiền cho cô, đã nói là tôi mua lại của cô mà, trí nhớ của tôi tệ quá đi mất!”

Khưu Bạch suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt cười nói: “Về sau cô đừng nói nhảm cái gì thích hay không, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó đối với cô. Bản thân là một cô gái, phải chú ý danh dự của mình chứ.”

Những lời này thực sự quá nghiêm trọng, nước mắt của Tô Cẩm rơi rào rào xuống, cô dậm chân, đau lòng chạy đi.

Khưu Bạch đau đầu, may mà cậu xuyên qua đúng lúc nguyên chủ và Tô Cẩm chỉ mới có sự việc tặng đường kia thôi chứ chưa chính thức yêu đương, như vậy không tính là cặn bã lừa gạt thiếu nữ.

Chuyện này giải quyết như vậy giảm bớt cho cậu không ít rắc rối.

Khưu Bạch quay đầu lại nhìn Chu Viễn cách đó không xa. Dường như Chu Viễn chưa từng để ý tới chuyện bên này, chỉ lo cắm đầu làm việc.

Khưu Bạch thắc mắc, dù gì cũng là nam chính, sao nhìn nữ chính tỏ tình với người đàn ông khác mà không có phản ứng nào?

À đúng rồi, lúc này Chu Viễn hoàn toàn không thích Tô Cẩm.

Theo như trong truyện, nguyên nhân Chu Viễn đính hôn với Tô Cẩm là do có một ngày Tô Cẩm trượt chân rơi xuống nước, Chu Viễn đi ngang qua nên đã cứu cô lên.

Bố mẹ của Tô Cẩm là người truyền thống bảo thủ, cho rằng Chu Viễn đã nhìn thấy cơ thể của con gái bọn họ nên phải cưới cô. Ban đầu Chu Viễn không đồng ý, nhưng sau đó bà nội anh bệnh nặng, trước khi chết muốn nhìn thấy Chu Viễn thành gia lập nghiệp nên Chu Viễn mới đồng ý.

Nhưng Tô Cẩm không thích Chu Viễn nên nhiều lần tìm Chu Viễn ầm ĩ để từ hôn. Bố mẹ Tô Cẩm thấy con gái thật sự không muốn nên đành lùi một bước, nói để hai người tìm hiểu nhau một thời gian xem có hợp hay không rồi mới tính chuyện cưới xin.

Mãi đến mùa đông, bà nội anh phát bệnh lần thứ hai, Chu Viễn tới nhà nói với bố mẹ Tô Cẩm rằng hoặc là lập tức kết hôn, hoặc là sẽ từ hôn.

Bố mẹ của Tô Cẩm không đành lòng bỏ đá xuống giếng để mang tiếng bất nghĩa, vì vậy họ buộc Tô Cẩm kết hôn với Chu Viễn, ngày kết hôn được định vào ngày mười tháng giêng. Kết quả không ngờ là ngay đêm trước hôn lễ, Tô Cẩm và “Khưu Bạch” bỏ trốn tới Hải Thành.

Gần tới giờ đón dâu mới phát hiện cô dâu đã bỏ chạy, bà nội Chu tức giận tới không thở nổi mà qua đời.

Đám cưới trở thành đám tang.

Người trong làng không ai nói gì nhưng ở sau lưng họ lại cười thầm nói Chu Viễn là một kẻ bất tài, vô dụng, đến vợ của mình cũng không giữ được, bà nội Chu một tay nuôi anh lớn cũng vì vậy mà tức chết.

Đọc tới đây, Khưu Bạch không nuốt trôi cục tức này, trong chỉ muốn đá văng nữ chính.

Nếu Chu Viễn biết chuyện của kiếp trước có khi anh đã xem xét việc nên lột da Tô Cẩm hay không rồi, làm sao còn có thể yêu đương thắm thiết với Tổ Cẩm suốt đời được cơ chứ.

Khưu Bạch cảm thấy oan uổng cho Chu Viễn. Cậu vốn không muốn dính tới nam nữ chính, nhưng ai bảo Chu Viễn có khuôn mặt giống anh trai cậu năm phần, Khưu Bạch không đành lòng trơ mắt nhìn anh nhảy vào hố lửa của nữ chính.

Tháng sau Tô Cẩm sẽ trùng sinh, chính là ngày mà cô rơi xuống nước được Chu Viễn cứu. Bây giờ hai người còn chưa đính hôn, có lẽ cậu có thể thay đổi việc này.

Khi Tô Cẩm trùng sinh thì nhất định phải giữ chặt Chu Viễn, mặc dù làm như vậy cũng có nghĩa là đối đầu với Tô Cẩm. Cậu không biết bản thân có làm được hay không nữa. Sau khi Tô Cẩm trùng sinh thì có được một bàn tay vàng rất kỳ quái, chính là “suối nguồn tươi trẻ”.

Khưu Bạch không ngừng nghĩ đến chuyện này trong đầu, có chút lơ đễnh.

“Sao cậu không ăn cơm?” Ngô Lỵ hỏi: “Ăn không ngon à?”

Khưu Bạch lắc đầu: “Thời tiết quá nóng, tôi không có khẩu vị.”

Mặc dù sau khi làm việc cả buổi sáng đã rất đói rồi, nhưng vì thức ăn quá khó nuốt nên Khưu Bạch thực sự không thể ăn được nữa.

Lữ Nam đề nghị: “Hay buổi chiều chúng ta lên núi xem thử có thể bắt được gà rừng hay thỏ gì đó không.”

“Lên núi?” Khưu Bạch hứng thú, hai mắt sáng ngời.

Lữ Nam gật gật đầu: “Đúng lúc chiều nay không có việc gì, mấy người có muốn đi không?”

Mọi người đều mỉm cười gật đầu, Khưu Bạch đặc biệt háo hức.

Từ khi còn nhỏ, cuộc sống của cậu đã vô cùng đầy đủ, chưa một lần sống cuộc sống nơi thôn quê. Kiếp này xuyên tới nơi đây làm cậu cảm thấy cái gì cũng thú vị.

Nhưng cậu cũng không dám thể hiện quá rõ ràng, sợ bị những người sớm chiều sống cùng “Khưu Bạch” nhìn ra vấn đề.

Vào trong núi, khắp nơi đều là cây cối xanh um tươi tốt che khuất cả bầu trời, che luôn cả ánh nắng chói chang chỉ để lại bóng râm mát mẻ.

Ngửi thấy mùi hương tươi mát của cỏ cây, cảm nhận làn gió mát rượi lướt qua mặt, Khưu Bạch bỗng thấy trong lòng bình yên và dễ chịu chưa từng thấy.

Sự sợ hãi và hoang mang đối với tương lai khi xuyên đến đây dần dần giảm bớt.

Ngô Lỵ và Tôn Thiến đeo giỏ tre trên lưng nói với Khưu Bạch và những người khác: “Chúng tôi sang bên kia xem có rau dại không, còn các cậu thì sao?”

Lữ Nam: “Hai cô gái đi một mình tôi không yên tâm, để tôi đi cùng hai người.” Hắn cố tình muốn Ngô Lỵ có ấn tượng tốt về hắn.

Quả nhiên nghe hắn cẩn thận chăm sóc như thế, ánh mắt của Ngô Lỵ dịu dàng đi không ít.

Khưu Bạch: “Cậu đi đi, tôi và Lưu Vĩ sang bên còn lại nhìn một chút.”

Lữ Nam nghĩ hai người đàn ông thì sẽ không có chuyện gì, vì vậy thoải mái đi cùng Ngô Lỵ.

Lưu Vĩ lặng lẽ đi theo Khưu Bạch, hắn thực sự là một người vừa chất phác vừa ít nói.

Khưu Bạch cố tình bắt chuyện với hắn nhưng hắn không biết phải nói gì. Cậu chỉ đành không quan tâm tới hắn nữa, ngâm nga vài câu hát, ngắm nhìn phong cảnh.

Đột nhiên một bóng trắng lóe lên trước mắt.

“Thỏ!” Khưu Bạch la lên, đuổi theo.

Lưu Vĩ chậm một nhịp, đến khi kịp phản ứng thì Khưu Bạch đã chạy vào bụi cây không thấy bóng dáng.

Khưu Bạch mất công đuổi theo con thỏ. Thỏ là loài động vật nhanh nhẹn, cơ thể lại nhỏ, nhảy trái nhảy phải một lát là biến mất tăm.

Khưu Bạch đứng giữa rừng cây, mờ mịt không biết mình đang ở đâu.

Cậu muốn quay lại đường cũ nhưng cậu đã chạy qua mấy bụi cây mới đến được đây, xung quanh toàn là cây cối nhìn đâu cũng giống nhau, căn bản là không xác định được phương hướng.

Khưu Bạch chỉ có thể mò mẫm đi tiếp, gạt bụi cây cao bằng nửa người sang hai bên với hy vọng tìm được đường đi.

Ngay khi đang ngơ ngác đi về phía trước, cậu đột nhiên ngã mạnh, trước mắt lập tức trở nên tối sầm.

Khưu Bạch sờ sờ cái mông đau nhức, phẩy tay phủi bụi đất trước mặt, khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng cậu mới sửng sốt.

Trước mặt cậu là những cây tre được vót nhọn, cái cọc nằm gần cậu nhất còn đang cắm một con thỏ trên đó.

Con thỏ vẫn chưa chết hoàn toàn, bốn cái chân ngắn đang vùng vẫy, máu chảy ra từ cơ thể vẫn còn ấm nhuộm đỏ bộ lông trắng như tuyết của nó.

Khưu Bạch lặng người một lúc, lại thấy trên đùi đau nhói. Cậu khó khăn nuốt nước bọt một cái, kinh hồn bạt vía cúi đầu nhìn xuống.

Cậu thở phào một hơi, may mà cái cọc tre chỉ đâm sượt vào vải quần của cậu chứ chưa đâm vào da thịt.

Khưu Bạch vỗ ngực, lòng có chút hoảng hốt, suýt chút nữa thì cậu tàn phế.

Ngẩng đầu nhìn lên cửa hố, hố rất sâu, bằng sức của cậu thì không cách nào lên được, bên trong hố chỉ có vài tia sáng chiếu tới được, cực kỳ tối tăm và nặng nề.

Khưu Bạch hơi sợ hãi, đây chắc là một cái bẫy do một thợ săn nào đó đào, không biết Lữ Nam và Lưu Vĩ có tìm được cậu ở dưới này hay không, nếu biết họ sẽ không đi tìm lung tung.

Khưu Bạch ôm vai ngồi trong bẫy lạnh lẽo, chăm chú lắng nghe tiếng động bên trên, chỉ cần có tiếng gió thổi lá bay thì cậu đều hét lớn gọi nhưng mỗi lần đều khiến cậu thất vọng.

Không ai tìm thấy cậu.

Cậu vừa lạnh vừa đói, không khỏi hối hận vì trưa nay đã không ăn nhiều một chút.

Sắc trời dần dần tối đi, tia sáng cuối cùng trong bẫy cũng biến mất.

Trong rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết không rõ của loài chim nào khiến người nghe sợ hãi.

Khưu Bạch ôm chặt lấy chính mình mơ mơ màng màng sắp ngủ, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có ai phát hiện mình, có lẽ cuộc hành trình ngắn ngủi của cậu sẽ kết thúc ở đây.

Đúng lúc này phía trên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đạp trên lá cây.

Khưu Bạch giật mình một cái, lập tức hướng phía trên hét lên: “Có ai không? Cứu tôi với!” Cậu vốn đã rất yếu, cho dù có liều mạng hét lên cũng chỉ là những âm thanh yếu ớt.

Có thể những người phía trên không nghe thấy tiếng gọi nên tiếp tục đi, hoặc căn bản là không có ai đi ngang qua nơi này, mọi thứ đều là ảo giác của Khưu Bạch.

Tóm lại, không có ai đến giải cứu Khưu Bạch.

Hai mắt Khưu Bạch đỏ hoe nhưng cậu vẫn tự an ủi mình, con người trong tình trạng không có nước uống có thể sống tới ba ngày, cậu chỉ là ngày đầu tiên, hai ngày còn lại có lẽ sẽ có người tới.

Cậu lại nghĩ đến Chu Viễn, người đàn ông mà cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu như không có cậu, nhất định anh sẽ giống như trong nội dung trong truyện, trở thành công cụ của Tô Cẩm ở kiếp này.

Nếu… Nếu như cậu có thể còn sống thoát ra, cậu nhất định sẽ giúp đỡ Chu Viễn, cứu anh ra khỏi biển lửa.

Như xác nhận suy nghĩ của cậu, từ phía trên truyền xuống ánh sáng từ đèn pin, kèm theo một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Cậu làm gì ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play