Sao Em Còn Chưa Thích Anh

CHƯƠNG 2: DIỆP KHUYNH THÍCH KIỂU GÌ, THẨM NGANG…


1 năm

trướctiếp

Editor: Hil

Khi Diệp Khuynh lần đầu gặp Thẩm Ngang, đối phương khi đó chỉ mới sáu tuổi.

Và đó cũng đã là chuyện mười hai năm trước.

Thật ra kí ức về mười hai năm trước ít nhiều gì cũng có hơi mơ hồ, nhưng Thẩm Ngang lại quá đặc biệt, trước khi bị mất trí nhớ chắc chắn Diệp Khuynh sẽ không thể nào quên được.

Lúc đó mẹ của Diệp Khuynh vừa qua đời, cô theo bố chuyển đến nhà mới, tầng trên là một cặp vợ chồng trẻ vô cùng nhiệt tình, trong nhà cũng có hai cậu con trai nhỏ hơn Diệp Khuynh vài tuổi.

Vì bố của Diệp Khuynh bận rộn với công việc mới, hai vợ chồng trẻ này rất tốt bụng, thường giúp đỡ chăm sóc Diệp Khuynh, cứ qua qua lại lại, Diệp Khuynh đã quen ở nhà bọn họ.

Con trai cả nhà họ Thẩm tên Thẩm Việt, con trai út tên Thẩm Ngang.

Chắc do con trai dậy thì muộn nên cả hai lúc đó đều rất nhỏ con vô cùng đáng yêu.

Thẩm Việt từ nhỏ đã linh hoạt khéo léo, chỉ cần mở miệng nói một câu đã làm mọi người vui vẻ, từ con nít tám tuổi tới người lớn tám mươi tuổi đều ở trong phạm vi xã giao của anh ấy.

Nhưng Thẩm Ngang nhỏ hơn Thẩm Việt hai tuổi lại không giống vậy, mặc dù vô cùng xinh đẹp nhưng lại không thích nói chuyện, trên mặt lại không có biểu cảm gì, nhưng đi vào thì không vào, cứ đứng mãi ở đó, thật sự rất khác biệt với bạn bè đồng trang lứa.

Lúc đó Diệp Khuynh vừa mất mẹ, so với Thẩm Việt vui vẻ hướng ngoại hơn, cô lại thích chơi cùng với Thẩm Ngang hơn.

Chắc cũng do nguyên nhân này mà cô là người đầu tiên phát hiện ra bí mật Thẩm Ngang đang giấu người nhà.

…Nhưng sau khi rời Phúc Châu, bệnh tình của Thẩm Ngang đã khá lên nhiều, nhiều năm vậy rồi chắc đã sớm hồi phục lại như thường rồi nhỉ?
Về tính cách cô cũng gần gũi hơn với những người khác ở nhà họ Thẩm.

Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh quay đầu lại nhìn Thẩm Ngang.

Chàng trai trẻ đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ, mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng đứng, cô gái bên đường vừa nhìn đã muốn xin số Wechat của anh.

Đúng lúc vừa đến chiếc xe đậu bên đường, Diệp Khuynh rút chìa khoá xuống, đột nhiên hỏi Thẩm Ngang một cách kì quái: “Tôi nhớ sinh nhật cậu vào tháng trước đúng không? Thi lấy bằng lái chưa?”

Sau khi tan làm đã trở thành một người lười biếng, đến cả lái xe cũng lười nữa.

Thẩm Ngang nhìn chìa khoá trong tay cô: “…Chưa nữa, em định mấy ngày nữa mới đến trường dạy lái xe.”

Diệp Khuynh thở dài mở cửa xe, ra hiệu cho Thẩm Ngang lên xe.

Thẩm Ngang ngồi ở ghế phó lái, cả người cao lớn uỷ khuất chen chúc trên ghế, không có chỗ để đặt hai chân, trông khá chật vật, giống như một con mèo con không biết mình đã lớn lên, vẫn muốn chui vào hộp đựng giày mà nó thường ngồi xổm vào khi còn nhỏ.

Diệp Khuynh hơi buồn cười xoay người sang để giải cứu anh, vừa điều chỉnh lại ghế phó lái vừa giải thích: “Tôi không hay để người ngồi ở ghế phó lái.”

Cô điều chỉnh ghế lùi về sau một khoảng nhất định, Thẩm Ngang được giải thoát mới thoả phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói cảm ơn cô.

“Hai ngày trước tôi mới về Phúc Châu, chưa kịp xem mấy năm nay có thay đổi gì không.” Diệp Khuynh lái xe ra khỏi chỗ đậu xe: “Cậu chọn chỗ ăn cơm đi, tôi mời cậu.”
Thẩm Ngang lấy điện thoại ra: “Em không thường xuyên ăn ở ngoài, để xem mọi người review đã.”

Diệp Khuynh “a” một tiếng, có hơi ghen tị: “Bây giờ đang nghỉ hè nhưng vẫn ở nhà ăn cơm sao?”
Cô đã dựa vào đồ ăn ngoài mà sống rất nhiều năm rồi đấy.

Phải nỗ lực làm việc, tan làm thì lười biếng, tự học nấu ăn gì đó là chuyện không thể nào, chỉ có thể dựa vào đồ gia dụng thông minh, app đồ ăn ngoài và các công ty vệ sinh nhà cửa để duy trì cuộc sống này.

“Ừ.” Thẩm Ngang cúi đầu nói: “Em có thể tự nấu cơm.”

“Thật sao?” Diệp Khuynh hơi ngạc nhiên nhìn vào kính chiếu hậu để nhìn Thẩm Ngang, đúng lúc thấy anh đang cài điện thoại ở chế độ im lặng.

Thẩm Ngang ngẩng đầu lên, vội vàng bổ sung: “Nhưng lại không ngon lắm.”

“Vậy cũng đã rất giỏi rồi.” Diệp Khuynh thở dài: “Tôi còn không biết đâu này.”

“Hả…” Thẩm Ngang chớp mắt, đột nhiên nói: “Vậy hay hôm nay đến nhà em ăn cơm đi? Nếu bố mẹ em biết chị về nhất định sẽ rất vui đấy.”

“Cậu nấu ăn sao?” Diệp Khuynh nói đùa với anh.

“Được thôi.” Thẩm Ngang bĩu môi: “Nhưng em mới học thôi, nếu không ngon, chị không được cười em đâu đấy.”

Diệp Khuynh thật sự có hơi ngạc nhiên. Cô nghĩ một lúc, có chút sợ hãi cùng do dự nói: “Đột nhiên tới hình như không tốt lắm đâu.”

“Không sao đâu, bố mẹ em năm nào cũng nhắc đến chị.” Thẩm Ngang khoa tay múa chân một lúc, trên mặt mang theo vẻ oán giận: “Suốt ngày lải nhải nói muốn có một đứa con gái như chị đấy.”

Diệp Khuynh bị biểu cảm của anh chọc cười, sau đó nhớ lại bố mẹ Thẩm đều là những người ngọt ngào dễ sống chung nên do dự hai giây rồi mới gật đầu: “Vậy tôi phải đi mua chút quà tặng, không thể đi tay không đến được.”
Thẩm Ngang ngay sau đó tắt review đi, mở bản đồ lên nói: “Gần đây có một siêu thị, em có thể nhân tiện mua ít rau để nấu cơm.”
…

Trong lúc Diệp Khuynh đang chọn quà, Thẩm Ngang đi sau lưng cô giả vờ điên cuồng gõ chữ, chờ đợi người kia trả lời.

Người có biệt danh [Thẩm Việt] nhanh chóng trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Thẩm Ngang không rảnh nói nhảm, anh hơi ngước mắt lên nhìn bóng lưng Diệp Khuynh, ngón tay tung tăng trên bàn phím: [Ở nhà sao? Tôi nay anh với bố mẹ ra ngoài ăn cơm đi.]

[Được thôi, em muốn ăn ở đâu?] Thẩm Việt hào phóng hỏi lại.

[Em không đi.] Thẩm Ngang nhanh chóng gửi tin nhắn đi:ơ [Em dẫn Diệp Khuynh về nhà ăn cơm, bọn họ sẽ làm lộ mất.]

Thẩm Việt: [Được rồi, cho anh một tiếng đồng hồ.]

Một lúc sau, anh ấy dường như đã cân nhắc kỹ lưỡng, lại cẩn thận gửi tới một tin nhắn: [Không phải chứ, từ “ngoan ngoãn” này từ nhỏ đến lớn chưa từng hợp với em, em giả vờ ngoan ngoãn chưa cần biết có giống hay không, có thể giả vờ một ngày, chẳng lẻ có thể giả vờ trong ba trăm sáu mươi lăm ngày luôn sao?]

Thẩm Ngang nhíu mày, không kiên nhẫn gõ ba chữ cộng thêm một biểu tượng rồi gửi đi: [Anh quản em?]

Sau khi gửi tin nhắn này xong, anh khoá màn hình điện thoại lại, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình rồi bước một bước về phía Diệp Khuynh: “Cái này không tệ, mẹ em nói bố dạo này bị thiếu canxi.”

Anh dừng lại ở một chỗ không quá xâm phạm không gian cá nhân của Diệp Khuynh nhưng lại làm cho người khác có thể dễ dàng nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ không quá xa lạ.

Diệp Khuynh có vẻ như đã đồng ý với ý kiến của anh, sau đó đi chọn cái tiếp theo.

Thẩm Ngang đi theo sau nhìn cô chằm chằm, cảm giác tê dại phấn khích khi được gặp lại nhau vẫn chưa tan hết, anh liếm chân răng có hơi ngứa ngáy, đầu lưỡi để trên răng nanh vài giây, kìm nén mong muốn tiến lại gần Diệp Khuynh thêm chút nữa xuống đáy lòng.

Không được. Không được để Diệp Khuynh phát hiện ra bộ mặt thật của mình.

Diệp Khuynh thích kiểu gì, Thẩm Ngang chính là kiểu ấy.

“Anh trai cậu đâu? Bây giờ còn ở Phúc Châu không?” Diệp Khuynh không để ý đến cảm xúc của anh, quay đầu lại hỏi.

“Thẩm Việt sao?” Trên mặt Thẩm Ngang mang theo nụ cười dịu dàng: “Vẫn ở đây nhưng sở thích của anh ấy nhiều, dù nhận được quà gì cũng đều vui vẻ hết.”

Thẩm Ngang tranh thủ thời gian dẫn Diệp Khuynh đi siêu thị một vòng, tìm hiểu sở thích và món ăn yêu thích của cô, xác nhận đã kéo dài đủ một tiếng đồng hồ mới thanh toán rồi rời khỏi siêu thị.

Đương nhiên, Diệp Khuynh khăng khăng quẹt thẻ chứ không để anh trả tiền.

Thẩm Ngang lấy túi trong tay Diệp Khuynh như lẽ đương nhiên, lý do rất chính đáng: “Vậy chị trả tiền thì em ra sức thôi.”

Sau khi lên xe, Thẩm Ngang mở điện thoại lên, thấy Thẩm Việt gửi tin nhắn đến [Đã ra ngoài.], sau đó thoát ra không trả lời, trực tiếp mở bản đồ để về nhà.

Diệp Khuynh nhìn đường trên điện thoại của anh: “Mọi người chuyển nhà rồi sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Ngang làm bộ thuận miệng hỏi: “Còn chị thì sao? Lần này đi công tác à?”

“Không, điều chuyển công tác, đúng lúc nhà cũ trước đây vẫn chưa bán.” Diệp Khuynh mỉm cười như thể nhớ lại chuyện trước đây, vừa thắt dây an toàn vừa liếc Thẩm Ngang một cái: “Lúc tôi đi vẫn rất lo lắng cho cậu đấy, bây giờ thấy cậu tốt thế này cũng yên tâm rồi.”

“…” Thẩm Ngang khựng lại, gãi má rồi cười theo: “Vậy mà đã bao nhiêu năm rồi.”

Diệp Khuynh cũng nghiêm túc suy nghĩ: “Năm năm hay sáu năm nhỉ?”

“Sáu năm.” Thẩm Ngang không cần suy nghĩ mà nói ra.

“Lâu vậy rồi sao.” Diệp Khuynh khởi động xe: “Khó trách cậu đã cao thế này rồi, vừa nãy nếu không phải cậu hỏi tôi, chắc tôi không nhận ra cậu đâu.”
Thẩm Ngang nghiêng đầu nhìn sang Diệp Khuynh, giống như thật sự đã sáu năm ba tháng không gặp mà tham lam nhìn từ hàng lông mi nhuộm màu nâu vàng dưới ánh chiều tà đến đầu những móng tay tròn trịa sạch sẽ của cô.

Sau khi nhìn vài giây, anh cố gắng kiềm chế thu hồi ánh mắt, sau đó làm như không có gì rồi nói: “Chị cũng thay đổi rất nhiều nên ở trong cửa hàng em phải nhìn hồi lâu rồi mới tới hỏi đấy.”
“Vậy sao?” Diệp Khuynh nhìn vào kính chiếu hậu, nửa thật nửa giả thở dài một hơi: “Mọi người đều nói tôi giống hệt như hồi cấp hai cấp ba vậy, có thể chỉ là lời nói khách sáo ở chỗ làm thôi.”
Thẩm Ngang cười: “Đùa thôi. Em vừa nhìn đã nhận ra chị ngay, chỉ là không dám tin có thể gặp chị lần nữa ở Phúc Châu thôi, có hơi do dự một lúc.”


“Mấy năm nữa chắc cũng vẫn ở đây.” Diệp Khuynh giơ ngón trỏ lên làm một thế tay ngăn cấm: “Nhưng bây giờ là giờ tan làm, sau khi đã tan làm tôi không muốn nói gì liên quan đến công việc nữa.”

“Em biết rồi.” Thẩm Ngang ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu đổi lại thành bất cứ ai nghe đến cái tên “Thẩm Ngang” ở đây, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của anh khi ở trước mặt Diệp Khuynh chắc sẽ không tin đây chính là tên “Thẩm Ngang” cáu kỉnh và hung bạo kia đâu, có thể còn cười nhạo nữa ấy chứ.

Nhưng Thẩm Ngang không để ý người khác.

Chỉ cần lừa Diệp Khuynh là được rồi.

Sau khi đến nhà, Thẩm Ngang đi lên trước, mở cửa bằng một tay, giả vờ gọi một tiếng: “Con về rồi.”

Người trong nhà đã bị anh quét sạch đi trước rồi đương nhiên sẽ không có ai trả lời.

Diệp Khuynh đi phía sau cúi đầu nhìn mấy đôi dép đi trong nhà trên mặt đất: “Có phải bọn họ ra ngoài hết rồi không?”

Thẩm Ngang “ngạc nhiên” lấy điện thoại ra: “Để em gọi điện thoại hỏi thử.”

Sau đó anh nhanh chóng gọi vào số của Thẩm Việt, đồng thời còn lấy đôi dép nữ còn mới ra cho Diệp Khuynh, sau đó dùng thái độ dịu dàng lại khó có thể từ chối dẫn cô vào nhà.

Diệp Khuynh quay đầu lại nhìn, xem vẻ mặt này của cô giống như đang có ý chào tạm biệt.

Nhận thấy điều này, Thẩm Ngang lập tức giả vờ đã kết nối máy với Thẩm Việt: “Alo? Anh à, sao không có ai ở nhà ạ?”

Nhưng khéo là Thẩm Việt ngay sau đó cũng nhận điện thoại, sau khi nghe thấy chữ “anh” kia liền im lặng hai giây: “…Để anh tính xem, bao nhiêu năm rồi em chưa gọi anh là anh nhỉ, anh nổi cả da gà lên rồi này.”

Thẩm Ngang phớt lờ mấy lời lải nhải của anh ấy: “Bố mẹ có việc còn anh ra ngoài tụ tập với bạn học rồi sao?”
Thẩm Việt bất lực: “Được rồi.”
Thẩm Ngang “nuối tiếc” nói: “Vốn dĩ em muốn mang một bất ngờ về cho mọi người đấy.”

“Cảm ơn em trai, anh hi vọng thật sự có một ngày chính mắt nhìn thấy bất ngờ này.” Thẩm Việt nói một cách chân thành: “Còn nữa, em nhiều trò như thế nhưng đừng để tự mình làm lộ đấy.”

Thẩm Ngang thầm cười nhạo.

Anh nghĩ em đã chuẩn bị bao lâu rồi?
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại của Thẩm Việt, lúc quay đầu lại nhìn Diệp Khuynh đã mang vẻ mặt uỷ khuất: “Bọn họ đều không về được, mua nhiều đồ như vậy nhưng không có ai ăn cùng hết.”

Diệp Khuynh rõ ràng do dự một lúc: “À…”

“Còn có chọn món ăn chị nói thích nữa, muốn chị thử tài nấu nướng của em một chút.” Thẩm Ngang thở dài: “Lãng phí quá đi.”

Diệp Khuynh nhìn chằm chằm vào túi đồ trong tay Thẩm Ngang, cân nhắc một lúc rồi cuối cùng nói: “Nếu đã nói mời cậu thì tôi sẽ ở lại ăn cơm.”

Đã đạt được mục đích, Thẩm Ngang tươi cười: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp