“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa...”
Tiêu Trần khẽ hát trong miệng, lắc la lắc lư đi trên đường phố ở thành phố Minh Hải.
Trên đường phố đâu đâu cũng có thể thấy được cảnh sát giữ gìn trật tự, mà chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất chính là cảnh tượng giống như tận thế ngày hôm nay.
Tiêu Trần lững thững đi không mục đích ở trong thành một vòng, cuối cùng đứng trước cổng trường.
Ban đầu, Tiêu Trần vốn muốn nhìn thử xem, có thể bố trí một cái Tụ Âm Trận ở Minh Hải hay không, dùng để khôi phục âm dương hòa hợp của thành phố, Nhưng tản bộ một vòng xong, Tiêu Trần cũng nhức hết cả trứng.
Toàn bộ thành phố Minh Hải bây giờ chính khí mênh mông cuồn cuộn, dương khí tận trời, tà vật nhỏ yếu một chút là có thể sẽ bị trực tiếp nóng chảy luôn. Mà mấy con lớn mạnh hơn, hiện tại còn không biết là đang run rẩy trốn ở chỗ nào nữa.
Tiêu Trần đi vào trường, hình như ở đây cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, dù sao chỗ này chính là chuyên khu của lý luận vô thần, nhất định sẽ có người nhảy ra giải thích, chuyện vừa rồi chỉ là ảo ảnh này kia mà thôi.
Tiêu Trần muốn đi xem Lạc Huyền Tư, dù sao bây giờ toàn bộ thành phố Minh Hải gió nổi mây vần, Lạc Huyền Tư chính là người ở trên đầu sóng gió đó.
“Ây, anh Bàng chào anh.”
“Này này mau nhìn, anh Bàng kìa.”
“Định mệnh, anh ta chính là người đã đánh mông nữ thần ngày hôm qua hả?”
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua hình như nữ thần Hoàng Phủ làm thủ tục nghỉ học. Chuyện này nói không chừng vẫn là liên quan tới việc bị sàm sỡ ngày hôm qua đấy.”
“Tôi ngất, tên cặn bã này, tôi muốn đi tìm anh ta một đánh một”
...
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi Tiêu Trần, điều này làm cho Tiêu Trần có chút ngạc nhiên: “Bổn Đế thành người nổi tiếng từ lúc nào nhỉ?”
Tiêu Trần nào biết rằng, sau chuyện ngày hôm qua, đại danh của hắn đã truyền khắp toàn bộ trường học, hiện giờ ở trên diễn đàn trường học đều là bài viết công kích hắn.
Tiêu Trần làm sao mà biết được những chuyện này, vẫn thản nhiên tự tại đi vào tòa nhà dạy học.
Vậy mà lúc này, cửa lớp 3 cũng náo nhiệt dị thường. Từ rất xa Tiêu Trần đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ từ bên này.
“Con điếm này, mày đưa con tao đi đâu rồi hả? Mày nói hay không, có phải đồ đê tiện nhà mày đã quyến rũ con tao rồi đúng không.”
“Chát.”
Một trận huyên náo ồn ào, trong đó còn kèm theo vài tiếng bạt tai vang dội.
...
“Nghe nói Vương Báo mất tích, mẹ cậu ta tìm đến tận trường học, nói là cô giáo Tần quyến rũ con trai bà ta.”
“Tớ vẫn luôn cảm thấy Tần Uyển Thanh không phải cô gái tốt lành gì, cặp mắt đào hoa suốt ngày liếc qua liếc lại, câu hết hồn của đám nam sinh trong lớp.” Một nữ sinh mập mạp, mặt đầy mụn nhỏ giọng thầm thì với bạn học bên cạnh.
“Ba của Vương Báo chính là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Minh Hải, không phải là cô Tần quyến rũ Vương Báo thật đấy chứ?” Nữ sinh bên cạnh nữ sinh mập mạp đáp lại.
“Người xấu tác quái nhiều.” Một nam sinh cao lớn đứng bên cạnh, lạnh lùng cười.
“Cậu nói cái gì, Trương Vỹ?” nữ sinh mập mạp nhăn nhó.
Tranh cãi giữa học sinh lại thêm một mồi lửa cho nơi đang hò hét ầm ĩ.
“Tiểu Tần à, nếu như cô biết mấy người Vương Báo ở đâu thì nói ngay đi, mọi người đều dễ ăn nói hơn.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đeo kính mắt, đầu hơi mở miệng nói.
Đầu hói nhìn dáng vẻ chật vật của Tần Uyển Thanh, không hiểu sao trong lòng lại thấy rất thoải mái, bởi vì con đàn bà không thức thời này đã từng cự tuyệt dùng quy tắc ngầm với ông ta, lại còn thọc chút việc ra ngoài.
Nếu không phải ông ta còn tí thủ đoạn, nói không chừng vị trí hiệu trưởng này đã do người khác ngồi rồi.
Đầu hói hiểu cực rõ tính cách của Tần Uyển Thanh, biết cô ta vốn không thể nào đi quyến rũ học sinh của mình, nhưng là vì trả thù, gã vẫn phụ họa mấy người đàn bà mập mạp kia.
Hơn nữa, ông ta không chọc nổi mấy bà mập này, thuận nước dong thuyền như vậy, không chỉ có thể khiến cho Tần Uyển Thanh khó chịu, còn có thể lấy lòng mấy bà mập này, một hòn đá ném hai chim cớ sao lại không làm.
“Con điếm này, xem cử chỉ lẳng lơ phong trần của mày đi, nếu mày còn không nói, bà đây bán mày vào Thiên Thượng Nhân Gian cho mà xem. Ngày nào cũng để mấy lão già cưỡi mày.”
Một người đàn bàn dáng vẻ giống Vương Báo tới mấy phần, túm tóc Tần Uyển Thanh điên cuồng đập lên tường.
Tần Uyển Thanh bị ba bà mập khác túm chặt cánh tay không thể động đậy, chỉ đành cứng rắn chịu cơn đau đớn trên đầu.
Gò má Tần Uyển Thanh đã sưng to, khóe miệng có vệt máu, quần áo trên người cô ta đã bị lôi kéo lộn xộn không chịu nổi.
Nếu là cô gái bình thường, gặp phải chuyện như vậy có khi hỏng mất từ lâu rồi, thế nhưng Tần Uyển Thanh lại quật cường cắn môi, mắt đỏ bừng, nhưng không hề có lấy một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Bộ dạng quật cường này, làm cho người khác đau lòng.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, các bà đối xử với một giáo viên nhân dân như vậy, có còn pháp luận nữa hay không hả?”
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vóc người thấp bé, da ngăm đen mặc đồng phục bảo vệ chen vào từ đám đông.
“Luật pháp?” Một người đàn bà tóc vàng túm tay Tần Uyển Thanh cười khẩy.
“Bà đây chính là vương pháp, một tên bảo vệ nhỏ nhoi như anh mà cũng dám nói về pháp luật với tôi à?” Người đàn bà vừa nói, trên tay vừa dùng lực xé rách tay áo bên tay trái của Tần Uyển Thanh.
Tảng lớn làn da trắng như tuyết của Tần Uyển Thanh lộ ra.
Trong đó có mấy nam sinh không nhìn nổi, vừa định tiến lên đã bị bằng hữu bên cạnh ngăn cản.
“Đừng đi, bà tóc vàng kia là bà mẹ của Lưu Duyệt lớp 5, chồng bà ta là phó cục trưởng cục công an, cậu không chọc nổi đâu.”
“Mày còn không nói đúng không? Nếu còn không nói tao lột sạch đồ, cho học sinh mày xem thân thể đẹp đẽ của cô giáo chúng nó.” Người đàn bà tóc vàng nói rồi lại xé một đoạn áo khác của Tần Uyển Thanh.
“Các bà làm gì thế, như vậy là phạm pháp.” Bảo vệ thấp bé kia tức giận đi vào.
Thế nhưng mới đi hai bước đã bị hiệu trưởng đầu hói cản lại.
“Hiệu trưởng? Ông làm gì thế hả, chuyện như vậy ông không quản à?”
Sắc mặt hiệu trưởng đầu hói thay đổi thất thường, lúc này, một người đàn bà mặt mập giống như nắp cống thoát nước khác cười nhạt, giọng điệu quái gở nói: “Hiệu trưởng Vương, chồng tôi nói gần đây cục văn hóa có một trưởng phòng sắp về hưu rồi đấy.”
Hiệu trưởng đầu hói nghe lời này, cắn răng quay lại nhìn bảo vệ thấp bé kia, nói: “Cậu, bây giờ lập tức cút ra khỏi trường mau.”
Gân xanh trên trán bảo vệ nổi lên, cứng cổ không nhường chút nào: “Tôi là bảo vệ trong trường học này, giữ gìn trật tự trường học là chức trách của tôi.”
“Được thôi, anh đã bị đuổi việc rồi đấy, bây giờ lập tức cút ra khỏi trường học đi.”
Bảo vệ hừ lạnh, cởi mũ, cởi áo, cởi cả quần luôn.
Thân thể gầy gò của bảo vệ lộ ra, trên người đầy hình xăm và vết sẹo.
“Lột bộ đồng phục này ra, ông mày cũng không phải là người của trường học này nữa, ngày hôm nay ông mày phải quản việc này mới được.”
Nói xong anh ta nắm quyền xông lên phía trước.
“Bảo vệ, bảo vệ.” Hiệu trưởng đầu hói quay về phía đoàn người hô.
Hai bảo vệ ở bên ngoài ghì mũ xuống, làm bộ không nghe thấy, len lén lẻn mất.
“Tôi phải sa thải các anh, đám ăn không ngồi rồi này.” Hiệu trưởng đầu hói tức muốn chết, hổn hển gào lên.
Bảo vệ tức giận nhào vào, vừa giơ lên nắm tay, đột nhiên một tiếng động dữ dội vang lên, bảo vệ thống khổ hét một tiếng, ngã trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT