“Chạy mau, không cần phải để ý đến tôi.” Giọng nói ôn hòa kia lại lần nữa vang lên.
Trong thoáng chốc, Lạc Huyền Tư nhìn thấy một bóng người xám xịt đánh thẳng về phía gã áo đen.
“Không biết tốt xấu.”
Gã áo đen hừ lạnh, tay phải chỉ phía trước, võ tướng giáp vàng kia vung roi tiến lên.
“Đi.”
Gã áo đen lại chỉ Lạc Huyền Tư, quỷ thắt cổ bên cạnh gã khoan thai lướt về phía cô ấy.
Lạc Huyền Tư sợ đến tê dại cả da đầu, nhấc chân chạy như ruồi không đầu, hoảng hốt chạy bừa vào trong một con hẻm nhỏ.
Cái lưỡi thật dài của quỷ thắt cổ sau lưng vung loạn trên không trung, tiếng cười âm độc quanh quẩn bên tai Lạc Huyền Tư.
Lạc Huyền Tư chạy như bay, thở không ra hơi. Cô ấy nghĩ nếu có thể chạy nhanh như vậy ở đại hội thể dục thể thao, lấy giải nhất quả thực vô cùng đơn giản.
Đang chạy thì Lạc Huyền Tư chợt dừng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn bức tường thật dày chắn phía trước, một mùi tanh tưởi như WC truyền đến từ trong tường.
Góc tường mọc đầy rêu xanh, bức tường màu trắng đã sớm loang lổ, mấy chữ lớn màu đen bị viết xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên tường: “Cấm đại tiểu tiện ở đây.”
Đây vậy mà lại là một ngõ cụt, lòng Lạc Huyền Tư đã muốn chết luôn rồi.
Lúc này bóng dáng bay bay của quỷ thắt cổ đã xuất hiện ở lối vào hẻm nhỏ.
Nhìn đầu lưỡi thật dài vung loạn của nó, Lạc Huyền Tư không nhịn được mà đưa tay sờ sờ cổ.
“Nếu như bị đầu lưỡi đó ghìm chết, mình thà đập đầu vào bức tường này còn hơn.”
Lúc này, gã áo đen kia cũng đã đi vào trong hẻm nhỏ. Gã nhìn Lạc Huyền Tư, không nhịn được thở dài.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chỉ khi cô chết, thiên hạ này mới được thái bình.” Giọng gã áo đen có hơi bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo một ít ý vị trách trời thương dân.
Gã áo đen rút ra một con dao găm, chậm rãi lại gần Lạc Huyền Tư.
Sắc mặt Lạc Huyền Tư trắng bệch nhìn gã áo đen: “Anh... anh... tại sao phải giết tôi?”
Hình như gã áo đen không có hứng thú trả lời, chỉ là bước chân kiên định lạ thường, lại gần Lạc Huyền Tư.
Lúc này hẻm nhỏ đột nhiên tối sầm lại, một bóng đen rơi xuống trước mặt Lạc Huyền Tư.
“Tiểu Cửu.” Lạc Huyền Tư ngạc nhiên hô lên.
“Cạc cạc.”
Kẻ tới chính là Minh Cửu Âm bị Tiêu Trần triệu hồi ra để tới bảo vệ Lạc Huyền Tư.
Minh Cửu Âm đắc ý lắc đầu, giữa bốn con mắt chảy ra sương mù màu lam nhạt.
Gã áo đen dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vị khách không mời mà đến này.
“Không phải quỷ vật, bởi vì không bất kỳ chút âm khí nào, không phải tinh quái, bởi vì không bất kỳ yêu khí gì, càng không phải là ma vật, không hề có ma khí.”
Nhìn thứ không phải quỷ không phải quái không phải ma trước mặt này, gã áo đen có hơi chần chờ.
Bởi vì thứ có bốn con mắt này mang đến cho gã một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt.
Cảm giác này thực sự rất tệ, khiến gã áo đen phải cư xử cẩn thận
Lúc này, thân thể gã áo đen run lên, lấy một lá bùa màu tím từ trong lòng ra.
Lá bùa màu tím bốc cháy kịch liệt trên không trung, lửa bùa cháy trên không trung hình thành nên một vòng tròn lớn chừng bàn tay.
Trong vòng tròn có một bức tranh đang thành hình.
Trong hình, có mấy người đang cẩn thận tra xét cái gì ó ở trong một hẻm nhỏ. Tiếp theo, một người trong đó huýt sáo, chỉ tay về một phương hướng, hình ảnh bắt đầu mơ hồ, cuối cùng là biến mất không thấy gì nữa.
“Tới nhanh như thế à? Đám chó chết này.” Giọng điệu gã áo đen lạnh băng, giễu cợt một câu.
Đột nhiên gã áo đen dùng chủy thủ trong tay vạch một nhát vào lòng bàn tay trái, máu tươi trong nháy mắt đã phủ kín cả bàn tay.
Giơ bàn tay máu me đầm đìa lên, gã áo đen cởi mũ trùm màu đen đang che đầu mình ra. Một thanh niên trẻ sắc mặt trắng bệch xuất hiện trước mắt Lạc Huyền Tư.
Thanh niên này trên dưới hai mươi tuổi, dung mạo cực kỳ anh tuấn, đôi mày kiếm dày rậm đen nhánh, chỉ có điều sắc mặt gã nhợt nhạt đến đáng sợ, hình như là có bệnh.
Gã nhanh chóng dùng bàn tay dính máu vẽ lên. Chỉ trong vòng mấy giây, một đồ án bằng máu tươi quỷ dị đã xuất hiện trên mặt gã.
Đồ án máu tươi này không phức tạp mấy, nhưng màu đỏ của máu phối hợp với gương mặt vô cùng nhợt nhạt của thanh niên, đập vào mắt thì vô cùng giật mình.
Người thanh niên thu dao găm về, hai tay làm ra động tác kỳ quái, một luồng dao động vô hình đột nhiên từ trên người gã lan ra.
Trong khoảnh khắc, Lạc Huyền Tư có loại ảo giác, kẻ đang đứng trước mặt hình như đã đổi thành người khác.
“Mời.” Một giọng nói già nua phát ra từ miệng của người thanh niên, vô cùng quỷ dị.
Minh Cửu Âm nhìn người trước mắt đã làm xong mọi việc, nhưng nó vẫn không bất kỳ động tác nào, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Hai cánh Minh Cửu Âm đột nhiên giang ra, sải cánh dài rộng duỗi đến tận bờ tường.
Trên người Minh Cửu Âm phát ra một luồng áp lực vô hình, sương mù màu lam bay ra từ bốn con mắt của nó, ngày càng nồng đậm, giống như thực chất, kéo ra một đường khói màu lam thật dài.
Vẻ mặt người thanh niên vô cùng nghiêm trọng, áp lực trên người Minh Cửu Âm khiến gã gần như không thở nổi.
Thế nhưng người thanh niên không hề có ý lùi bước, bởi vì gã biết hôm nay là cơ hội có thể giết được ký chủ của Tu La Nhãn nhất. Hơn nữa, đây cũng có thể là cơ hội duy nhất.
Minh Cửu Âm đột nhiên huýt dài, âm thanh chấn cho bụi đất trên những bức tường xung quanh ào ào rơi xuống. ( truyện trên app t.y.t )
Cánh chim màu đen nhánh trên người Minh Cửu Âm được phủ lên một tầng sáng đen nhàn nhạt, hình như nó đã chuẩn bị tinh thần đánh một trận đại chiến xong rồi.
“Nhất Chỉ Kinh Lôi.”
Người thanh niên đưa tay, điểm một cái về phía trước. Đầu ngón tay mang theo một luồng lôi xà lam sắc phóng vụt ra.
Nhưng khiến gã nghìn vạn lần không ngờ tới là thứ mang cho mình áp lực kinh khủng đang đứng trước mặt lại đột nhiên xoay người.
Sau khi xoay người, Minh Cửu Âm bất ngờ hợp đôi cánh lại, dùng đôi cánh chim rộng lớn của mình bao lấy Lạc Huyền Tư vào bên trong.
Điều khiến người thanh niên trợn mắt hốc mồm là sau khi Minh Cửu Âm dùng cánh bao Lạc Huyền Tư lại, đột nhiên vung chân đánh về phía bức tường viết chữ ‘Cấm tiện đại tiểu tiện ở đây’.
Rầm! Ầm!
Bức tường bị đụng nát bấy. Trong chớp mắt, Minh Cửu Âm đã bỏ chạy mất tung mất tích.
Người thanh niên nghệt mặt ra nhìn chuyện vừa xảy ra, suýt thì phun ra một búng máu, hành động của con hàng này hoàn toàn không theo lẽ thường mà.
Người thanh niên đã chuẩn bị một trận đại chiến, cứ như vậy mà bị con chim lừa cho một vố, hơn nữa bản thân lại còn dùng hết ‘Thỉnh Thần’ cần tiêu hao rất lớn nữa chứ.
Gã giận sôi lên, khuôn mặt vốn tái nhợt giống như có bệnh, thế mà lại hiện ra một mảnh đỏ ửng.
“Hôm nay mà không làm thịt mày, tao không mang họ Trương nữa.” Mục tiêu chuyến này của người thanh niên, hình như đã bị Minh Cửu Âm giống như tên khùng mang đi mất rồi.
Người thanh niên đạp chân một cái, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Minh Cửu Âm đã biến mất.
Sau năm phút, rốt cuộc người thanh niên cũng nhìn thấy bóng lưng của con chim lớn kia.
Đánh giá lại thời gian Thỉnh Thần, còn thừa lại hơn một nửa, trái tim căng chặt của người thanh niên cuối cùng cũng thả lỏng không ít.
“Ha ha ha...”
Trong miệng Minh Cửu Âm phát ra âm thanh kỳ quái, Lạc Huyền Tư thò đầu ra khỏi cánh chim rộng lớn của nó, tò mò nhìn Minh Cửu Âm.
“Tiểu Cửu, mi cười cái gì đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT