Tiếng la của Huyết Nương Tử biến ảo thành từng sóng âm như thực chất tiến vào trong thân thể Lạc Huyền Tư.

Thế nhưng ‘Thần Thiên Chi Hưởng’ mà Huyết Nương Tử vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại mất đi tác dụng, Lạc Huyền Tư vẫn mang vẻ mặt đờ đẫn, tự lẩm bẩm.

Cùng với gợn sóng huyết quang dập nhềnh thoát ra từ trong thân thể Lạc Huyền Tư càng ngày càng đậm, toàn bộ biệt thự nhà họ Lạc đều bị gợn sóng đỏ như máu này hoàn toàn bao phủ.

Cảm nhận được sát khí đậm đặc như thực chất trong gợn sóng màu máu kia, cả người Huyết Nương Tử phát lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ táo bạo.

Hình như cảm xúc này muốn chi phối cô ta, để cho cô ta đi giết chóc, đi đổ máu.

Vô cùng bất đắc dĩ, Huyết Nương Tử nhấc thi thể của Huyền Vũ và Chu Tước lên, rút lui ra ngoài gợn sóng màu máu.

Minh Cửu Âm cũng chịu ảnh hưởng của luồng khí sát phạt này, con mắt màu xanh lam đã trở nên thành đỏ quạch.

Minh Cửu Âm cố gắng vẫn duy trì cho bản thân thanh tỉnh, mở cánh, muốn ôm lấy Lạc Huyền Tư. Chẳng qua cánh chim vừa đụng đến cô, một luồng sức mạnh to lớn không thể kháng cự trực tiếp đánh nó bay ra ngoài.

Sóng gợn màu máu càng ngày càng đậm, toàn bộ biệt thự nhà họ Lạc giống như bị một quả cầu máu bao phủ.

Lúc này tóc Lạc Huyền Tư bắt đầu nhanh chóng chuyển bạc. Một đầu tóc dài trắng như tuyết điên cuồng lay động trong gió.

Huyết Nương Tử nhìn biến hóa của Lạc Huyền Tư, vẻ mặt bi thương đến cực điểm.

Huyết Nương Tử biết, đây là Tu La Nhãn đã bị kích thích cực lớn, bắt đầu bùng nổ. Thế nhưng Lạc Huyền Tư căn bản là không chịu nổi Tu La Nhãn bùng nổ, mái tóc biến thành màu trắng, chứng tỏ Tu La Nhãn đang hấp thu sức sống của cô ấy.

Tiếp tục như vậy, Lạc Huyền Tư bị Tu La Nhãn hút khô là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Huyết Nương Tử buông thi thể của Chu Tước, Huyền Vũ xuống, nhìn thi thể bọn họ, cô ta cắn răng: “Không thể để cho hai người chết vô ích được.”

Huyết Nương Tử khẽ nhảy lên, một cây thất huyền cầm hư ảo màu đỏ xuất hiện ở trước mặt cô ta. Thất huyền cầm lơ lửng trên không trung, lấp léo những tia sáng yêu dị.

“Khúc Trấn Ma.”

Mười ngón như bạch ngọc của Huyết Nương Tử đặt lên trên dây đàn, từng gợn sóng âm bắn ra.

Sóng âm màu trắng giống như con nước lớn, tuôn về phía quả cầu máu tươi đang bao phủ biệt thự nhà họ Lạc.

Sóng âm màu trắng nhìn thì khí thế mãnh liệt, thế nhưng vừa tiếp xúc quả cầu máu thì lại như bùn chìm vào biển rộng, không tạo được chút sóng gió gì.

Huyết Nương Tử tung bay, sóng âm bắn ra giống như cuồng phong mưa rào, một giọt máu tươi tràn ra từ khóe miệng cô ta.

Lúc này, quả cầu máu đã xảy ra kinh người biến hóa.

Quả cầu máu như thực chất bắt đầu sương hóa. Chỉ trong chớp mắt nó đã hóa thành một màn sương máu nồng đậm.

Một cột máu khổng lồ do sương máu tạo thành, phóng lên tận trời.

Bóng người cao lớn chậm rãi thành hình từ trong cột sương máu.

Mái tóc dài bạc trắng của bóng người khổng lồ kia điên cuồng bay loạn, áo giáp bó sát đen như mực, lộ ra đường cong lả lướt của cơ thể.

Bóng người kia giơ tay phải lên, chỉ về phương xa, toàn thân đầy máu tanh giống tư Tu La mới leo ra từ địa ngục.

Bóng người bình tĩnh đứng thẳng, giống như đang đợi điều gì đó.

Cột trụ sương máu ngất trời này đã kinh động đến rất nhiều người.

Dưới cầu vượt, André nhìn cột sương máu cao vút tận trời này, nhíu mày, dừng công kích. Hơi nghi ngờ hỏi: “Tu La Nhãn đã thức tỉnh đến bước này rồi à?”

Sắc mặt Lam Thanh Phong tái xanh, nhìn phía biệt thự nhà họ Lạc. Bàn tay run lên, trường kiếm lập tức biến mất, sau đó cô ta lao nhanh về phía biệt thự nhà họ Lạc.

Thấy phản ứng của Lam Thanh Phong, André lẩm bẩm: “Lẽ nào Tu La Nhãn đã xảy ra vấn đề gì rồi?”

Bên phía Trương Thắng Lam cũng phát hiện dị tượng ở biệt thự nhà họ Lạc, suy nghĩ một lát, gã thu hồi lá bùa màu tím trên tay, xoay người rời đi.

Gần như cùng một thời gian, ở xung quanh biệt thự nhà họ Lạc cùng lúc có hai mươi mấy bóng người hạ xuống.

Những bóng người này tự động chia thành bốn phe, đều tự cảnh giác thế lực khác.

André nhìn dị tượng ở biệt thự nhà họ Lạc cách đó không xa, thẳng thắn đưa ra quyết định rút lui.

Sau đó năm người do một ông già chột mắt cầm đầu cũng quả quyết bỏ chạy.

Người đàn ông mặt chữ điền vẫn còn ở lại thì thở dài nói: “Tu La Nhãn đã vô pháp vãn hồi rồi. Chúng ta đi thôi.”

Một người đàn bà đứng sau lưng người đàn ông mặt chữ điền hỏi: “Đại Sơn, tại sao Tu La Nhãn lại đột nhiên bùng nổ?”

Người đàn ông được gọi là Đại Sơn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng Tu La Nhãn bị phá huỷ cũng là chuyện tốt. Dù sao hai lần trước, sự xuất hiện của Tu La Nhãn đều tạo thành đại chiến gần như lan khắp cả thế giới.”

Lúc này bên ngoài biệt thự nhà họ Lạc chỉ còn lại mười mấy người của Huyết Sát Minh.

Cô gái nhai kẹo cao su sắc mặt trắng bệch nhìn thi thể Chu Tước và Huyền Vũ trên mặt đất.

“Tại sao lại như vậy?” Vẻ mặt cô gái hơi hoảng hốt hỏi.

Người xung quanh đều cúi đầu trầm mặc không nói gì.

“Phụt.”

Huyết Nương Tử phun ra một búng máu tươi, thất huyền cầm trước người nứt vỡ, hóa thành từng điểm huyết quang, biến mất trong không khí.

“Chị cả.”

Một đám người vội vàng tiến lên, đỡ Huyết Nương Tử đang lảo đảo sắp ngã.

Vẻ mặt Huyết Nương Tử uể oải, nhìn thân hình to lớn cao ngạo đang đứng yên bất động kia, cười với vẻ sầu thảm: “Huyết Sát Minh chúng ta, sắp xếp mấy chục năm, hôm nay lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.”

Tâm tình mọi người đều nặng nề, không biết phải nói tiếp thế nào.

Rầm!

Lúc này một bóng người đập xuống bãi đất trống cách bọn họ không xa, xi măng cứng rắn bị sống sờ sờ nện ra một cái hố to. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ọc!”

Một bóng người leo ra khỏi hố, trong miệng hộc ra từng nốc máu tươi.

Mọi người vừa nhìn lại, hoá ra là André đã rời đi đầu tiên.

Lúc này André cực kỳ chật vật, quần áo toàn thân rách mướp, trước ngực bị máu tươi thấm ướt một mảng lớn.

Trong lòng mọi người có mặt ở đây đều rất hoảng sợ. Tên André này, với tư cách là một trong bốn chấp sự của Thánh Đường, chính là dị năng giả cấp S hàng thật giá thật, tương đương với Kim Cương Cảnh ở Hoa Hạ. Chỉ trong một thời gian ngắn, ai có thể đánh anh ta thành ra như vậy chứ.

“Bịch!”

Lại một bóng người nữa nện xuống, nhìn người gần như là rơi vào tình cảnh giống hết André, sắc mặt mọi người ngày càng khó coi.

Cao thủ top 10 Thiên Tà động ‘Bách Quỷ lão nhân’, Kim Cương Cảnh thứ thiệt, thủ đoạn Ngự Quỷ thuật dày công tôi luyện, thế mà cũng cũng bị đánh trở về.

“Uỳnh!”

Một người đàn ông mặt chữ điền hộc máu bò ra từ hố lớn.

Một trong phó tổ trưởng của Thiên tổ ‘Đại Sơn’, cũng là cao thủ Kim Cương Cảnh.

“Chẳng lẽ là Thanh Y tới? Nếu không thì ai có thể đả thương nhiều cao thủ Kim Cương Cảnh trong thời gian ngắn như vậy chứ.” Huyết Nương Tử lẩm bẩm.

“Không thể nào là Thanh Y được, người Thiên tổ và Thanh Y cùng thuộc ‘Mạng Nhện’ của Hoa Hạ, sao anh ta có thể ra tay với người mình được chứ.” Cô gái nhai kẹo cao su lập tức bác bỏ suy đoán của Huyết Nương Tử.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

...

Lúc này, bầu trời như rơi sủi cảo, mấy bóng người liên tục nện xuống.

Trên nền xi măng cứng rắn toàn là hố to, nhìn thấy mà giật mình.

Người Huyết Sát Minh âm thầm đếm, một tên không nhiều một tên không thiếu, đúng là những người rời đi lúc trước.

“Rốt cuộc là ai có năng lực lớn đến thế, trong thời gian ngắn mà đối phó với nhiều cao thủ như vậy.”

Sắc ặt đám Huyết Sát Minh đều rất khó coi.

Lúc này, một giọng nói hơi cứng ngắc vang lên bên tai mọi người, giọng tuy ngây ngô thế nhưng có loại lạnh lẽo phát ra từ nội tâm, khiến người ta không rét mà run.

“Bổn đế cho phép các ngươi đi chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play