Sao Em Còn Chưa Thích Anh

Chương 3: "Tại sao anh lại khóc?"


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Trong nhà Thẩm Ngang không có ai khác, Diệp Khuynh cũng tiện đi loanh quanh trong nhà khi chủ nhà đang nấu cơm, vì vậy cô chỉ đơn giản là vào trong bếp cùng anh.

Chủ yếu là cô cũng thật sự không yên tâm để Thẩm Ngang vừa mới trưởng thành nấu cơm.

Lúc nhỏ Diệp Khuynh thường giúp đỡ mẹ Thẩm làm mấy việc trong nhà bếp.

Thẩm Ngang cũng không quá vụng về, mở vòi nước bắt đầu rửa rau.

Mãi cho đến lúc này, Diệp Khuynh mới phát hiện trên cánh tay trần của anh có rất nhiều vết sẹo, có vết dài, có vết chấm như ngôi sao, có cũ có mới, nếu không chú ý nhìn thì sẽ không nhìn ra được.

Diệp Khuynh không nhịn được muốn hỏi, nhưng nghĩ rằng hai người họ đã nhiều năm không gặp, có lẽ không thích hợp để hỏi những câu hỏi liên quan đến sự riêng tư về cơ thể, vì vậy cô mím môi nhẫn nhịn lại.

Thẩm Ngang tự nhiên không nhạy cảm với cơn đau, đến mức gần như không đau.

Những đứa trẻ khác sẽ khóc to lên vì đau khi chúng va chạm một chút, nhưng Thẩm Ngang sẽ không cau mày ngay cả khi da của anh bị một dụng cụ sắc nhọn rạch ra và nhìn thấy cả xương.

Giống như một con mèo không thể đi nếu không có râu, một con chim không thể bay nếu không có lông, việc mất đi hầu hết cảm giác đau đớn không phải là tài năng siêu phàm của một đứa trẻ, mà là sự tước đoạt tàn bạo cách nhìn nhận thế giới đúng đắn của trẻ.

Thẩm Ngang không biết nhiệt độ cao như thế nào và dụng cụ sắc bén như thế nào sẽ tạo thành vết thương cho anh, ngay cả khi bị bệnh, cơ thể anh cũng sẽ không nhận được bất kỳ dấu hiệu đau đớn nào.

Trước đây khi làm bài tập thủ công khi còn nhỏ Thẩm Việt vô tình cắt phải tay của mình, anh ấy đã khóc một trận lớn; sau đó Diệp Khuynh nhìn thấy Thẩm Ngang dùng cùng một con dao đó cắt vào tay của mình mà không hề có cảm xúc nào.

So với Thẩm Ngang lúc đó đang chảy máu, Diệp Khuynh mới là người sợ hãi hơn.

Khi Diệp Khuynh bấm số gọi xe cứu thương, Thẩm Ngang bình tĩnh giơ bàn tay đang chảy máu của mình lên và hỏi cô: "Tại sao anh lại khóc? " điều đó gần như đã trở thành cái bóng thời thơ ấu của cô.

Mặc dù Diệp Khuynh không định hỏi, nhưng có lẽ ánh mắt của cô đã dừng lại trên cánh tay của Thẩm Ngang một lúc lâu, người phía sau đã chú ý đến và giơ tay của mình lên, cười hỏi: "Những vết sẹo này sao? Một số là do chơi thể thao, một số là gần đây không quen nấu ăn mà bị bỏng tạo thành."

"Thể thao?" Diệp Khuynh lập tức nắm lấy cơ hội, thuận theo lời anh mà hỏi tiếp.

"Ừm." Thẩm Ngang vẩy nước trong tay, kiên nhẫn giải thích: "Bác sĩ đề nghị em nên làm nhiều việc về kiểm soát cơ thể để điều chỉnh trạng thái của mình, em cảm thấy tập thể dục rất tốt, em đã kiên trì tập thể thao từ sau khi học cấp hai, và nó thực sự đã được cải thiện."

Nghe anh không do dự kể về bệnh tình của mình, Diệp Khuynh mới yên tâm hơn một chút: "Vậy bây giờ tình hình có tốt hơn trước không?"

"Đương nhiên không thể hoàn toàn…." Thẩm Ngang ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó dùng hai ngón tay chỉ vào một vết xước dài nhất: "Nếu như người bình thường cảm nhận được mười phần." Đầu ngón tay anh nhích lại gần một chút: "Vậy em đã trải qua tập thể dục và sử dụng thuốc, sau khi điều trị, em cũng có thể cảm nhận được khoảng sáu hoặc bảy phần, đủ để em có thể sinh hoạt như người bình thường mà không gặp trở ngại nào."

Nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Thẩm Ngang, Diệp Khuynh vô thức đưa tay sờ vào sau gáy anh giống như khi còn nhỏ: "Vậy thật tốt quá, sau khi tôi rời khỏi Phúc Châu vẫn luôn lo lắng chuyện của cậu, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."

Thẩm Ngang chớp chớp mắt, buột miệng nói: "Vậy tại sao chị…."

Anh nói được vài chữ thì đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa mà mỉm cười đưa cho Diệp Khuynh một đĩa cà chua bi đã rửa sạch: "Chị ăn chút cái này cho đỡ đói đi, cơm còn lâu mới xong."

Anh không nói, Diệp Khuynh cũng không hỏi thêm, cô nhận lấy đĩa hoa quả nhỏ tinh xảo ăn một quả.

Động tác cắt và nấu nướng của Thẩm Ngang khá điêu luyện, căn bản không cho Diệp Khuynh có cơ hội giúp đỡ.

Diệp Khuynh nhìn bóng dáng ngay ngắn của anh, chợt nhớ tới một hai năm trước khi cô nhận phỏng vấn của một tạp chí, cô đã bị phóng viên đặt câu hỏi về "tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng cô."

Vào thời điểm đó, Diệp Khuynh đang ở thời điểm bận rộn nhất trong sự nghiệp, cô vẫn chưa hoàn toàn có được chỗ đứng vững chắc trong ngành này, cũng như chưa thiết lập cho mình quy tắc sắt "không làm thêm giờ sau sáu giờ", cả ngày cô bận đến mức không ăn không ngủ, cà phê là thuốc uống.

Khi được hỏi về câu hỏi "tiêu chuẩn chọn đối tượng" Diệp Khuyng đã buột miệng thốt ra bốn chữ "người chồng nội trợ", nữ phóng viên đã phải thích thú với cô một lúc lâu.

Lúc đó sau khi Diệp Khuynh trả lời xong, cô mới cảm thấy rằng câu trả lời của mình có thể hơi thiên vị, sau khi suy nghĩ lại cô lại nói thể: "Kiếm tiền để tôi làm là được rồi."

Cuối buổi phỏng vấn, nữ phóng viên đã an ủi Diệp Khuynh: "Vì trên đời có người muốn làm bà nội trợ nên cũng phải có người muốn làm người chồng nội trợ."

Sau khi cuộc phỏng vấn được đưa tin, cho đến bây giờ Diệp Khuynh vẫn chưa thoát khỏi cái mác "người chồng nội trợ", thỉnh thoảng có người nói đùa trước mặt cô, và hỏi cô rằng đã tìm được người chồng nào sẵn sàng làm nội trợ chưa.

Mặc dù Diệp Khuynh không nhất thiết phải kết hôn, càng không ghét kết hôn, nhưng từ điều kiện "có thể nấu ăn" này, Thẩm Ngang có thể đã khá phù hợp rồi.

Diệp Khuynh buồn cười lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ buồn cười này ra khỏi đầu của mình.

Nói đùa sao, Thẩm Ngang nhỏ hơn cô sáu tuổi, tháng trước anh vừa mới trở thành thành niên, làm người có điểm mấu chốt.

….

Khi Diệp Khuynh đặt đũa xuống, cô còn có chút ngạc nhiên: "Cậu bắt đầu học nấu ăn bao lâu rồi?"

Thẩm Ngang cất bát đi và nhớ lại: "Khoảng nửa năm trước."

"Đây nhất định là thiên tài." Diệp Khuynh nghiêm túc kết luận.

Nếu là cô, trong nửa năm cũng chỉ có thể làm thành công món trứng xào cà chua thôi, và thỉnh thoảng sẽ còn bị cháy do sơ xuất nữa.

Trình độ nấu ăn của Thẩm Ngang đã hoàn toàn theo kịp các dì quản giả mà Diệp Khuynh đã thuê trước đó.

Tất nhiên người quản gia mà Diệp Khuynh vẫn thuê trước đây không thể chuyển nhà cũng cô, vì vậy đến Phúc Châu bao nhiêu ngày thì Diệp Khuynh sẽ ăn đồ ăn ngoài bấy nhiêu ngày.

Diệp Khuynh thở dài: Thật tiếc khi cô không thể thuê nam sinh viên đại học vừa mới lớn làm giúp việc nhà để giúp nấu ăn.

Thẩm Ngang không nhờ Diệp Khuynh giúp đỡ, anh kiên quyết ấn Diệp Khuynh ngồi lên ghế, tự mình thu dọn bát đĩa gọn gàng rồi cho vào máy rửa bát, đồng thời lại dọn sạch rác trong cả một ngày.

Mọi chuyện xong xuôi, Diệp Khuynh nhìn thời gian cũng không còn sớm, chủ động đề nghị rời đi: "Tôi và cậu cùng đi đổ rác đi? Chị cầm giúp em một chút."

Thẩm Ngang đồng ý, chọn một cái tụi nhựa nhẹ nhất trong tay ra đưa cho Diệp Khuynh: "Vậy chị xách cái này đi."

Trước khi đi ra ngoài, Thẩm Ngang liếc nhìn điện thoại một lần.

Diệp Khuynh sững sờ khi nhìn thấy hình như anh bấm điện thoại một cái, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, xách túi rác lên và cũng Thẩm Ngang đi vào trong thang máy.

Thang máy vừa mới đến tầng một, Diệp Khuynh liền nghe thấy bên ngoài có người cười nói gì đó bất lịch sự.

Cô nghi ngờ quay đầu lại hỏi người ở bên cạnh: "Thẩm Ngang, cậu có nghe thấy không?"

Thẩm Ngang mơ hồ "hả?" một tiếng, sau đó đột nhiên nói: "Thang máy cách âm không được tốt lắm, có lẽ bên ngoài có người đang phát trực tiếp."

"Mở âm lượng nhỏ chút đi…." Diệp Khuynh không hài lòng với hành vi không có đạo đức nơi công cộng này, cô nhỏ giọng phàn nàn.

Hai người đã trao đổi thông tin liên lạc từ trước, nhưng khi Diệp Khuynh lên xe, Thẩm Ngang cúi đầu xuống gõ cửa kính xe của cô như thể nhớ ra điều gì đó.

Diệp Khuynh hạ cửa kính xe xuống, thấy anh vô tội chớp chớp mắt hỏi: "Trước đây không phải là chị nói chị ở nhà cũ của chị sao?"

"Đúng vậy." Diệp Khuynh suy nghĩ một chút, ích kỷ nói: "Nếu cậu muốn tới chơi có thể nói trước với tôi."

Thẩm Ngang mỉm cười, dùng ngón trỏ gãi gãi má, dường như có chút ngượng ngùng: "Trường học của em ở gần chỗ đó, đúng lúc nhà cũ cũng chưa bán, sau khi khai giảng vốn dĩ em định chuẩn bị một mình chuyển đến đó, sau này lại là hàng xóm tầng trên tầng dưới rồi."

Diệp Khuynh ngạc nhiên, lại cười khẽ nói: "Vậy sau này chị có thể thường qua ăn cơm không?"

"Đương nhiên là được rồi." Thẩm Ngang cười híp mắt làm động tác OK: "Em muốn nói chính là điều đó, chị lái xe đi đường cẩn thận chút, về nhà thì gửi tin nhắn cho em?"

Sau khi vẫy tay nhìn thấy xe của Diệp Khuynh rời đi, nụ cười trên mặt Thẩm Ngang lập tức biến mất.

Anh buông thõng tay đang giơ lên trời xuống, quay đầu nhìn vào gara chất đầy xe, nhớ lại phương hướng giọng nói vừa nghe thấy được trong thang máy, đi về hướng đó.

Quả nhiên, hai thanh niên ăn mặc lòe loẹt, đeo đầy phụ kiện kim loại trên người đang chờ anh.

Nhìn thấy Thẩm Ngang đi tới, Hoàng Mao hưng phấn đứng thẳng người dậy: "Thẩm Ngang, vừa rồi anh làm cái gì vậy? Không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, tôi ở đây đợi anh lâu lắm rồi đó. Đi đi đi thôi, hôm nay đi uống rượu đi, có người mời khách, còn có rất nhiều cô gái cùng đến nữa!"

Anh ta vừa nói vừa tiến lên đưa cho Thẩm Ngang một điếu thuốc: "Có muốn hút thuốc không?"

"Tôi bỏ thuốc rồi." Thẩm Ngang quay đầu tránh tay của Hoàng Mao, không thèm nhìn điếu thuốc đắt tiền nói: "Cầm ra đi."

"Hả?" Hoàng Mao sửng sốt một chút: "Không phải chứ, anh hút thuốc nhiều hơn người khác, tại sao lại bỏ thuốc rồi?"

Thẩm Ngang lạnh lùng nhìn anh ta, vẻ mặt không giống thiếu niên mười tám tuổi, mà giống như một con chó hoang muốn ăn thịt người.

Hoàng Mao bị Thẩm Ngang nhìn như vậy vội co lại theo phản xạ, xấu hổ thu điếu thuốc lại, mỉm cười xin lỗi.

Một người tóc đỏ khác bước tới xoa dịu mọi chuyện nói: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, không hút thì thôi, bỏ thuốc là một chuyện tốt. Vậy anh cũng bỏ rượu sao? Uống rượu đi hát KTV đi không?"

Thẩm Ngang sốt ruột đẩy bọn họ sang một bên, đi ra ngoài: "Gần đây đừng đến tìm tôi, tôi còn có việc phải làm."

"Chuyện gì vậy?" Hoàng Mao không vui hỏi: "Còn có gì quan trọng hơn vui vẻ sao? Kỳ nghỉ hè còn lại mấy ngày anh không ra ngoài chơi sao, có phải là bên ngoài có chó mới rồi không?"

Thẩm Ngang dừng bước, quay đầu mặt không chút thay đổi hỏi: "Anh chửi ai?"

Hoàng Mao: "….." Con mẹ nó, tôi đã chửi ai rồi sao?

Thấy tính hình không ổn, tóc đỏ lập tức chen giữa hai người, nói huyên thuyên như bất kỳ người cầu hòa nào: "Không không không, chúng tôi cũng đâu có ý đó, anh bận việc của anh thôi, chúng ta sẽ liên hệ qua điện thoại sau, có chuyện gì nhớ gọi chúng tôi."

Thẩm Ngang nặn ra một câu trả lời từ mũi, đi về phía thang máy.

Hoàng Mao lúc này mới dám đứng dậy, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, kinh ngạc nói: "Tôi còn tưởng thật sự bị đánh rồi chứ, với sự đánh đập điên cuồng của Thẩm Ngang, có lẽ tôi phải đi viện cấp cứu rồi."

Tóc đỏ bực mình tát vào đầu anh ta: "Không phải anh tự muốn đánh sao?"

"Này! Vậy tôi đây không phải…. Tại sao anh ta không nói chuyện tử tế với tôi, tôi cũng đâu có chọc tức anh ta, giống như tôi làm hỏng chuyện tốt gì của anh ta vậy!" Hoàng Mao không phục nói.

Sau khi nghe thấy điều này, tóc đỏ đã trầm ngâm suy nghĩ: "Nói về điều này, vừa nói anh có ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người Thẩm Ngang không? Chính là cái mùi trên người sau khi nấu cơm đó."

"Hả? Thẩm Ngang? Nấu cơm? Tôi cười chết với cái suy nghĩ này của anh rồi đó?"

"….Anh nói đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp