"Vương ở thế giới này, cường giả tộc ta sẽ đạp trên máu và lửa đến đây nghênh đón." Huyết Tu La nói xong, thân thể cao lớn đột nhiên vỡ nát, hóa thành ngàn vạn đốm sáng đỏ, tiêu tán giữa đất trời.

Bầu trời thành phố Minh Hải khôi phục yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn lên không trung, việc đến nhanh như vậy, đi lại càng nhanh hơn. Có một ít người thậm chí còn cho là mình đã bị ảo giác.

Tiêu Trần nhẹ nhàng bay về phía nhà mình, khu vực này đã như một bãi rác, chỗ nào cũng bừa bãi lộn xộn. Khe hở lúc trước bị Tiêu Trần dùng chân đạp ra, khi hắn lại gần, trong đó có một sợi tử khí từ từ dâng lên.

Tử khí đã không còn nồng đậm như lúc trước. Xem ra, một đao Tiêu Trần dùng lúc nãy, đối với bản thân hắn mà nói, tiêu hao cũng không nhỏ.

Sau khi tử khí trở về thân thể Tiêu Trần, hắn lại khôi phục dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng hoạt bát.

Tiêu Trần nhìn mấy khe nứt lớn lớn nhỏ nhỏ trên mặt đất, không khỏi rơi vào trầm tư.

‘Tụ Tà Thôn Thiên’ gần như đã hấp thu toàn bộ âm khí cùng tà khí ở thành phố Minh Hải. Bây giờ, nói thành phố Minh Hải là thành thị 'sạch sẽ' nhất cũng không ngoa.

Thế nhưng vấn đề ở chỗ, bây giờ thành phố Minh Hải chỉ còn lại chính khí và dương khí, nghe thì hay lắm, nhưng chuyện này lại không hề tốt đẹp gì cho cam.

Thế gian muôn vật đều có quỹ tích chuyển động riêng, một thế giới muốn vận hành bình thường, phải coi trọng sự cân bằng.

Tựa như có âm thì sẽ có dương, có ban ngày thì sẽ có đêm tối, có chính nghĩa chắc chắn phải có tội ác, vạn vật đều có đối lập và thống nhất.

Nhưng vấn đề của thành phố Minh Hải lúc này chính là, tất cả âm khí và tà khí đều đã bị Tiêu Trần quét sạch, không còn một mống.

Có câu tốt quá hoá lốp.

Bây giờ, khí thế cương trực của thành phố Minh Hải rồi sẽ trôi đi theo thời gian, sinh ra một thứ âm tà vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.

Có thể là một con quỷ vương, cũng có thể là một vị đại ma, thậm chí là một đầu đại yêu cũng có một tí khả năng.

Tiêu Trần nhìn mấy vết nứt lớn trên mặt đất, giống như là đang suy nghĩ vấn đề này.

Đột nhiên hắn nhấc thanh hiệp đao trắng đang cầm trong tay lên, gác ngang vai, lộ ra nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

Tiêu Trần chạy về tới nhà mình, trong miệng lẩm bẩm, "Ha ha, quản chó nó sinh ra thứ gì, liên quan rắm gì đến mình chứ."

Trước biệt thự, Mặc Tiêu Tiêu nắm tay Vương Đa Đa, nhìn Tiêu Trần vác đao, vẻ mặt đầy ý cười thô bỉ chạy về phía mình.

Mặc Tiêu Tiêu bảo vệ Vương Đa Đa theo bản năng, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

Dù sao vừa rồi cô ta cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Tiêu Trần biến thân, ngộ nhỡ ông tướng này muốn đến giết người diệt khẩu, Mặc Tiêu Tiêu biết mình chỉ có thể duỗi cổ chờ bị làm thịt mà thôi.

"Tiêu Trần ca ca, anh đánh bại đại quái thú chưa?" Trong mắt Vương Đa Đa toàn ngôi sao nhỏ, nhìn Tiêu Trần.

Tiêu Trần nghiêng người liếc mắt, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Vương Đa Đa: "Nhóc con ngu ngốc này, kéo mẹ em về nhà chơi đi."

Nói xong Tiêu Trần liền giống như một làn khói, chạy ào vào trong nhà.

Mặc Tiêu Tiêu đầu đầy chấm hỏi, chuyện cứ như vậy mà kết thúc à? Còn nữa, nhóc con kéo mẹ về nhà chơi đi là cái quỷ gì?

Tiêu Trần vào trong nhà, đặt hiệp đao trong tay lên trên bàn trà.

Vừa rời khỏi bàn tay Tiêu Trần, hiệp đao liền bắt đầu kêu ong ong, thân đao rung động rồi lại xoay tròn, có vẻ là muốn rời đi.

Tiêu Trần đè nó lại, vuốt vuốt quai hàm, cười rất chi là đáng khinh.

"Đao tốt, tịch thu luôn."

Bị Tiêu Trần đè lại, hiệp đao phát ra một trận rên rỉ, Tiêu Trần cười ranh mãnh, nói: "Ây dô, nhóc con, đừng có kháng cự nha, về sau đi theo bổn Đế, giết người mạnh nhất, chơi linh đao đẹp nhất, chẳng sướng quá còn gì."

Một tia tử khí thuận theo ngón tay Tiêu Trần chui vào hiệp đao. Theo thời gian tử khí chui vào, hiệp đao dần khôi phục lại bình tĩnh.

Bên trên Phượng Hoàng Sơn, thanh niên nho nhã nhìn vỏ đao trống rỗng trên đùi Thanh Y, có vẻ khẩn trương hỏi: "Thanh Y thế nào rồi?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thanh Y cầm lấy vỏ đao trên đùi, ước lượng một chút rồi thản nhiên nói: "Liên hệ giữa tôi và Vô Gian đã bị cắt đứt rồi."

Trong lòng thanh niên nho nhã kinh hãi, muốn cắt đứt liên hệ giữa thần binh và chủ nhân, chỉ có một cách, đó chính là trực tiếp xoá bỏ dấu ấn tinh thần bên trong thần binh.

Việc này có nghĩa là thực lực của người xoá dấu ấn tinh thần phải cao hơn chủ nhân của thần binh.

"Là người vừa đối chiến với Huyết Tu La à?" Thanh niên nho nhã hỏi.

Thanh Y gật gật đầu, cầm lấy vỏ đao, từ dưới đất đứng lên.

Nhìn vỏ đao trong tay, thật lâu sau Thanh Y mới phun ra hai chữ.

"Không thiệt."

Suýt chút nữa thanh niên nho nhã đã phun ra một ngụm máu hận: "Vô Gian là báu vật sư môn của anh, liên quan trọng đại, thái độ của anh cứ vậy đó hả?"

Thanh Y lại là không phản ứng, quăng vỏ đao lên trời. Trong nháy mắt nó đã biến mất trong không trung.

"Anh làm gì đó?" Thanh niên nho nhã hoảng sợ nói.

"Giúp người hoàn thành ước nguyện. Không có vỏ đao, đao nhìn rất xấu." Thanh Y nói xong thì sải bước đi xuống núi.

"Phốc."

Cuối cùng, thanh niên nho nhã cũng không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu hận.

"Thanh Y, đi đâu bây giờ?"

"Về Bắc Kinh."

"Gì chứ? Vậy cao thủ thần bí kia, cứ mặc kệ thế à?"

Thanh Y đưa ngón trỏ tay phải ra, dựng ở trước mặt thanh niên nho nhã.

"Anh nói là chỉ có một phần mười niềm tin có thể đánh thắng à?"

Thanh Y lắc đầu.

"Vậy là hắn một chiêu thì có thể giết chết anh à?"

Thanh Y lần nữa lắc đầu.

"Thế đưa một ngón tay ra là ý gì hả."

Thanh Y thu ngón tay lại, nhìn thanh niên nho nhã giống như nhìn một đứa thiểu năng, rồi nói: "Muốn đánh thắng hắn, tu vi của tôi phải ngã xuống một trăm năm."

Thanh niên nho nhã có hơi sửng sốt, quát: "Ai mà đoán được ngón tay này của anh có ý là một trăm năm chứ! Hơn nữa, năm nay anh mới bao nhiêu tuổi hả, chín mươi mấy tuổi đi, còn lùi lại trăm năm, anh muốn quay về bụng mẹ luôn à? Đánh không lại thì nói luôn cho rồi, ở đâu ra lắm tâm địa gian giảo như vậy chứ."

Thanh niên nho nhã đi theo phía sau lưng Thanh Y, do dự thật lâu mới nói ra: "Đúng rồi, liên quan tới chuyện hai ngày trước có thanh đao rơi xuống chỗ đó, anh có muốn đi xem thử hay không, đúng lúc bây giờ đao của anh đã mất rồi."

Thanh Y nghĩ nghĩ: "Thanh đao kia rơi đúng vào Phong Thần Nhai, là số mệnh an bài rồi sao?"

...

Lúc này, Tiêu Trần đang nằm phơi nắng ở cửa. Còn đám đồ lộn xộn xung quanh, hắn coi như không nhìn thấy.

Một vệt sáng xoẹt qua chân trời, bay thẳng về phía bên cạnh Tiêu Trần.

"Bịch." Bụi mù nổi lên bốn phía.

Theo bụi mù dần dần tiêu tán, vỏ đao màu trắng vững vàng cắm trên mặt đất.

Tiêu Trần rút vỏ đao lên, thoả mãn gật đầu: "Ai nha, người tốt nha, anh sẽ sống đến lúc chết luôn đấy."

Sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa, sắc mặt Tiêu đại sư trắng bệch, ngồi liệt trên mặt đất.

Trước mặt ông ta là Triệu Nhạc Thành đang nhắm nghiền hai mắt, trên người ông ta cắm không ít ngân châm.

Huyết Nương Tử, Dạ Nha, còn có cả cô gái trẻ từng bị Tiêu Trần đập qua. Mọi người yên lặng vây bị quanh thi thể Triệu Nhạc Thành.

"Lão hủ bất lực." Tiêu đại sư đau buồn, quay về ba người bái một bái.

Dạ Nha lắc đầu: "Đại sư, ngài đã tận lực rồi."

Cô gái trẻ quỳ gối bên cạnh ông lão, cắn chặt môi không phát ra một chút âm thanh.

Nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự bi thương trên người cô, có lẽ đây chính là ‘đau đến không thốt nên lời’ mà người ta thường nói.

...

Trong toà nhà chính của bệnh viện, có một người đột nhiên từ trên giường bệnh bắn lên.

Nếu như Lạc Tư Nhu ở đây, nhất định có thể nhận ra người này, anh ta chính là Tang Ca.

Lúc này sắc mặt Tang Ca tái nhợt đáng sợ, khóe miệng treo một nụ cười vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta tê dại cả da đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play