Đám đông náo loạn, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Người đàn bà tóc vàng cầm trên tay một khẩu súng lục nhỏ và tinh xảo, khẩu súng lục vẫn còn phả ra khói xanh.

Người phụ nữ tóc vàng dường cũng bị sợ ngây người, khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ vừa rên rỉ đau đớn vừa ôm chặt lấy chân mình, bà ta đột nhiên ngạo mạn trở lại.

Người phụ nữ tóc vàng giơ khẩu súng lục trong tay lên, cười nhạt nói: "Một con chó hoang cũng muốn cắn người. Đã là chó thì phải là chó ngoan, nhất định phải nghe lời chủ nhân chứ?"

Máu không ngừng chảy ra, quần của nhân viên bảo vệ đã nhanh chóng bị nhuộm ướt đẫm.

Nhân viên bảo vệ nghiến răng cố gắng di chuyển cơ thể.

Nhân viên bảo vệ thế mà lại loạng choạng đứng dậy, hai mắt mắt đỏ hoe, trên cổ nổi gân xanh.

“Mày, mày, đừng tới đây, tới nữa tao sẽ nổ súng. Người đàn bà tóc vàng nhìn nhân viên bảo vệ như một ác quỷ, vẻ mặt trở nên hoảng loạn.

“Phì.” Nhân viên bảo vệ nhổ nước bọt và vươn đầu về phía trước.

Anh ta chỉ tay lên trán của mình hung dữ nói: "Nào đến đi con heo mập, bắn chỗ này này".

Có vẻ như câu con heo mập của nhân viên bảo vệ đã khiêu khích người đàn bà tóc vàng, bà ta nhìn nhân viên bảo vệ một cách hằn học: "Đồ chân chó, đi chết đi.”

"Đoàng."

Tiếng súng lại vang lên, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, nhân viên bảo vệ vẫn đứng đó như cũ.

"A a!"

Tiếng kêu chói tai thê lương của người đàn bà tóc vàng vang lên bên tai mọi người, bà ta bụm lấy bàn tay phải, điên cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

"Đoán chừng là tạc nòng rồi."

"Tao nhổ vào, nổ hay ghê. Biến cái mặt heo của bà ta thành mặt heo quay cũng được.”

Trong đám người truyền đến một hồi xì xào bàn tán.

“Họ Vương kia, ngây ở đó làm cái quái gì, mau gọi xe cấp cứu.” Mẹ Vương Báo rống lên một tiếng, hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Hiệu trưởng đầu hói run rẩy rút điện thoại ra.



"Soạt."

Mẹ Vương Báo xé toạc quần áo vốn đã tả tơi của Tần Uyển Thanh: "Con điếm này, để tao xem mày còn cứng miệng tới khi nào.”

Tần Uyển Thanh ương ngạnh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mẹ Vương Báo, bà ta nhìn đôi mắt đỏ hoe kia không khỏi chột dạ.

Vương Báo là loại người gì, bà ta làm mẹ chẳng lẽ lại không biết. Lúc trước thời điểm xem băng giám sát, phát hiện có ba người tóm lấy Tần Uyển Thanh, lôi lên xe. Bà ta đã biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy chuyện thế này đã xảy ra không ít, trước đây đều lén giải quyết, bồi thường ít tiền là xong, bà ta cũng không coi ra gì. Nhưng lần này, con trai Vương Báo đã ba ngày không có tin tức.

Cảm thấy chột dạ, bà ta giơ tay tát một cái vào mặt Tần Uyển Thanh: "Con điếm này, này thì cứng miệng.”

Đúng lúc này, một bóng người đập phải người mẹ Vương Báo. Mọi người nhìn thấy chính là một học sinh gầy gò.

Học sinh ngã xuống đất, điện thoại di động trong tay liền văng ra ngoài.

Một đôi tay gầy trắng nõn, nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, hình ảnh trên màn hình điện thoại di động chính là Tần Uyển Thanh.

Trong ảnh, Tần Uyển Thanh ương ngạnh ngẩng đầu lên, quần áo xộc xệch, nhiều nơi xuân sắc lộ ra ngoài, bộ dáng này có một hương vị độc nhất vô nhị.

“Chán mày thế, góc độ này không đủ đẹp.” Nói xong, đứng trước mặt Tần Uyển Thanh chụp tành tạch.

"Tao đệt, không phải là anh Bàng à?"

"Thô tục như vậy, lớn lối như vậy à?"

“Tôi sẵn sàng bán ảnh trong điện thoại với giá cao”.

“Ồ..." Xung quanh có những giọng nói khinh thường vang lên.

Tay mẹ Vương Báo dừng trên không trung, nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Đây hẳn là học sinh lớp 4, đeo kính, trông dáng vẻ khá nhã nhặn thư sinh.

Cậu học sinh ngã xuống đất đã ngất đi, má trái sưng to như một cái bánh bao lớn.

Tiêu Trần nhìn ảnh trên điện thoại, hài lòng gật đầu: "Bổn Đế đúng là toàn thân đầy vi rút nghệ thuật mà!"

Tiêu Trần ngoáy mũi, đúng vẻ đại ca dẫn đầu, hung hăng càn quấy.

"Bịch"

Tiêu Trần đá vào bụng cậu học sinh ngã xuống đất.

"Ọc.”

Cậu học sinh đang ngất xỉu bị đạp tỉnh, phun ra nước chua.

Cậu ta nhìn Tiêu Trần ánh mắt ác độc nói: "Chờ đó, ba tao là..."

"Bốp."

Tiêu Trần đá vào đầu cậu ta, khiến đối phương lại ngất đi.

“Bố mày là cậu mày chứ, thằng thiểu năng.” Tiêu Trần tức giận lẩm bẩm.

Tiêu Trần nhìn Tần Uyển Thanh đang chật vật, có chút thất vọng lắc đầu.

“Mấy cô gái trẻ thật là vô dụng, bị đánh cũng không đánh lại. Không đánh được thì cắn, nếu không cắn được thì phải liều mạng chứ!” Tiêu Trần lắc đầu bước về phía Tần Uyển Thanh.

Tần Uyển Thanh vẫn luôn quật cường, khi nhìn thấy Tiêu Trần đi về phía mình, nước mắt đột nhiên chảy ra, sau đó cô ta bắt đầu bật khóc, như thể đã phải chịu đựng nỗi đau thương lớn nhất trên đời.

"Thằng ranh, đừng nhiều chuyện…” Mẹ Vương Báo chưa kịp nói xong thì thân hình mập mạp của ba ta đã bay ra ngoài.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Một tát này của Tiêu Trần, trực tiếp tát cho răng trong miệng đều bay ra ngoài.

Mấy chiếc răng bắn loạn xạ trong không khí, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp.

“Ô ô, thắng chó.” Người đàn bà bị đánh cho răng rơi đầy đất, trong miệng gầm gừ gì đó không nghe rõ.

Tiêu Trần liếc nhìn người đàn bà tóc tai xõa xượi nằm trên mặt đất lảm nhảm.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Trần, toàn thân người đàn bà run lên, một nỗi sợ hãi vô biên nháy mắt đã chiếm giữ toàn bộ cơ thể.

Người đàn bà trợn ngược mắt, hôn mê bất tỉnh.

Khi hai người đàn bà khác đang giữ Tần Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mẹ Vương Báo, sắc mặt lập tức trắng bệch vì sợ hãi.

“Còn chưa chịu buông ra à, muốn đem người ta về nấu canh uống hay gì?” Tiêu chép miệng, trêu chọc nói.

Hai người đàn bà lập tức buông tay, Tiêu Trần bước tới.

"Mày... mày... mày định làm gì, ban ngày ban mặt, mày đừng có làm bừa."

Tiêu Trần cười hì hì, đưa tay tát hai cái vào mặt bọn họ.

Mấy chiếc răng lại bay lên, người xem náo nhiệt xung quanh lại đau đầu vì tiếng kêu đau đớn.

“Mày muốn làm gì, đừng có làm bậy.” Người đàn bà ngã xuống đất rên rỉ kinh hãi.

“Bổn Đế có phải ma quỷ gì đâu, mấy bà mau cút hết đi.” Tiêu Trần cười nói, rất rộng lượng mà tha cho bọn họ.

Không ai để ý tới, bốn con trùng nhỏ từ người Tiêu Trần nhảy xuống, và chui vào cơ thể mấy người đàn bà này.

Tiêu Trần kéo Tần Uyển Thanh dậy. Lúc này Tần Uyển Thanh đã nín khóc, nhìn người thiếu niên trước mặt, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Cả ngày toàn chuyện nhảm nhí.” Tiêu Trần sốt ruột lẩm bẩm.

Nói xong, Tiêu Trần dùng ngón trỏ chỉ vào trán Tần Uyển Thanh.

Một cánh cửa lớn màu vàng óng mở ra trong đầu Tần Uyển Thanh, từng con chữ bí ẩn xoay quanh, nhảy múa trong tâm trí cô.

Tiêu Trần nghiến răng: "Nhìn cho kỹ vào, học hành cho chăm chỉ. Lần sau đừng chỉ biết chịu đánh mà không đánh lại."

Tần Uyển Thanh cảm nhận được dị tượng trong đầu, có chút luống cuống không biết phải làm sao.

Tiêu Trần quá lười để quan tâm xem Tần Uyển Thanh có hiểu hay không, hắn chỉ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm thấy Lạc Huyền Tư.

“Con nhóc kia đâu?” Tiêu Trần có chút nghi ngờ hỏi, Lạc Huyền Tư là một cô gái ngoan, cúp học không phải là chuyện mà cô có thể làm được.

Tần Uyển Thanh tỉnh táo lại, nói: "Lạc Huyền Tư đột nhiên xin nghỉ phép, nói rằng ở nhà có chuyện, một tiếng trước đã về rồi."

Tiêu Trần cau mày, một giờ trước là lúc Huyết Tu La đến, chẳng lẽ là có yêu Thiêu Thân?

Tiêu Trần vỗ đầu đi ra khỏi trường học.

Tần Uyển Thanh đỡ nhân viên bảo vệ đi theo sau Tiêu Trần.

Khi Tiêu Trần đi ngang qua tên hiệu trưởng hói đầu, nhìn quả đầu Địa Trung Hải của ông ta, đột nhiên bật cười.

“Muốn… muốn làm gì, đừng làm bừa, tôi là hiệu trưởng đấy.” Hiệu trưởng run rẩy nói.

“Tôi nghĩ hói cả đầu có vẻ hợp hơn đấy.” Một phút sau, Tiêu Trần hài lòng nhìn cái đầu hói đầy máu của hiệu trưởng.

Hắn thổi tung mất sợi tóc trên tay, lắc lư rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play