Cổng trường.
Tiêu Trần liếc xéo về phía Tần Uyển Thanh đang sửa sang lại bộ quần áo xộc xệch của mình.
"Cô hai, nếu cô còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ lột trần cô rồi ném ra đường."
Tần Uyển Thanh có chút tủi thân, rụt rụt thân thể: "Tôi không biết phải đi đâu nữa."
“Thế giới rộng lớn như vậy, cô không muốn đi xem thử à?” nói xong, Tiêu Trần liền sải bước rời đi.
Tần Uyển Thanh đứng đó một lúc lâu, cho đến khi bóng lưng của Tiêu Trần biến mất trong biển người.
Kể từ ngày hôm ấy, người ta không còn nhìn thấy Tần Uyển Thanh và nhân viên bảo vệ kia nữa.
Sau khi tiến đến thời đại lớn, nơi này xuất hiện một vị nữ võ thần, phía sau cô luôn là một nam nhân thấp bé ngăm đen, tất nhiên đây là chuyện để sau hẵng bàn.
Hôm nay, thành phố Minh Hải lại xảy ra một việc lớn, đó là xe cấp cứu gặp tai nạn không thể giải thích được. Kỳ quái nhất là nhân viên y tế ở trên xe không việc gì, nhưng bốn người bị thương trên xe lại tử vong toàn bộ.
Sự việc này có ảnh hưởng rất lớn, bởi vì người bị hại đều là những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Minh Hải.
Bốn người chết cùng nhau, hơn nữa chỉ có bốn người chết, nhất thời, có người chĩa mũi nhọn về phía Tiêu Trần.
…
Lạc Huyền Tư đang trên đường về nhà, hai má phồng lên, nghĩ không biết trong nhà rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà phải kêu mình lập tức trở về.
Dị tượng trên bầu trời khiến cho Lạc Huyền Tư có chút hoảng hốt, tuy giáo viên nói đó là hiện tượng ‘hải thị thận lâu’ không cần hoảng sợ, nhưng Lạc Huyền Tư vẫn thấy rất khó chịu.
Hải thị thận lâu: người đi biển lâu ngày sẽ xuất hiện ảo giác
Bây giờ đường phố đã loạn thành một nồi cháo thập cẩm, Lạc Huyền Tư không thể không đi bộ về nhà.
Để về nhà càng sớm càng tốt, Lạc Huyền Tư đi xuyên qua con đường nhỏ và ngõ hẻm, cố gắng đi qua một số lối tắt.
Lạc Huyền Tư đi được một lúc lâu thì dừng lại, lấy khăn giấy ra đưa lên miệng, nhổ một cái hạt nhân lên đó.
Lạc Huyền Tư gói hạt nhân lại, cẩn thận cho vào túi, vui vẻ nghĩ: "Đây là đồ ăn vặt Tiêu Trần cho, ăn xong còn có thể giữ lại làm kỷ niệm, hay ghê.”
Lạc Huyền Tư lau mồ hôi trên trán, nhìn ngó xung quanh, gãi đầu khó hiểu: “Sao chỗ này lại quen thế nhỉ?"
Vốn đang vội về nhà, nên Lạc Huyền Tư cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục lên đường.
Mười phút sau, Lạc Huyền Tư dừng lại nhìn xung quanh, khuôn mặt bầu bĩnh đột nhiên trở nên tái nhợt.
Bởi vì khung cảnh xung quanh không phải là chỗ cô vừa gói hạt nhân lúc nãy sao? ( truyện trên app T•Y•T )
Đi lâu như vậy, tại sao lại quay về chỗ cũ chứ?
Lạc Huyền Tư phồng má, sợ đến mức suýt nữa thì khóc oà lên.
Lạc Huyền Tư nhấc chạy về phía con đường phía trước, mười phút sau cô lại quay về chỗ cũ.
Lạc Huyền Tư nhìn đồng hồ, từ khi cô rời khỏi trường đến giờ đã được nửa tiếng.
Thường thì chỉ mất hai mươi phút đi bộ chậm nhất cũng chỉ hai mấy phút là về đến nhà. Hôm nay đi nhanh như vậy mà nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa về đến nhà, đã hai lần quay lại chỗ cũ, ngay cả người ngu ngốc cũng biết là có chuyện bất thường.
"Oa, ông cố ơi, có quỷ!"
Lạc Huyền Tư sợ đến mức bật khóc, viên kẹo trong miệng suýt rơi ra ngoài.
Lạc Huyền Tư hút nhẹ một cái, ngậm viên kẹo sắp rơi lại vào miệng.
Sau khi chép miệng vài lần, cô lại bắt đầu khóc.
Lạc Huyền Tư vừa đi vừa khóc, mười phút sau Lạc Huyền Tư trở lại chỗ cũ.
"Oa."
Lạc Huyền Tư càng khóc càng dữ, lúc này cô mới chợt nhớ đến câu chuyện về quỷ đả tường mà ông cố đã từng kể khi cô còn nhỏ.
"Ông cố nói nếu gặp quỷ đả tường, con người sẽ loanh quang mãi ở một chỗ, không bao giờ tìm được lối ra."
Nghĩ đến đây, Lạc Huyền Tư sợ đến mức không dám khóc thành tiếng nữa.
Lạc Huyền Tư mút mút viên kẹo sữa đang ngậm trong miệng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cúi xuống, nhìn ra phía sau từ giữa hai chân.
"Ông cố từng nói là có thể nhìn thấy ma bằng cách này."
Lạc Huyền Tư nhắm mắt lại cúi xuống, sợ đến mức không dám thở mạnh, cô do dự không biết có nên mở mắt ra không.
“Xin chào.” Lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên bên tai Lạc Huyền Tư.
"Á, quỷ kìa."
Lạc Huyền Tư sợ tới mức viên kẹo sữa trong miệng rơi luôn xuống đất, nhắm chặt mắt không dám nhúc nhích.
"Ngài quỷ ơi, đừng làm hại tôi, có được không ạ? Tôi mời ngài ăn đồ ngon nhé."
Lạc Huyền Tư nhắm mắt lại, vừa khóc nức nở vừa nói.
“Tôi không hại cô, tôi chỉ không muốn cô đi đường này thôi.” Giọng nói lại vang lên bên tai.
Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa, không có một chút lệ khí nào.
“Tại sao… tại sao?” Lạc Huyền Tư lắp bắp hỏi.
"Bởi vì phía trước có người đang muốn hại cô."
"Tại sao lại muốn làm hại tôi?"
Giọng nói ôn hòa nở nụ cười: “Tôi không biết là ai muốn hại cô. Tôi chỉ biết người đó hẳn là rất mạnh, tôi cũng không dám tới gần gã."
Trái tim đang căng thẳng của Lạc Huyền Tư hơi thả lỏng một chút, sau đó hỏi: “Anh là ai? Tại sao muốn giúp tôi?"
“Rất lâu trước đây, tôi đã chết ở chỗ này. Giờ trở thành Địa Phược Linh ở đây.” Giọng nói vang lên.
Lạc Huyền Tư cảm nhận được thiện ý trong giọng nói ấy, trái tim cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Anh còn chưa nói tại sao giúp tôi?"
Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có chút do dự: "Chuyện này... chuyện này... Ngày nào tôi cũng muốn nhìn thấy cô. Nếu như có chuyện gì xảy ra chuyện gì, cô sẽ không đi con đường này nữa."
Lạc Huyền Tư đỏ mặt, người thông minh như cô đương nhiên biết người trước mặt muốn nói gì.
"Vậy tôi có thể mở mắt ra không?"
Một lúc lâu sau, giọng nói kia vẫn không trả lời.
Lạc Huyền Tư lại hỏi thêm lần nữa.
Thật lâu sau, cuối cùng giọng nói lại vang lên: "Hay là thôi đi, tôi sợ sẽ dọa cô sợ."
“Ồ, ah.” Lạc Huyền Tư đứng thẳng người dậy, đấm đấm thắt lưng, nhìn viên kẹo rơi trên đất với vẻ tiếc nuối.
"Ngài quỷ ơi, tôi phải làm thế nào để thoát khỏi đây?"
"Quay lại con đường cũ, đổi một đường khác đi về nhà."
“Cảm ơn ngài quỷ, anh tên gì vậy?” Lạc Huyền Tư hỏi.
“Tôi tên là… Tôi tên là… Thực xin lỗi tôi đã chết lâu lắm rồi, ngay cả bản thân là ai cũng quên mất.” Giọng nói dịu dàng có chút mất mát.
“Vậy tôi gọi anh là ngài quỷ nhé.” Lạc Huyền Tư vui vẻ lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, đưa tay vẫy vẫy với không khí, làm động tác chào tạm biệt.
Lúc này, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên: “Thế mà lại là một Địa Phược Linh có chút đạo hạnh, chẳng trách ta không thể tra được tung tích của con nhỏ kia."
Không biết từ khi nào một người, toàn thân được bao phủ trong bộ quần áo đen đã xuất hiện bên cạnh Lạc Huyền Tư.
“Chạy đi.” Giọng nói của ngài quỷ dồn dập vang lên.
Lạc Huyền Tư cảm nhận được sát khí từ người đàn ông bí ẩn này, bị dọa đến mức nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được vài bước thì cảm thấy không ổn, Lạc Huyền Tư dừng lại, quay đầu lại lo lắng hỏi: "Tôi đi rồi, ngài quỷ phải làm sao bây giờ?"
"Tôi không sao, tôi là Địa Phược Linh ở đây, gã không làm gì được tôi đâu, chạy nhanh đi."
“Ha ha, một tên Địa Phược Linh nhỏ nhoi cũng dám to mồm.” Người mặc đồ đen nói xong, trong tay bắt đầu bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm cực nhanh.
Theo động tác ngày càng nhanh của người mặc đồ đen, hai bóng người xuất hiện bên cạnh gã.
Một người là tướng quân dũng mãnh mặc áo giáp vàng tay cầm roi đuổi tà ma. Người kia là một con quỷ thắt cổ với cái lưỡi dài ba thước toàn thân mặc đồ trắng toát.
“Thỉnh Thần cùng Ngự Quỷ, sao mi lại có hai loại pháp quyết xung đột cực hạn như vậy chứ?” Giọng ngài quỷ run lên.
"Thế giới này to lắm, thằng nhãi Địa Phược Linh chỉ chết dí một chỗ như mi, nhìn thấu thế nào được. Mi tu luyện không dễ dàng, cũng không tạo sát nghiệp gì. Nếu bây giờ mi tự động rút lui, ta sẽ tha cho mi." Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT