Edit: Đỗ Quyên

Lần đầu tiên, Thẩm Ngang biết cái gì gọi là ngày càng đen hơn.

Anh nhắm hai mắt lại, dứt khoát nói xong một hơi: “Ngày hôm qua bọn họ uống say, ký túc xá có gác cổng, tổng cộng có sáu người, lát nữa sẽ để toàn bộ bọn họ toàn bộ trở về trường học.”

Anh nói xong, giống như có chút hờn dỗi, dứt khoát kéo Diệp Khuynh lại, quay đầu để mở cửa: “Chị nhìn vào trong sẽ biết, em không có nói dối.”

“Được, được rồi,” Diệp Khuynh buồn cười nắm chặt lấy hai tay của anh: “Tôi không nói là không tin cậu, làm như muốn kêu mổ bụng cho tôi xem bát mì bên trong vậy.”

Lúc này Thẩm Ngang mới dừng lại, ánh mắt bướng bỉnh cúi đầu nhìn chằm chằm xuống cô lên án, ẩn chứa một chút oán trách cùng trách móc.

Mãi đến lúc này, Diệp Khuynh mới cảm thấy luồng khí khiến cô có chút ngột ngạt vừa rồi ở trên người của Thẩm Ngang đã hoàn toàn biến mất, không còn nữa.

Có thể là do mới rời giường sao?

Diệp Khuynh khoan dung nhón chân chạm vào mái tóc vểnh lên của chàng trai trẻ, anh cũng ngoan ngoãn cúi xuống đưa đầu cho cô.

Diệp Khuynh liếc nhìn nhãn cổ áo nhô ra sau gáy của anh: “Quần áo mặc ngược.”

Thẩm Ngang kêu lên một tiếng, cũng không biết là vẫn còn buồn ngủ hay sao, hai tay khoanh lại, nắm lấy vạt áo, muốn cởi y phục của mình ra.

Diệp Khuynh vội vàng giữ chặt ngăn anh lại: “Trở về thay đồ đi.”

Đột nhiên cởi quần áo và nửa thân trên trần truồng khi quay trở lại hồ bơi trong bể bơi, trong hành lang là không giống nhau!

... Huống chi, Thẩm Ngang vừa rồi cong ăn nói hổ sói như vậy!

“…” Thẩm Ngang dừng động tác, nhìn chằm chằm Diệp Khuynh vài giây, khẽ bĩu môi: “Ừm, chúng ta đi vào nhà chị trước đi, đi cầu thang bộ thôi là được.”

Có lẽ đó là lọc kính của chị gái, nhưng Diệp Khuynh thực sự thấy biểu cảm của anh hơi có chút dễ thương.

Cô xoay người đi xuống bên cạnh: “Cho nên hóa ra là cậu tức giận bị đánh thức sao? Hình như lúc nhỏ tôi không để ý đến.”

Thẩm Ngang đi theo sau trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới thấp giọng ừ một tiếng, ý tứ không rõ.

Diệp Khuynh lục tung hai chiếc tủ lạnh ở nhà và không thể tìm thấy bánh sandwich, nhưng Thẩm Ngang đã tìm thấy nó ngay lập tức.

Diệp Khuynh đặt hộp cơm trưa vào túi của mình, mắt nhìn vào thời gian - đi ngủ sớm và dậy sớm, vẫn còn một chút khoảng cách mới đến giờ đi làm, còn rất nhiều thời gian.

“Bữa trưa hôm nay đâu?” Thẩm Ngang dựa vào hai cánh cửa tủ lạnh hỏi.

“Cùng mấy đồng nghiệp khác gọi đồ ăn ở ngoài ăn đối phó.” Diệp Khuynh thản nhiên nói.

Thẩm Ngang dừng một chút, sau đó giống như tán gẫu hỏi: “Tối hôm qua uống có hơi nhiều, ban đêm có quấy rầy đến chị không?”

“Thật sao?” Diệp Khuynh nhớ lại: “Tôi đi ngủ rất sớm, cũng không bị đánh thức, ngủ một giấc cho đến tận bình minh.”

Qủa thật cách âm ở khu cũ này không tốt lắm, thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe thấy tiếng Thẩm Ngang làm việc nhà, đi qua đi lại ở lên lầu.

Nhưng mà hôm qua quả thật không có ấn tượng gì về việc ồn ào cả, có lẽ Thẩm Ngang chỉ có ý khách sáo muốn hỏi điều này.

Khi Diệp Khuynh ra ngoài, Thẩm Ngang giống như nhớ ra điều gì đó hỏi: “Hôm nay chị cũng ăn tối ở bên ngoài à?”

“Ừm.” Diệp Khuynh đột nhiên nhớ tới chuyện này: “Mấy ngày đừng lo lắng cho tôi, khi nào xong việc tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“....” Thẩm ngang lạc giọng.

Diệp Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy chàng trai trẻ tuổi đang đứng ở cửa với vẻ mặt ủ rũ không vui, giống như một đám mây đen bám rễ dưới chân mình.

Từ nét mặt đến cơ thể, ngôn ngữ của cả người như muốn nói rằng “Chị không cần em nữa phải không.”

“Tôi sẽ không bị trừ lương của cậu đâu mà.” Diệp Khuynh giẫm giày, không nhịn được buồn cười ghé sát vào người của Thẩm Ngang: “Hay là một ngày không nấu cơm không dọn dẹp, cậu cảm thấy ngứa tay sao?”

Thẩm Ngang giống như là bị đột nhiên rút ngắn khoảng cách làm cho giật nảy mình, ngẩng đầu ngửa ra sau, ngửa đến một nửa lại dùng sức eo bụng đột ngột lui về phía sau, giống như đã có phản ứng.

Anh ủ rũ uất ức nói: “Nếu không có người nấu cơm là chị bắt đầu ăn đồ bừa bãi.”

Mỗi năm Diệp Khuynh có thể đặt hàng chục nghìn món ăn mang đi, không cách nào phản bác được.

Cô tìm ra một cách suy nghĩ khác: “Chờ sau khi tôi xong việc, tôi có thể tặng cho cậu món quà gì đây? À, giày thể thao? Máy chơi game? Máy ảnh? Hay một chiếc điện thoại di động mới?”

“…” Thẩm Ngang yếu ớt nói: “Diệp Khuynh, chị hiểu rất rõ sở thích của nam sinh đại học đấy.”

“Nhà thiết kế cũng không thể tồn tại ngoài thời đại được mà.” Diệp Khuynh bật cười, sờ lên mái tóc đen rối bù của Thẩm Ngang: “Tôi phải đi làm, cậu cùng các bạn học ở chung hòa thuận với nhau, hơn nữa sau này còn phải làm bạn học bốn năm nữa mà.”

Thẩm Ngang mấp máy khóe miệng, cực kỳ nghiêm túc ngắt từng chữ: “Đương, nhiên.”

......

Thẩm Ngang nhìn chằm chằm vào trang hiển thị trên máy tính và suy nghĩ.

Hòang Mao ở bên cạnh vừa mới tỉnh dậy, xoa xoa vầng trán bị ép đỏ bừng, ngái ngủ vươn vai một cái, sững sờ nhìn bức ảnh trên màn hình của Thẩm Ngang: “Công ty hẹn hò? Thẩm Ngang, không phải chứ, cậu còn bốn năm nữa mới đến độ tuổi kết hôn hợp pháp của đất nước mà!”

Thẩm Ngang xoay xoay cây bút trong tay, khẽ liếc nhìn qua Hoàng Mao, sau đó người này lập tức im lặng.

“Có phải người quen cậu muốn đi xem mắt không?” Hòang Mao cũng tò mò hỏi thăm: “Hay là cậu muốn tìm hiểu loại hình này một chút?”

Thẩm Ngang không để ý đến bọn họ.

Sẽ luôn có một vài thành viên chất lượng cao được hiển thị trên trang chủ của công ty hẹn hò, Thẩm Ngang nhấp vào các thành viên nam để tìm kiếm lần lượt từng người một.

Hòang Mao suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hạ giọng nói: “Tôi hiểu rồi! Chẳng lẽ là người chị muốn đi xem mắt ngày hôm đó sao? Chị giác mà đã đến gõ cửa sáng nay.”

Cây bút vốn dĩ vẫn đang còn ở trong tay của Thẩm Ngang nhắm mắt đã đập vào trán của Hoàng Mao.

Chủ nhân của cây bút trầm mặt: “Ai cho phép cậu gọi chị ấy là chị gái chứ? Còn gọi đến hai lần?”

Hòang Mao đỡ lấy cây bút rơi khỏi mặt, sửng sốt và có chút ủy khuất: “Vậy thì sau khi đi làm chắc chắn chị ấy sẽ lớn hơn tôi. Tôi không gọi chị ấy là chị gái thì gọi là em gái sao?”

Lời này rất có lý.

Nhưng ngoại trừ ở trước mặt của Diệp Khuynh, trước giờ Thẩm Ngang chưa từng giảng đạo lý.

Giống như một bạo chúa, anh vạch ra một đường chết vô lý: “Dù sao cũng không được phép gọi chị ấy.”

Hoàng Mao: “...Vậy thì ‘người không thể nhắc đến tên’? Chị ấy muốn đi xem mắt sao?”

Ngay khi Hòang Mao vừa nói xong, đúng lúc Thẩm Ngang tìm thấy một người đàn ông đã gặp Diệp Khuynh trong hồ sơ thành viên công khai của trang web.

Ở phía bên kia đường và ô cửa kính, Thẩm Ngang cũng nhớ rõ khuôn mặt người kia.

Anh dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông trên máy tính và không nói gì.

Diệp Khuynh đã gặp bốn người đàn ông khác nhau liên tiếp.

Cùng một nhà hàng, cùng một thời gian và cùng một cuộc gặp gỡ đầu tiên.

Chuỗi sự kiện liên tiếp này không thể chỉ là trùng hợp được.

Thẩm Ngang bắt đầu tìm kiếm khắp thành phố, tập trung vào việc điều tra và nhanh chóng tìm thấy công ty hẹn hò này.

Đúng là Thẩm Ngang đang bắt đầu xem mắt.

... Nói cách khác thì Diệp Khuynh muốn kết hôn.

“...Thẩm Ngang” Hoàng Mao nuốt nước bọt: “Biểu cảm của cậu có chút hơi đáng sợ.”

Thẩm Ngang đóng sập máy tính xách tay lại, dùng sức đập vào khuôn mặt của đối tượng buổi hẹn hò may mắn ở trên màng mỏng của bàn phím.

...

Diệp Khuynh đã đi xem mắt bốn lần liên tiếp, có một ngày anh gặp trực tiếp hai người trong số họ, ngày hôm đó anh vô cùng khó chịu.

Khi ngồi trò chuyện với những người bạn bè ở trong công ty hẹn hò, Diệp Khuynh chỉ thuận miệng đề cập đến vấn đề này và hỏi: “Hai người bọn họ có phải quen biết nhau từ trước không? Có quan hệ gì vậy?”

Vẻ mặt của người bạn không thể diễn tả hết được: “... Diệp Khuynh, tôi thường tò mò rốt cuộc cậu tự trọng với chính mình vì cái gì đó.”

“Động vật xã hội muốn về sớm,” Diệp Khuynh lười biếng chống cằm: “Cậu đến muộn mười phút, thật ra tôi cũng đã tan tầm.”

“Tôi thực sự muốn tan sở đúng giờ như cậu đó.” Bạn bè thở dài và bật công việc ở trên máy tính bảng lên: “Vậy cho nên cậu không thích người nào trong bốn người này à?”

“Không có, nhưng mà tôi có lẽ biết tất cả những gì tôi muốn biết.” Diệp Khuynh dừng lại: “Trước đây, tôi không biết nhiều về nhu cầu của nam tính, nhưng bây giờ tôi đã hoàn thành mảnh ghép cuối cùng, tôi có thể bắt đầu đang làm bước tiếp theo khi tôi đi làm vào tuần tới. Cái này phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu rồi.”

Người bạn trêu đùa: “Cho nên là cậu muốn đãi tôi một bữa để cảm ơn vì đã giúp đỡ à?”

“Một bữa ăn là được sao?” Diệp Khuynh đẩy thực đơn về phía của cô ấy: “Vậy cậu cứ gọi món trước đi.”

“Tôi nói đùa với cậu thôi mà,” người bạn cũng không biết nên cười hay khóc nữa: “Lần trước tôi còn chưa trả ơn cho cậu nữa, lần này không sao đâu, cậu không cần để ở trong lòng đâu.”

Diệp Khuynh đã chuẩn bị ăn tối với cô ấy, sửng sốt.

“Tôi và bạn trai đã hẹn ăn tối ở gần đây, nhân tiện thì lại gặp được cậu.” Người bạn nâng túi lên, tò mò hỏi: “Bốn người đàn ông kia, cậu thật sự không muốn biết phản ứng của ai sao?”

Diệp Khuynh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú.”

Người bạn đứng dậy, có chút tiếc nuối nói lời từ biệt: “Dù sao cũng quên đi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một đối tượng thích hợp, hàng năm đều có cổ phiếu đến tuổi kết hôn chất lượng cao gia nhập thị trường.”

Diệp Khuynh nhìn chằm chằm vào đồ uống cô đặt trên bàn suy nghĩ một lúc, trong khi vẫy tay cho người phục vụ thanh toán hóa đơn, cô gọi một cuộc điện thoại:

“Thẩm Ngang, tôi về nhà ăn cơm.”

Nói xong câu này, cô nhìn thấy cô bạn vừa đi được mấy bước đã quay đầu lại, giống như có chút kinh ngạc, đáp lại lại là ánh mắt khó hiểu.

Người bạn cau mày rồi lắc lắc đầu rời đi.

Diệp Khuynh: ....?

“Công việc tạm thời kết thúc sớm sao?” Thẩm Ngang nghe điện thoại hỏi: “…Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Rất thuận lợi, còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.” Diệp Khuynh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ không kết thúc được, hiện tại cậu có tiện nấu cơm không? Nếu không, vậy thì...”

“Tiện” Thẩm Ngang ngắt lời cô: “Lúc nào em cũng tiện cả.”

Diệp Khuynh a một tiếng nói: “Đã lâu như vậy cũng không gặp chú Thẩm và thím Thẩm, Thẩm Việt hiện tại cũng không biết như thế nào, vừa đúng lúc là cuối tuần, tôi có thể đến nhà cậu thăm bọn họ không?”

“... Bọn họ đi công tác rồi.” Thẩm Ngang nói.

“Vẫn bận rộn như vậy à.” Diệp Khuynh có chút tiếc nuối: “Vậy lần sau, hiện tại tôi đi làm, gặp lại sau.”

Thẩm Ngang ậm ừ một tiếng, sau đó hình như có một âm thanh lạ phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

Diệp Khuynh đang định cúp điện thoại thì sửng sốt một lúc, ra hiệu xin lỗi với người phục vụ: “Thẩm Ngang? Âm thanh bên kia của cậu là gì vậy?”

“…Không có gì.” Vài giây sau Thẩm Ngang trả lời, giọng điệu rất bình tĩnh: “Tôi đang huấn luyện, vừa mới xong.”

“Cậu cũng mới ở trường học về sao? Gọi đồ ăn mang về tới tận cửa đi.” Diệp Khuynh nói: “Không cần gấp, hôm nay tôi cũng không đói lắm.”

....

“... Lái xe cẩn thận.” Thẩm Ngang cúp điện thoại.

Diệp Khuynh nói: “Mọi việc diễn ra thuận lợi.”

Thẩm Ngang cầm chiếc điện thoại vừa rồi suýt nữa rơi xuống nước, chìm rồi nổi trong bể bơi vài giây, nước có mùi clo xộc vào mũi anh mấy lần.

“Rất thuận lợi, đó có phải là sự trôi chảy của “Thẩm Ngang, tạm thời thì tôi đã tìm được một đối tượng phù hợp vào và quyết định bắt đầu hẹn hò với tiền đề kết hôn”, hay là sự mượt mà của “Thẩm Ngang, tháng sau cậu sẽ đến đám cưới của tôi chứ”?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play