Nhìn con chim bự dừng lại, xoay người đối diện với mình, mí mắt người thanh niên giật giật.

Khí thế của Minh Cửu Âm đột nhiên tăng mạnh. Lông chim đen tuyền trên người ánh lên, sáng bóng như kim loại. Ngọn lửa xanh lam trong mắt vẫn còn đổ xuống như thủy ngân.

“Cạc cạc cạc.”

Trong miệng Minh Cửu Âm phát ra những âm thanh kỳ quái, vừa giống như cười vừa giống như khóc, mà âm thanh kỳ quái này chui vào trong lỗ tai người thanh niên, suýt chút nữa đã khiến tâm thần gã thất thủ.

“Ma Âm Nhập Não.”

Vẻ mặt người thanh niên nghiêm túc, đưa tay phải lên, ngón tay nhập lại thành kiếm, chỉ về chỗ Minh Cửu Âm đứng.

“Thiên kích, lôi nghênh.”

Một bóng mờ thật lớn màu xanh lam hình thành phía sau người thanh niên.

Bóng dáng mơ hồ nhìn không rõ, thế nhưng vẫn có thể phân biệt được ra hình dạng đại khái.

Thân rồng đầu người, uy thế tận trời.

Từng tia điện xà màu lam chập chờn sáng tối quanh kẻ thân rồng đầu người này, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.

Ngọn lửa màu xanh lam trong mắt Minh Cửu Âm đột nhiên trút xuống như thác, bắt đầu chảy ra ngoài mắt từng vốc lớn, phủ kín mặt đất xung quanh.

“Chịu đối chiến chính diện rồi à?” Người thanh niên cười nhạt.

Kiếm chỉ rung rung hướng về phía Minh Cửu Âm: “Đi.”

“Phụt.”

Ngay sau đó, người thanh niên đột nhiên phun ra một búng máu, hơi giật mình nhìn khoảng đất trống phía trước.

Cho rằng con chim kỳ quái cuối cùng cũng không chạy trốn nữa, nhưng ai ngờ, con hàng này đột nhiên xoay người, vểnh cái mông lớn lắc lắc trước mặt người thanh niên, sau đó chạy nhanh như một làn khói.

Chạy, giờ là chạy thật, hơn nữa tốc độ cực nhanh, còn dọa người hơn cả vừa rồi.

Khuôn mặt người thanh niên tinh thông lôi pháp nghệt ra, cảm giác này giống như dùng hết sức đánh một quyền vào bịch bông, không chỗ để dùng sức.

Lôi pháp vốn giỏi về tốc độ và lực sát thương, thế nhưng bây giờ tốc độ của lôi pháp lại còn không đuổi kịp cặp giò của một con chim kỳ quái.

“Cạc cạc cạc...”

Âm thanh của con chim kỳ quái đâm rách không khí, truyền tới từ phía xa. Lúc này, người thanh niên có thể khẳng định đây là tiếng cười nhạo.

Người thanh niên lau vết máu trên khóe miệng, áo đen trên người phồng lên, làm gã giống như một quả bóng cao su.

“Hôm nay Trương Thắng Lam tao không làm thịt được mày thì tao theo họ mày luôn.” Hai mắt người thanh niên phun lửa, lao về phía trước đuổi theo.

Ngay lúc này, một bóng người rơi xuống từ trên cao, chặn lối đi của gã.

Bóng người này bị sương máu bao phủ hoàn toàn, không thấy rõ mặt mũi thất, chẳng qua tầng sương máu kia phát ra mùi hôi thối khiến người ta không rét mà run.

“Đối phó với một cô gái nhỏ mà cần đến cả lôi pháp của Trương thiên sư cơ à?” Bóng người trong sương máu mở miệng, giọng thản nhiên thậm chí mang theo vài phần ôn hòa, hoàn toàn khác biệt với đám sương máu trên người gã.

Trương Thắng Lam dừng bước chân truy kích, nhìn bóng người trước mắt, mí mắt cứ giật giật.

“Hừ, Huyết Sát Minh chúng mày đúng là chuyện gì cũng muốn nhúng một tay vào.” Giọng Trương Thắng Lam lạnh lẽo đến cực điểm.

“‘Tu La Nhãn’ chính là vật có liên quan đế sinh tử tồn vong của Huyết Sát Minh tao, đương nhiên phải dùng tâm để đối đãi rồi.”

“Nói như vậy, Huyết Sát Minh chúng mày muốn bảo vệ Tu La Nhãn đến cùng à?”

Ngón tay Trương Thắng Lam nhập lại thành kiếm chỉ, hướng về phía bóng người trong sương máu.

Trả lời Trương Thắng Lam là một luồng cương khí đỏ sậm mang theo huyết khí tận trời.

Duới cầu vượt cách đó không xa.

Một ông già lưng còng nhặt mót nhìn động tĩnh bên này, trong ánh mắt đục ngầu bắn ra hai tia kim quang.

Lúc này một giọng nói yêu kiều vang lên bên tai ông lão: “Người Thánh Đường các anh đúng là không biết sợ chết là gì. Thế mà lại nghĩ cách đánh chủ ý lên Tu La Nhãn.”

Nghe thấy giọng nói này, ông già đột nhiên bật cười, tấm lưng còng chợt thẳng lên, cơ thể gầy ốm cũng bắt đầu không ngừng phồng lên.

Làn da như vỏ cây cũng trở nên bóng loáng, mái tóc hoa râm một lần nữa đổi thành đen nhánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trong chớp mắt đã từ một ông lão tuổi xế chiều biến thành một chàng trai cao mét chín, bề ngoài anh tuấn đẹp trai.

Anh chàng đẹp trai có hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, hình dạng này hoàn toàn không phải là người Hoa.

Một thân hình yêu kiều đáp xuống trước mặt anh đẹp trai, cô gái trẻ có dáng dấp ngọt ngào, thổi bóng kẹo cao su, rất hứng thú đánh giá anh ta.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là chấp sự André của Thánh Đường đây mà!” cô gái trẻ trêu chọc nói.

Ngoài miệng thiếu nữ nói với vẻ quan tâm, thế nhưng thân thể đã căng chặt tới mức cực hạn.

Tên André này chính là một trong bốn chấp sự của Thánh Đường. Bề ngoài nhìn mới khoảng hai mươi tuổi, nhưng số tuổi thật sự đã là con rùa già năm mươi, sáu mươi rồi.

Hơn nữa, bốn chấp sự của Thánh Đường đều là cao thủ cấp S, đối chiếu sang đẳng cấp tu luyện của Hoa Hạ, đây chính là đại cao thủ Kim Cương Cảnh.

“Ồ, tiểu thư Lam Thanh Phong thân ái, rất vinh hạnh được gặp cô ở đây.” André rất lịch sự, cúi chào.

Cô gái trẻ tên là Lam Thanh Phong hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Thánh Đường các anh, dám tiến vào Hoa Hạ một cách trắng trợn như vậy, không sợ bị Thanh Y tới bưng cả tổng bộ các anh đi luôn à?”

André cười cực kỳ vui vẻ, lắc đầu nói: “Không nói chuyện Thanh Y đại nhân tọa trấn Yến Kinh không thể tùy tiện rời khỏi, kể cả Thanh Y đại nhân có biết, thì cũng sẽ không quản, đúng không? Tu La Nhãn được xem như là con mắt tai ách, thứ nó mang tới chỉ có giết chóc và tai nạn, Thanh Y đại nhân không tự mình xuất thủ diệt trừ đã là nhân từ lắm rồi.”

Lam Thanh Phong biết lời André nói là thật, dù sao danh tiếng của Tu La Nhãn thực sự không tốt lắm.

Hơn nữa trừ Huyết Sát Minh bọn họ ra, đa số thế lực khác trong Hoa Hạ, thái độ đối với Tu La Nhãn đều là giết đi cho nó lành.

Lần này, Huyết Sát Minh bọn họ đã điều động gần như là toàn bộ tinh anh, chính là để dọa các thế lực khác phải sợ.

Theo tình huống trước mắt mà nói, đã đạt đến hiệu quả mong muốn. Hiện này, rất nhiều thế lực cũng đã rời khỏi thành phố Minh Hải, thế nhưng vẫn có mấy thế lực không sợ Huyết Sát Minh nên vẫn ở lại.

Thiên Sư phủ luôn lấy giữ gìn trăm họ trong thiên hạ, trừ ma vệ đạo làm trách nhiệm của bản thân.

Còn có Thiên Tà Động tụ tập một đống người tâm thuật bất chính, hành sự quỷ quyệt.

Một bộ phận người của Thiên tổ - một trong ba tổ Thiên Địa Nhân của Hoa Hạ cũng đã có mặt ở thành phố Minh Hải.

Lam Thanh Phong biết, các thế lực lớn vây quanh Tu La Nhãn, hiện giờ đã bắt đầu hành động.

“Đã vậy, thì không còn gì để nói nữa.” Một thanh trường kiếm đen tuyền đột ngột xuất hiện trong tay Lam Thanh Phong.

Ánh kiếm nổi lên bốn phía, kiếm khí chỉ một thoáng đã bao phủ trọn không gian.

André mỉm cười, tay trái điểm nhẹ, lá chắn băng trắng xóa lập tức hình thành, chắn trước người. Kiếm khí có lực sát thương cực lớn kia chỉ để lại một vết tích không sâu lắm trên lá chắn băng.

Cùng lúc đó, trận chém giết theo cặp như vậy cũng diễn ra khắp nơi trong thành phố Minh Hải.

...

Lúc này, trong một căn phòng u ám, bốn người mặc áo đen đứng ở trong đó.

“Đã đánh nhau rồi.” Người áo đen cầm đầu nói.

Người áo đen cầm đầu nhìn tên đứng bên trái, hỏi: “Tình hình bên mày thì sao, số 2?”

“Không thể tiếp cận Lạc Huyền Tư, bên cạnh cô ta có một con chim bự rất cổ quái, cực kỳ nhạy bén. Hơn nữa tao vốn không phải đối thủ của con chim đó.”

Người áo đen cầm đầu gật đầu.

Lại nhìn về phía hai người khác.

“Biệt thự nhà họ Lạc có hai vị đường chủ Huyết Sát Minh bảo hộ, rất khó xuất thủ. Nếu như gắng gượng ra tay, có thể sẽ kinh động đến rất nhiều người.”

Người áo đen cầm đầu trầm tư hồi lâu: “Chuyện đại nhân đã giao thì nhất định phải hoàn thành, bắt đầu dùng phương án thứ hai đi. Cho dù phải trả giá cao cỡ nào cũng phải khiến Tu La Nhãn biến mất khỏi thế giới này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play