Diệp Khuynh đã gửi một tin nhắn, cũng không mong đợi sẽ nhận được hồi âm sớm như vậy.
Những người xã giao thường phải mất một khoảng thời gian phản ứng mới có thể trả lời tin nhắn, ngược lại Thẩm Ngang bình thường trả lời rất nhanh, nhưng giờ này, có lẽ anh đang ở trường học, hoặc là huấn luyện hoặc đang tham gia lớp học, phải không?
Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy nói: “Qủa nhiên mùi vị thật tuyệt. Tôi có chút muốn quay lại lần nữa và thử xem liệu tôi có thể làm giống như vậy không.”
Nói xong, anh ta giương mắt cẩn thận liếc nhìn biểu tình của Diệp Khuynh, không được tự nhiên quay đầu đi, lỗ tai đỏ bừng.
“Nấu ăn là sở thích của anh sao?” Khi đặt màn hình di động bỏ lên trên bàn, Diệp Khuynh hỏi.
Người đàn ông mỉm cười: “Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng dựa vào bà ấy nấu đồ ăn ngon muốn theo đuổi được bố tôi, vì vậy bà ấy tin chắc rằng ‘muốn bắt được người thì trước tiên phải nắm được dạ dày của người đó’, đàn ông và phụ nữ đều như vậy. Từ khi tôi còn nhỏ, mỗi ngày bà ấy đều vui vẻ nấu ăn cho cả nhà, có lẽ tôi đã bị nhiễm bệnh này rồi.”
Diệp Khuynh tò mò hỏi: “Vậy bây giờ ngày nào anh cũng nấu cơm à?”
“Tôi thường làm vậy, trừ khi công việc quá bận rộn.” Người đàn ông dừng lại, một chút: “Khi đến cuối tuần, tôi sẽ dành ra một ngày trống để nấu một bữa ăn thịnh soạn.”
Diệp Khuynh có chút chờ mong: “Coi như cũng không tệ lắm.”
Cô ấy thường gọi đồ ăn mang đi, loại mở phần mềm đồ ăn mang đi và đặt ba món liên tiếp.
Người đàn ông do dự vài giây rồi mời nói: “Nếu như có cơ hội lần sau... cô có thể thử tay nghề của tôi không?”
Diệp Khuynh đang uống nước, nghe vậy liền ngước mắt nhìn đối phương, cười nói: “Nếu như có cơ hội.”
Điện thoại vang lên, Diệp Khuynh nói xin lỗi, thấy đó là tin nhắn trả lời của Thẩm Ngang, sau khi đọc xong, anh ấy trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc lớn hơn ngón tay cái.
Thẩm Ngang không tiếp tục quay trở về.
Thậm chí thời gian của một bữa ăn còn không đến hai giờ.
Khi thanh toán, Diệp Khuynh cũng chủ động chỉ ra mã thanh toán.
Chuyến đi này thiên về thu thập tài liệu hơn là một buổi hẹn hò mù quáng, hơn nữa dù sao thì số tiền đó có thể được văn phòng hoàn trả trực tiếp lại.
Người đàn ông ngăn cản không được, ngập ngừng lấy điện thoại ra, ngượng ngùng đỏ mặt hỏi Diệp Khuynh: “Trao đổi thông tin liên lạc không?”
Hai mươi phút trước khi kết thúc công việc, Diệp Khuynh ra khỏi nhà hàng và dứt khoát quay lại phòng làm việc để ghi chép lại một vài điểm rút ra từ cuộc gặp mặt này, để không bị lãng quên sau một thời gian dài.
Chị trưởng phòng gõ gõ cửa Diệp Khuynh, thò đầu vào, vẻ mặt tràn đầy tò mò: “Cho nên?”
“Cho nên gì chứ.” Diệp Khuynh cũng không ngẩng đầu lên.
“Chỉ là buổi hẹn hò xem mắt thôi mà,” sau khi nhì thấy Diệp Khuynh nói, chị trưởng phòng mới thoải mái bước vào văn phòng của cô, trên thân vẫn còn mang theo mùi khói chưa tan: “Thế nào rồi?”
“Rất tốt,” Diệp Khuynh gạch bỏ một dòng và viết lại vào một dòng khác: “Một người thích nấu ăn, khuôn mặt đẹp, ăn nói có trật tự và lịch sự.”
“Ồ…” Chị trưởng phòng quan sát vẻ mặt của cô: “Đây chẳng phải rất phù hợp với điều kiện lúc nãy cô nói sao?”
Diệp Khuynh nhanh chóng hạ cây bút xuống, sau khi viết ra cảm hứng cuối cùng, cô gõ gõ nhẹ vào đuôi bút bi và đặt nó vào trong ống đựng bút.
Sau đó, cô trả lời câu hỏi của chị trưởng phòng: “Tôi cũng không biết, chỉ là tôi không cảm giác.”
Chị trưởng phòng hiểu rõ: “Cũng đúng, tất cả mọi người trong thị trường hẹn hò mù quáng đều có mục đích mạnh mẽ, mọi người sẽ cố gắng nếu điều kiện gần như đáp ứng. Cảm giác kia thật sự không dễ để phù hợp mà.”
Diệp Khuynh thu dọn đồ đạc trong tay, tắt máy tính, nhấc điện thoại lên: “Hết giờ làm rồi.”
“Nhưng mà có lẽ đối phương rất thích cô đúng không?” Chị trưởng phòng nháy mắt ra hiệu với Diệp Khuynh: “Không phải còn hỏi thông tin liên lạc của cô rồi sao?”
“Hả?” Diệp Khuynh dừng bước lại ở trước cửa: “Việc trao đổi thông tin liên lạc này có phải là hành vi lịch sự đối với tất cả những người mù quáng không?”
Diệp Khuynh đặt tay lên trên ngực để tự hỏi chính mình, sự từ chối của cô thực sự có vẻ hơi chút không hợp nhau.
Nhưng mà những chuyện rắc rối kia vẫn nêns quên đi, sau này những người nằm trong danh sách WeChat sẽ phải xóa một lần nữa, thật là rắc rối mà.
“Bình thường chúng ta trên mạng tán gẫu một hồi mới gặp lại,” Chị trưởng phòng ung dung khoát tay, “nhưng gặp mặt trực tiếp mà không tán gẫu thì lại khác, gặp mặt xong không giữ liên lạc thì không phải sau này cô sẽ không bao giờ có thể liên lạc với nhau nữa sao?”
Dễ nghiêng còn cầm chốt cửa, theo suy nghĩ, ngón tay của nàng cũng nhẹ nhàng theo thứ tự tại cầm trên tay nhảy lên hai vòng.
Nghệ Thanh vẫn nắm nắm đấm cửa, vừa nghĩ vừa nghĩ, ngón tay của cô nhanh nhẹn múa trên tay nắm hai vòng.
Sau vài giây đồng hồ, cô mới trả lời lại: “Nhưng nếu như muốn tìm thông tin liên lạc của ai đó, chỉ cần cố gắng một chút thì mặc kệ thế nào đều có thể tìm thấy được đó.”
Động tác của chị trưởng phòng sửng sốt, có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Diệp Khuynh, ý tưởng của ngươi có chút nguy hiểm giống như hoang tưởng.”
“Cũng may mà tôi không phải là fan của người nổi tiếng.” Diệp Khuynh nói đùa.
Chị trưởng phòng bị chẹn họng một chút.
“Ngày mai gặp.” Diệp Khuynh vẫy tay với cô ấy, từ trong văn phòng đi ra ngoài.
Lần này, đi thẳng từ thang máy đến ga ra ngầm và lái xe về nhà.
Kết quả có thể là do cô ăn tối quá sớm, còn chưa đến thời gian đi ngủ, Diệp Khuynh đã bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Cô nhớ kỹ hình như ở trong tủ lạnh có bán thành phẩm mà Thẩm Ngang đã xử lý sẵn rồi, nhưng Diệp Khuynh chạy đi tìm cả hai tủ lạnh cũng không thấy. Cái miệng hư hỏng bị nuôi đến kén ăn không muốn ăn đồ ngoài nên chỉ tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ sớm.
....
Thẩm Ngang về đến nhà đã là mười giờ tối, khoảng thời gian không sớm cũng không muộn.
Đối với những người trẻ tuổi, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu, đối với một người xã hội có lịch trình đều đặn như Diệp Khuynh thì vẫn chưa đến giờ đi ngủ.
Nhưng đèn ở trên lầu của Diệp Khuynh đã tắt rồi.
Hoàn toàn chưa về nhà hay có lý do nào đó khiến cô phải đi ngủ sớm?
Hoàng mao say khướt nghiêng người về phía của Thẩm Ngang: “Cậu đang nhìn gì vậy? Trên trời có sao không?”
“Tránh ra.” Thẩm Ngang chán ghét đẩy đầu đối phương nồng nặc mùi rượu ra.
Đã lâu không về ký túc xá, một đám sinh viên đại học rõ ràng là say khướt không biết xấu hổ cầu xin Thẩm Ngang cho bọn họ ở lại một đêm.
Đương nhiên Thẩm Ngang không đồng ý, đám người này suýt chút nữa quỳ xuống đất cam đoan sẽ không làm loạn thứ gì, ngày mai lúc rời đi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ, vì vậy mới khiến anh gật đầu.
Lúc mở cửa, Thẩm Ngang lười biếng nói: “Đây là khu dân cư cũ, cách âm không tốt, xin giữ yên lặng.”
“Đã hiểu rồi.”
“Nhất định yên lặng, nằm xuống là liền đi ngủ mà.”
Không thể nhìn thấy gì từ cánh cửa phòng của Diệp Khuynh.
Anh cáu kỉnh tặc lưỡi, đẩy cửa vào không kiềm chế được sức lực, cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra một tiếng vang lớn, khiến nhóm bạn phía đằng sau đều sợ hãi.
Thẩm Ngang thay dép lê và bước vào phòng, trong khi Hoàng Mao ở phía sau lẩm bẩm: “Chúng tôi im lặng như vậy mà mình lại làm ầm ĩ như thế...” rồi dẫn đầu đi theo vào.
Vốn dĩ, những kẻ lớn gan này thừa lúc say rượu muốn khám phá nhà của Thẩm Ngang, ít nhất là tìm kiếm những cuốn sách nhỏ màu vàng hay thứ gì đó, nhưng thấy rõ ràng tâm trạng của Thẩm Ngang đang không tốt, tất cả mọi người đều thức thời cởi giày và tùy tiện tìm kiếm một chỗ trong phòng khách để nằm xuống.
—— Hôm qua, trong sảnh trò chơi có một chiếc máy đo sức mạnh của nắm đấm, Thẩm Ngang suýt chút nữa đã dùng một cú đấm đập nát chiếc máy đó, không ai muốn thử sức mạnh của nắm đấm đó cả.
Chủ nhà Thẩm Ngang hoàn toàn không phải là một chủ nhà, không có gì để phục vụ nước và trà, nhưng những người trẻ tuổi cũng không để ý, bọn họ cười toe tóe một trận, nằm lộn xộn ở trên sàn trong phòng khách tối, trò chuyện cho đến tận khuya thì từng người mới ngủ thiếp đi.
Hoàng Mao là người ở gần cửa nhất, sáng hôm sau mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, dụi dụi mắt đứng dậy, rất ý thức đi ra mở cửa.
Mặc quần áo được một nửa, vội vàng từ trong phòng ngủ chạy ra, Thẩm Ngang không còn lựa chọn nào khác ngoài việc một cước đá văng người từ cạnh cửa ra, mới để ngăn cậu ta mở cửa.
Hoàng Mao vẫn còn chìm vào giấc ngủ, trước khi tiếng “ô” thoát ra khỏi cổ họng đã bị Thẩm Ngang trừng mắt nhìn lại.
Thẩm Ngang ra hiệu mau cút xa ra đi, Hoàng Mao mới lúng túng bò ra khỏi tầm nhìn của anh.
Thẩm Ngang nhanh chóng mặc chiếc áo chữ T màu trắng vào, cúi đầu kiểm tra quần rồi mới mở cửa ra.
Qủa nhiên người ngoài cửa là Diệp Khuynh.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt cô áy náy, lên tiếng chào hỏi: “Thật xin lỗi, đã đánh cậu dậy rồi sao? Tôi chỉ muốn hỏi cậu hôm trước cậu cất bữa sáng đã làm vào tủ lạnh chỗ nào, tôi không tìm thấy nó.”
Thẩm Ngang cẩn thận hơi mở hé cửa, một mình chen ra ngoài: “Em giúp chị tìm.”
Diệp Khuynh nhìn anh đi ra ngoài, nhắc nhở: “Có mang theo chìa khóa rồi sao?”
Dáng vẻ Thẩm Ngang không thể không giả vờ, quay lại tủ giày ở cửa lấy chìa khóa, lặng lẽ đá một chiếc giày lộ ra ngoài cửa sang một bên.
Ngay khi Thẩm Ngang móc chìa khóa trên ngón trỏ đang định đóng cửa lại thì nghe thấy giọng nói của một cô gái từ trong nhà truyền đến: “Ai vậy, còn sớm như vậy…”
Gần như Thẩm Ngang và Diệp Khuynh đứng trước sau nhau, cách nhau chưa đầy một mét.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng, thì đương nhiên Diệp Khuynh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Ngang đột nhiên quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Diệp Khuynh, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt sau khi kinh ngạc rồi hiểu rõ mà mỉm cười: “Được rồi, được rồi, lúc mua đồ ăn sáng tôi sẽ bảo trợ lý mang cho tôi một phần.”
Diệp Khuynh nói xong, vẫy vẫy tay và đi về phía cầu thang, còn chỉ vào trong cửa, bảo anh mau chóng quay về.
Thẩm Ngang đóng sầm cửa lại đuổi theo Diệp Khuynh, nắm lấy cánh tay cô từ phía sau: “Chờ một chút!”
Diệp Khuynh bật cười và an ủi anh: “Đừng căng thẳng, cậu cũng đã là người lớn rồi, nếu như không có sự đồng ý của cậu thì tôi cũng sẽ không nói với người nhà của cậu đâu.”
“Không phải như chị nghĩ đâu,” Thẩm Ngang hít sâu một hơi lặp lại một lần nữa: “Không phải như chị nghĩ đâu.”
Diệp Khuynh nghiêng đầu, nhìn qua vai về phía cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài, dỗ dành anh như đang đối xử với một đứa trẻ:
“Đừng nóng vội, tôi biết đó là tình huống gì mà?”
Thẩm Ngang đứng ở trong hành lang, ôm chặt cánh tay của Diệp Khuynh ở trong tay.
Anh cảm thấy quả thực mình giống như trở lại thành đứa trẻ bất lực trước đây, khi đối mặt với Diệp Khuynh, anh luôn muốn cho cô thấy mặt tốt nhất và hình tượng khiến cô hài lòng.
Vì vậy, anh cẩn thận giấu vết máu nhỏ giọt và những chiếc răng nanh sắc nhọn.
—— Nhìn đi, em rất bình thường, mau thích em đi.
Mà khi Diệp Khuynh nhìn anh, luôn giống như thể cô đang nhìn một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Dường như khoảng cách giữa hai người không phải là cách biệt sáu tuổi, mà là cả một dải ngân hà.
Thẩm Ngang đè nén cảm xúc tiêu cực đang nổi lên trong lòng, nói: “Bên trong không chỉ có một người.”
Diệp Khuynh: “....”
Trong mắt cô lộ một chút suy nghĩ sâu xa và bối rối.
Thẩm Ngang vừa nói ra lời này ra khỏi miệng cũng trầm mặc một hồi, lập tức sửa sai: “Có nam và có cả nữ.”
Diệp Khuynh: “...” thoáng lùi lại sau gần nửa bước.
Thẩm Ngang: “....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT