Lạc Huyền Tư thò đầu ra khỏi cánh chim của Minh Cửu Âm, thè lưỡi đáng yêu hỏi: “Tiểu Cửu, mi vứt bỏ tên kia rồi à?”
Bốn con mắt của Minh Cửu Âm nheo lại, thoạt nhìn rất là cao hứng, gật gật đầu thả Lạc Huyền Tư ra.
Lạc Huyền Tư rơi xuống mặt đất, nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, vỗ ngực lấy hai viên kẹo từ túi xách ra.
Bản thân ăn một viên, viên còn lại đưa cho Minh Cửu Âm.
Minh Cửu Âm ngậm kẹo, rung đùi đắc ý, rất chi là cao hứng.
“Tiểu Cửu, tụi mình về nhà đi.” Lạc Huyền Tư ngậm kẹo, vui vẻ đi về phía nhà mình.
Lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Lạc, bốn gã áo đen bao kín khắp người, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở đây.
Người áo đen cầm đầu ra dấu tay, ba người ở sau lưng trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Trên bầu trời, đối chiến giữa Huyết Tu La và Tiêu Trần đã kết thúc.
Huyết Nương Tử bị Triệu Nhạc Thành đá ra khỏi gió lốc, nhanh chóng chạy đến chỗ Lạc Huyền Tư.
Huyết Nương Tử đang chạy thì đột nhiên nhướng mày, lúc này một giọng nói vang lên trong lòng cô ta.
“Chị cả, nhất định… nhất định đừng để Lạc Huyền Tư về nhà, ở đây xảy ra chuyện lớn rồi.”
Giọng này vô cùng suy yếu, hình như bị thương rất nặng.
Trong lòng Huyết Nương Tử căng thẳng, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
Biệt thự nhà họ Lạc có hai vị đường chủ là Chu Tước và Huyền Vũ toạ trấn, hai người này đều là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, bán Kim Cương Cảnh đấy. Trừ khi là cao thủ Kim Cương Cảnh chân chính, nếu không, không phải ai cũng có thể tạo thành uy hiếp với họ được.
Hơn nữa, cao thủ Kim Cương Cảnh cũng không phải rau cải trắng, nhổ một cái đã có cả bó to.
Huyết Nương Tử hơi lo lắng, hỏi: “Huyền Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có cao thủ Kim Cương Cảnh xuất hiện?”
Câu hỏi của Huyết Nương Tử không có ai trả lời. Cô ta cắn răng, tăng tốc lao về phía nhà họ Lạc.
Từ xa nhìn lại, lúc này bóng dáng Huyết Nương Tử giống như một luồng huyết quang đỏ thẫm, nhanh chóng xẹt qua thành phố Minh Hải.
Lạc Huyền Tư lắc lắc cái túi trống không, có vẻ bất đắc dĩ thở dài, đồ ăn vặt mang theo ngày hôm nay đã ăn hết rồi.
Cô nhìn về phía trước, lại cười vui vẻ, cách nhà gần lắm rồi.
Đột nhiên, trong lòng Lạc Huyền Tư đau đớn kịch liệt, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn, hung hăng bóp chặt.
Lạc Huyền Tư thống khổ ngồi xổm xuống, môi bởi vì đau đớn mà trở nên tím bầm.
Minh Cửu Âm lo lắng nhìn Lạc Huyền Tư, dùng đôi cánh lớn của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cô.
Lạc Huyền Tư thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy trái tim giống như bị bóp nát, cả người không ngừng run rẩy.
Lạc Huyền Tư đột ngột ngẩng đầu, lúc này cô ấy đã rơi lệ đầy mặt.
Lạc Huyền Tư đứng lên, điên cuồng lao về nhà.
“Ông cố, ba, mẹ.” Lạc Huyền Tư vừa chạy, vừa kêu khóc.
Âm thanh đau buồn thống khổ, như chú chim non mất đi đôi cánh mẹ che chở, run lẩy bẩy trong mưa gió.
Mắt Minh Cửu Âm đột nhiên bộc phát ra ánh lam sáng lạng, chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng biệt thự nhà họ Lạc.
Mà lúc này, trong thân thể Lạc Huyền Tư giống như bộc phát ra một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng được, thân hình của cô ấy bắt đầu trở nên mơ hồ, từng tàn ảnh lưu lại thật lâu ở những nơi cô ấy chạy qua.
Minh Cửu Âm hoảng sợ nhìn tốc độ quỷ mị này, trong lòng nảy lên một sự bất an cực độ.
Một ngọn lửa màu xanh lam nhỏ xíu tách ra, rời khỏi mắt Minh Cửu Âm, nhanh chóng bay về phương xa.
Làm xong tất cả, Minh Cửu Âm đi nhanh chóng đuổi kịp bóng dáng Lạc Huyền Tư.
Khoảng cách với biệt thự nhà họ Lạc ngày càng gần, mùi máu tươi tanh nồng không ngừng tiến vào khoang mũi Minh Cửu Âm.
Khi đi tới trước cổng biệt thự nhà họ Lạc, Minh Cửu Âm thấy Lạc Huyền Tư bình tĩnh đứng ở cửa lớn, không hề nhúc nhích.
Cảm giác không xong ngày càng dày đặc ở trong lòng Minh Cửu Âm.
Minh Cửu Âm đi tới bên cạnh Lạc Huyền Tư, nhìn thứ trên bậc thang ở cửa biệt thự.
Sau đó chính nó cũng ngơ ngác đứng ở đó.
Không lâu sau một bóng người đỏ rực rơi xuống nơi cách chỗ Lạc Huyền Tư không xa, nhìn một người một chim ngây người bất động trước mắt, trong lòng Huyết Nương Tử hơi căng thẳng, biết mọi chuyện có khi đã hỏng rồi.
Huyết Nương Tử theo ánh mắt của một người một chim nhìn về phía cầu thang cửa biệt thự, khi thấy rõ thứ được đặt ở đó, đồng tử Huyết Nương Tử chợt co rụt lại, trong lòng giống như có một chậu nước lạnh dội xuống, từ đầu tới chân, chỗ nào cũng rét lạnh.
Ba chiếc đầu được chỉnh chỉnh tề tề đặt trên cầu thang ở cửa biệt thự, một ông lão hiền lành, một người phụ nữ dịu dàng, còn có một người đàn ông mặt mọc đầy râu.
Màu máu đỏ tươi la liệt khắp bậc thang, tản ra mùi vị tanh nồng gay mũi. Ba cái đầu cứ như vậy, trợn tròn mắt nhìn về phía trước, chết không nhắm mắt.
Đương nhiên Huyết Nương Tử biết ba chiếc đầu này, cô ta còn chuyên môn phái cao thủ bảo vệ nữa mà.
Thế nhưng tại sao chuyện lại đi đến một bước này, Huyết Nương Tử tức đến run rẩy cả người: “Chu Tước, Huyền Vũ, cút ra đây cho ta.”
Giọng vang vọng thật lâu trong không gian: “Chu Tước, Huyền Vũ cút ra đây cho ta.”
Không ai trả lời Huyết Nương Tử, thế nhưng tiếng bước chân nặng nề truyền tới từ phía bên cạnh.
Huyết Nương Tử nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt, nhãn cầu như muốn nứt ra.
Một người đàn ông vạm vỡ kéo chân một người áo đen trong tay, bước chân nặng nề đi ra từ một bên. Gã áo đen bị anh ta kéo chân giống như chó chết, không bất kỳ phản ứng gì.
Ngực người đàn ông vạm vỡ có một lỗ thủng lớn chừng quả đấm, trái tim chẳng biết đã đi đâu.
Anh ta nhìn thấy Huyết Nương Tử, miễn cưỡng cười cười, nói ra câu nói cuối cùng trong đời.
“Chị cả, xin lỗi.”
Người đàn ông ầm ầm ngã xuống đất, nước mắt điên cuồng tuôn ra từ đôi mắt của Huyết Nương Tử.
“Chu Tước, Chu Tước đâu?” Huyết Nương Tử như phát điên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được ba cỗ thi thể trong một rãnh thoát nước ở phía sau biệt thự.
Đầu hai gã áo đen nát bấy, một cô gái máu me be bét khắp người nằm gục lên gã áo đen bên cạnh.
“A...”
Huyết Nương Tử ôm thi thể cô gái kia gào khóc.
Trước biệt thự, trong đầu Lạc Huyền Tư trống rỗng, đại não dường như đã đình chỉ công tác.
Lạc Huyền Tư giống như một cái xác biết đi, đi về phía ba chiếc đầu kia, cô ôm chúng vào lòng, dùng hết sức toàn thân hôn lên chúng:
“Ông cố, ba, mẹ, mọi người nói gì đi! Ba, con không bao giờ ăn vụng linh thực lúc nửa đêm nữa đâu. Mẹ con sẽ ăn thật nhiều rau xanh mà. Ông cố, chuyện xưa của ông còn chưa kể hết mà...”
Lạc Huyền Tư như một cái xác không hồn, ôm ba cái đầu, máy móc nói chuyện. Không ngừng nói, không ngừng lặp lại.
Huyết Nương Tử ôm thi thể Chu Tước, đi tới cửa biệt thự nhìn cô gái nhỏ đằng trước, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng không phát ra được tiếng gì.
Hai hàng huyết lệ chảy trên mặt Lạc Huyền Tư. Đôi mắt to tròn, đen trắng rõ ràng chẳng biết từ lúc nào trở nên đỏ sậm như máu, một đám văn tự quỷ dị huyền ảo xuất hiện trong mắt Lạc Huyền Tư, rồi lại biến mất.
Từng gợn sóng màu đỏ, mắt trần cũng có thể thấy được phát ra từ trong thân thể Lạc Huyền Tư. Hoa cỏ cây cối xung quanh nháy mắt đều héo rũ.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Huyết Nương Tử lau sạch nước mắt, chịu đựng bi thống hét to:
“Lạc Huyền Tư khống chế tâm tình, đừng để Tu La Nhãn bùng nổ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT