Edit: Hương

"Này! Tỉnh dậy đi! ”

Ngụy Lam đột nhiên mở mắt, giống như cái xác không hồn từ trên mặt đất ngồi dậy, Hình Trình sợ tới mức ngồi xổm ở một bên sợ hãi lui lại mấy bước, cậu mờ mịt quay đầu, nhìn điện thoại di động của mình trên bàn không ngừng vang lên tiếng chuông quen thuộc.

Chuyện vừa xảy ra là mộng hay thức? Mấy cái như dịch chuyển tức thời quá vớ vẩn, mỗi một chi tiết đều nhớ rõ ràng, không thể là hiện thực. Nhưng nếu là mộng... Đầu ngón tay truyền đến từng chút đau đớn, Ngụy Lam giơ ngón tay bị cắt trong mộng lên, vết thương nông cạn ở đầu ngón tay chảy ra máu đỏ, như một chậu nước lạnh hắt cậu tỉnh lại.

Quả nhiên không phải là mộng, nhưng cũng không phải thực, còn có lực lượng đem cậu sắp lâm vào hôn mê kéo ra từ trong chiếc xe sắp gặp tai nạn xe kia, thanh âm ngăn cậu lại, đều hoang đường khó có thể giải thích, là Hình Trình canh giữ ở một bên sao?

"Cậu..." Hình Trình do dự mở miệng, lời đến bên miệng lại cảm thấy không nói nên lời, hắn không phải là người không tin tà, tình huống vừa rồi của Ngụy Lam, trong mắt hắn giống như là đụng tà, nhưng lời này nói ra ít nhiều cảm thấy có chút mất mặt.

Không đúng, không phải âm thanh này, âm thanh trong mộng gọi mình trống rỗng mà mờ ảo, nghe không rõ, có cảm giác quen thuộc khó hiểu, cũng không phải Hình Trình. Ngụy Lam vò đầu bứt tóc, gáy đau âm ỉ, xem ra là lúc ngất xỉu đã đập xuống đất, đã sưng lên một chút, hi vọng tóc không bị rụng, cậu miễn cưỡng nhếch miệng trấn an Hình Trình bị dọa, "Không có việc gì không có việc gì, gần đây quá mệt mỏi. ”

Hình Trình không có lý do nghi ngờ Ngụy Lam nói lung tung, thân thể ai người đấy rõ, mình cũng không cần phải xen vào việc của người khác.

Tiếng chuông đã ngừng lại, Ngụy Lam chịu đựng đau nhức cả người đứng lên từ trên mặt đất, phửi bụi bặm trên quần áo, cầm lấy điện thoại gọi lại, điện thoại rất nhanh kết nối, "Tiểu Duy, có kết quả khám nghiệm tử thi rồi sao? ”

"Có thì có rồi, chỉ là..." Lữ Duy ấp úng không thể nói hết câu, bởi vì kết quả thu được làm cho hắn thật sự không biết nên mở miệng từ đâu.

"Chỉ là cái gì?” Ngụy Lam thúc giục, "Bây giờ cậu đang ở đâu? Đưa điện thoại cho cơ quan điều tra. ”

Động tác chuyển điện thoại lại rất dứt khoát, sau vài tiếng sột soạt, điện thoại chuyển đến tay một người khác.

"Chú Cát? Mau nói kết quả cho tôi. ”

"Xin lỗi, tôi không phải chú Cát, Cát lão sư đang bận viết luận văn, tôi là trợ lý của ông ấy Từ Tân, thời gian gần đây khám nghiệm tử thi do tôi phụ trách. ”

Người nhận điện thoại quả thật không phải Cát Chí Văn, nhưng người tên Từ Tân này, Ngụy Lam là lần đầu tiên nghe, hơn nữa âm thanh này... Xác thực mà nói, cái điệu cà lơ phất phơ kia luôn cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó, "Vậy vất vả cho anh rồi, anh trước tiên nói cho tôi biết kết quả khám nghiệm tử thi của hai vị hôm nay. ”

“Nữ nạn nhân không có gì đặc biệt, nhất trí với kết quả khám nghiệm hiện trường, tai nạn giao thông dẫn đến trọng thương, nhưng người đàn ông kia..." Từ Tân cố ý dừng lại một chút, như trêu ngươi, ngữ điệu cũng theo đó mà nâng lên, giống như đang chơi trò chơi gì thú vị, nhưng những người ở hai đầu điện thoại, ngoại trừ chính anh ta chỉ sợ sẽ không có ai cảm thấy thú vị :“Không tìm thấy vết thương chí mạng, áp lực nội sọ bình thường, loại trừ xuất huyết não dẫn đến tử vong, trên đỉnh đầu có một vết trầy xước, vết thương nông hơn, bên trong vết thương phát hiện mảnh thủy tinh vỡ. ”

"Thủy tinh vỡ hẳn là từ gương chiếu hậu bị hỏng, cái này có thể tìm khoa vật chứng xác minh một chút, có gì không đúng sao?" nói nửa ngày, kết quả nói ra cũng không có gì khiến người ta bất ngờ, Ngụy Lam không cam lòng truy vấn.

"Tất nhiên là có." Từ Tân đưa ra câu trả lời khẳng định, "Vết thương dài 22mm, sâu khoảng 5 milimet, không có dấu hiệu xuất huyết rõ ràng, máu đã xuất hiện trạng thái lắng đọng, mông và đùi xuất hiện nhiều vết bầm do đọng máu tạo thành, cũng chính là đốm xác. ”

Đốm xác! Đó là thứ xuất hiện sau khi chết một đến hai giờ, nếu thi ban xuất hiện ở mông và hai chân, vậy chứng tỏ Hách Lâm đã chết trước khi tai xảy ra nạn xe cộ một hai giờ, khoảng thời gian ngồi trong xe, máu vẫn luôn lắng đọng. Ngụy Lam như con kiến trên chảo nóng, ở trong phòng giám sát bối rối đi tới đi lui, đồng phục sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, cũng không biết là mồ hôi nóng hay mồ hôi lạnh, "Xin hãy tiến hành giải phẫu tử thi ngay lập tức, tôi muốn xem trực tiếp. ”

"OK, trưởng quan, không thành vấn đề." ”

Lữ Duy đứng bên người Từ Tân cảm thấy ớn lạnh, trong đầu có dự cảm không lành, không đợi hắn đề nghị rời đi, điện thoại di động duy trì trạng thái gọi điện thoại đã bị nhét trở lại trong tay. Dù đã nhìn thấy nhiều thi thể, nhưng tận mắt chứng kiến quá trình giải phẫu vẫn là lần đầu tiên, nhìn những đao cụ lóe ra ánh kim loại, lại nhìn da thịt phiếm tro tàn, tưởng tượng xúc cảm lưỡi đao sắc bén xẹt qua da, từng đợt cảm giác nôn mửa tựa như bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, Lữ Duy quay đầu sang một bên, không muốn nhìn nữa.

Tiếng huýt sáo không ngừng quanh quẩn trong căn phòng trống trải, Lữ Duy bất giác nhìn về phía Từ Tân, cũng không cách nào tránh khỏi nhìn thấy cái bụng mở toang ra bốn phía của thi thể, cảnh tượng bên trong không thể miêu tả được, thậm chí khiến hắn quên đi ghê tởm và sợ hãi, sững sờ nhìn chằm chằm vào nội tạng đỏ sẫm.

"Ngụy Lam, còn đang nghe sao?” Từ Tân hỏi.

"Tất nhiên rồi. "Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh của Ngụy Lam.

"Nam nạn nhân không chết vì tai nạn giao thông, mà chết vì suy nội tạng, gan thận thối rữa nhẹ, các cơ quan nội tạng khác cũng có mức độ thối rữa khác nhau. ”

"Anh đang nói gì vậy?" Đáp án này căn bản không nằm trong phạm vi tiếp nhận, Ngụy Lam cả kinh trợn to hai mắt. Có một số tin tức tình báo rất có thể cần phong tỏa nội bộ, cậu cảnh giác nhìn Hình Trình đang đứng ở một bên chăm chú lắng nghe, sau khi nhận được ánh mắt thông cảm của đối phương, Ngụy Lam rời khỏi phòng giám sát, đi tới đường lớn tràn ngập ánh mặt trời, ánh mặt trời rất ấm áp, đốt cháy cơ thể và thần kinh.

Tuy nói kết quả giải phẫu này làm cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng sự thật chính là như vậy, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, "Thời gian tử vong là khi nào? ”

"Đây là một vấn đề gây tranh cãi, xét theo manh mối nhật ký cuộc gọi và tình trạng cương thi mà anh cung cấp và phán đoán, thời gian tử vong ước chừng 2h20 phút trước, nếu xét theo tình trạng thi thối mà phán đoán, thời gian tử vong khoảng ba mươi giờ, muốn lời nhắc nhở cho anh là, sự thối rữa của xác chết chỉ thể hiện ở các cơ quan nội tạng. ”

Thi cương cùng thối rửa vốn là hai giai đoạn mà một thi thể hóa thành xương trắng tất nhiên phải trải qua, trước tiên là thi cương, sau đó dần dần thối rữa. Cùng một thi thể, bên ngoài cơ thể còn chưa xuất hiện thi cương, nội tạng đã bắt đầu thối rữa, chuyện này không có khả năng xảy ra, trừ phi...

"Làm xét nghiệm thuốc chưa? ”

"Chưa đâu. ”

"Mất bao lâu?" Ngụy Lam nhìn đồng hồ, chặn một chiếc taxi.

"Tôi có thể cung cấp cho anh một ưu đãi khẩn cấp. ”

"Cảm ơn trước, hiện tại lập tức làm thuốc kiểm tra, lấy dư lượng dạ dày và máu phân biệt xét nghiệm, tôi xem trong hồ sơ giám sát nghi ngờ thấy hắn có hành động uống thuốc, càng nhanh càng tốt, tôi lập tức đến. "Cúp điện thoại, Ngụy Lam nói địa chỉ với tài xế cũng không phải là hướng của cục cảnh sát.

Nhà thước Hối An, số 16 cơ sở thương nhân, tiểu khu Hoa Viên, khu Tây.

Nhờ cuộc gặp gỡ đẹp như mơ kia mà địa chỉ này khắc sâu trong đầu Ngụy Lam, căn cứ vào thời gian tử vong, có lẽ trước khi mua thuốc Hách Lâm đã chết, vậy những gì cậu nhìn thấy trong hồ sơ giám sát là cái gì? Xác sống? Đây không phải là một bộ phim, một trò đùa.

Bên trong cửa sổ thủy tinh sáng sủa trưng bày những loại thuốc mới nhất trên quầy, Ngụy Lam không vội đi vào, cậu dựa vào trí nhớ tìm vị trí Hách Lâm vứt hộp thuốc, bụi cây thấp bé kia.

"Ý trời ơi. "Hộp thuốc treo trên thân cây, chưa bị công nhân vệ sinh phát hiện, Ngụy Lam tháo hộp thuốc ra gấp lại nguyên trạng.

Thiết kế của hộp thuốc này cũng quá đơn giản, toàn thân làm bằng bìa cứng màu trắng, chỉ có mặt trước in một ít thông tin thuốc. Cyclochlorobencaine, chưa bao giờ nghe đến tên thuốc, chủ yếu điều trị rối loạn hưng cảm, rối loạn lo âu, mất ngủ, có thể làm giảm đau và an thần. Từ chức năng thì đây là thuốc an thần, Ngụy Lam lật qua lộn lại tìm kiếm từng ngóc ngách của hộp thuốc, không tìm được thêm thông tin. Không biết có phải là thuốc theo toa hay không, cũng không biết nhà sản xuất ở đâu, thuốc như vậy, hiệu thuốc cũng dám bán?

Còn có một chút không thể tưởng tượng nổi, Hách Lâm vốn nhìn rất không thoải mái, sau khi uống viên thuốc này không lâu, trạng thái lập tức trở nên tốt hơn, hắn ăn không phải là chất kích thích, ngược lại là thuốc an thần, cái này không thể giải thích được.

Ngụy Lam cởi mũ ra, cởi nút áo, may mà mấy ngày nay bận đến mức ngủ không ngon, bộ dáng tiều tụy này nanh cũng không cần phải ngụy trang, đẩy cửa kính ra, không khí thôi ra từ điều hòa làm cậu thoải mái hơn rất nhiều.

"Xin chào tiên sinh, ngài cần giúp gì ạ?" Nữ phục vụ kiều diễm nói ra những thuật ngữ chuyên nghiệp, khi nhìn thấy Ngụy Lam mặc cảnh phục, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh đã thay thế bằng một nụ cười.

Ngụy Lam cau mày, xoa xoa cái trán căn bản không đau, "Xin hỏi, có thuốc nào có thể giảm căng thẳng giúp ngủ ngon không? Có thể trấn an thần kinh. ”

"Mất ngủ?" ”

"Không chỉ mất ngủ, tốt nhất còn có thể ổn định tinh thần, gần đây tôi luôn gặp ác mộng, tỉnh dậy thì không ngủ được, tính tình dễ cáu gắt, luôn cảm thấy hoảng loạn lo âu, công việc bị ảnh hưởng." Ngụy Lam rất hài lòng với lời nói dối của mình, lừa gạt chính mình cũng sắp tin.

Nữ phục vụ có chút khó xử, "Tốt nhất ngài nên đến bệnh viện khám một chút, thuốc an thần không thể dùng tùy tiện, nếu chỉ là trợ ngủ, chúng tôi còn có thể giới thiệu cho ngài. ”

"Không sao? Một người bạn bệnh khuyên tôi nên đến đây, anh ấy nói rằng tôi có thể mua thuốc để điều trị rối loạn lo âu. ”

"Thuốc không kê đơn thì có, nhưng cũng không khuyến cáo sử dụng, tác dụng phụ rất lớn." Cô phục vụ lấy ra hai hộp từ quầy, " Olanzapine và chlorpromazine, hai loại này có thể xoa dịu thần kinh, không gây lệ thuộc, nhưng tác dụng phụ rất lớn. ”

Ngụy Lam làm bộ cầm lấy cái hộp giống như đang lựa chọn, "Hình như thuốc an định đều có tác dụng phụ rất lớn, bạn tôi nói, có một loại thuốc có hiệu quả không tệ, hình như gọi là Cycloch gì đó. ”

Mặc dù chỉ trong nháy mắt, Ngụy Lam vẫn bắt được biểu tình mất tự nhiên trên mặt nữ phục vụ, cậu bất động thanh sắc tiếp tục quan sát.

Nụ cười của cô phục vụ trở nên có chút miễn cưỡng, trình độ chuyên môn chống đỡ cô tiếp tục duy trì nụ cười, "Ngài nói loại Cyclochlorobencaine kia sao? Đó không phải là thuốc, đó là thuốc gây mê, không có trong hiệu thuốc. ”

"Ai nha, thiếu chút nữa quên mất!" Ngụy Lam ra vẻ kinh ngạc vỗ vỗ trán, từ trong túi lấy ra hộp thuốc nhỏ màu trắng kia, "Bạn tôi sợ tôi mua nhầm, cố ý cho tôi một hộp thuốc rỗng, để tôi dựa theo cái này mà mua. ”

Hộp thuốc màu trắng được đặt nhẹ trên quầy sáng đến phản quang, phát ra một tiếng vang nhẹ, đồng thời tấm thẻ căn cước có khảm phù hiệu cảnh sát được đặt trên mặt quầy, không còn ai mở miệng nói chuyện, cả gian phòng chìm vào yên tĩnh.

"Tôi có ở đây, Cyclochlorobencaine . ”

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Tên thuốc hoàn toàn là bịa !!! Xin vui lòng bỏ qua ~~

Ngày lễ hạnh phúc ~

Editor cũng không biết phải edit tên thuốc như nào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play