Edit: Hương
Màn hình lớn trên tường trong phòng giám sát thực sự rất hoành tráng, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác cả thành thị đều ở dưới mí mắt. Ngụy Lam đứng ở phía sau Hình Trình, ngửa đầu nhìn hình ảnh dày đặc thỉnh thoảng chuyển cảnh, rất nhanh khóa chặt một màn hình trong đó, "Bắt đầu từ video giám sát tại nơi xuất phát, từng bước tìm lại. ”
"Ngã tư giao nhau giữa đường số 7 và đường số 11 ở khu Tây." Vừa nói, Hình Trình điều động ghi chép giám sát đoạn đường nơi xảy ra tai nạn, "Xe gây tai nạn chạy trên đường 11, chúng ta dọc theo đường 11 tìm là được. ”
Thiết kế mười phần của chiếc xe là màu xanh đậm đặc biệt bắt mắt trong khung ảnh, từng đoạn đường trở về đều có thể chú ý tới nó trước tiên. Nói đến cũng trùng hợp, Hối Thành là một thành thị có sông chảy qua, đường xá phần lớn đều do hướng của dòng sông mà bị buộc phải xây dựng quanh co, chỉ có rất ít đường ngang và dọc, một trong số đó có đường 11.
Hình ảnh ghi lại trong vòng mười phút cũng không có gì đặc biệt, có thể thấy chiếc xe không tăng tốc cũng không giảm tốc độ, cũng không từng thay đổi làn đường, mà giờ phút này chính là thời gian ghi chép cuộc gọi cấp cứu kia. Kỳ vọng không rõ làm Ngụy Lam khẩn trương nắm chặt nắm đấm, trước thời điểm này, Hách Lâm có thể xác định là còn sống, một đáp án cho một nghi vấn sắp xuất hiện.
Sự lắc lư không rõ ràng của xe đã chứng thực suy đoán của Ngụy Lam, sau đó lập tức chuyển hướng đi lệch khỏi đường phân luồng, chỉ sợ là Hách Lâm đột nhiên cảm thấy không khỏe tạo thành mất khống chế ngắn ngủi. Thời gian tiếp tục lùi lại, Jaguar màu xanh đậm đi qua một khúc cua theo một vòng cung tuyệt đẹp, hình ảnh một lần nữa thay đổi, tìm kiếm mục tiêu từ nhiều đoạn đường được nối ở đầu kia của khúc cua.
Ngụy Lam không thể tưởng tượng nổi, đầu kia của khúc cua nối với một ngã tư, làm sao Hình Trình biết jaguar kia là đến từ ngã tư nào?
"Tò mò tại sao tôi biết sao?" Không đợi Ngụy Lam hỏi ra khỏi miệng, Hình Trình đã đoán được Ngụy Lam nhất định sẽ sinh ra nghi vấn như vậy, "Cậu có sự nhạy cảm trong nghề nghiệp của cậu, tôi cũng có của tôi, ngã tư kia là một con đường giao thông quan trọng, ngoại trừ nối đầu này của khúc cua, ba đoạn khác liên kết với hướng khu công nghiệp ngoại cảng, khu trường học và khu dân cư cao cấp. ”
"Anh ta không làm việc trong khu công nghiệp, cũng không phải là sinh viên. "Ngụy Lam cười tiếp lời, đáp án rất rõ ràng, Hách Lâm chỉ có thể đi ra từ trong một tiểu khu cao cấp nào đó. Rất nhanh, trong hình ảnh xuất hiện Jaguar đậu ở ven đường, chẳng qua nơi đó cũng không phải khu dân cư, mà là một dãy cửa hàng, Ngụy Lam lẳng lặng chờ đợi, suy đoán Hác Lâm sẽ đi ra từ cửa hàng nào, sáng sớm như vậy, hắn sẽ đi mua cái gì?
"Anh tự xem đi, tôi đi vệ sinh.” Hình Trình chào hỏi một tiếng liền rời khỏi phòng giám sát.
Ngụy Lam không để ý tới Hình Trình, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào cửa những cửa hàng đó, mắt cũng không chớp một cái.
Mặt tiền của dãy cửa hàng này được bài trí gọn gàng, hẳn là thuộc về một tiểu khu nào đó, hầu hết các cửa hàng đều là dịch vụ ăn uống và đồ ăn nhanh, vào sáng sớm ngày làm việc, hẳn là người đến phải xếp hàng dài mới đúng, trên đường này sao một người cũng không có? Đừng nói người xếp hàng mua bữa sáng, ngay cả bóng người đi ngang qua cũng không có, thật sự là rất quái dị.
Mục tiêu xuất hiện! Trong hình, Hách Lâm đẩy cửa kính đi ra, thân hình lắc lư bước chân phù phiếm, cố sức mở cái hộp đang cầm trong tay ra, ném thứ gì đó vào trong miệng, sau đó lấy từ trong xe ra một chai nước ngửa đầu uống, tiện tay ném hộp giấy vào bụi cây thấp bên cạnh, đáng tiếc vị trí camera có chút xa, không thể nhìn rõ hơn. Ngụy Lam bất giác nheo mắt lại, cậu ấn tạm dừng, cố gắng nhận ra biển hiệu của cửa hàng Hách Lâm đi ra.
Nền màu lam làm cho mọi người cảm thấy thoải mái dễ chịu, các chữ lớn màu trắng như tuyết rất bắt mắt, chẳng qua Ngụy Lam vẫn không thể thấy rõ nội dung chữ màu trắng, Hách Lâm vào đấy để mua cái gì?
Sau khi ăn đồ trong hộp, trạng thái của Hách Lâm nhìn tốt hơn một chút, hắn đỡ xe nghỉ ngơi một chút, đợi thân thể có thể đứng thẳng mới mở cửa xe. Cửa xe mở ra, Hách Lâm lại không ngồi vào, cứ đứng yên như vậy.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? "Ngụy Lam không ngừng chuyển đổi tạm dừng và phát lại, hình ảnh vẫn không nhúc nhích, thời gian ghi lại video cũng không thay đổi, hệ thống giám sát bị hỏng? Không thể trùng hợp như vậy.
Đầu ngón tay thon dài gõ bàn phím, giống như bị động tác gõ của cậu chấn động, hình ảnh trên màn hình đột nhiên run lên, Ngụy Lam giơ tay lên lung tung lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cậu biết, cậu phát hiện quá muộn, trên vách tường khảm mấy chục màn hình, không biết từ khi nào, đều đã biến thành cùng một hình ảnh, họ chỉ nhìn chằm chằm vào một màn hình, không chú ý tới các màn hình khác đã thay đổi khi nào.
Trong phòng có chút lạnh, gió lạnh thổi ra từ điều hòa trung ương thổi vào mũi, làm cho người ta không khỏi rùng mình, Ngụy Lam chà xát cánh tay nổi da gà. Ánh đèn nhợt nhạt, không có cảm giác phát sáng hay sưởi ấm, thậm chí làm cho người ta hoài nghi chính ánh đèn nhợt nhạt này kéo thấp nhiệt độ trong phòng, một tia tức giận cũng không có.
Hình Trình đi WC đã lâu vẫn chưa quay lại. Mấy chục màn hình đều đứng yên trong khoảnh khắc Hách Lâm mở cửa xe, giống như bình yên trước cơn bão, Ngụy Lam lại sinh ra một loại trốn tránh muốn dời tầm mắt khỏi nó.
Anh ta... Có phải anh đã di chuyển không?
Ngụy Lam không chắc là mình hoa mắt, hay là thật sự phát sinh, Hách Lâm trong hình ảnh di chuyển! Đây không phải là ảo giác, con số thời gian vẫn không nhảy, nhưng Hách Lâm lại quay mặt lại, anh ta không nhìn cửa xe nữa, mà là nhìn về phía camera.
Không, chính xác mà nói anh ta đang nhìn mình ở đầu kia của màn hình! Nhận thức này làm cho da đầu Ngụy Lam nổ tung, rõ ràng trong màn hình không thấy rõ mặt của Hách Lâm, nhưng cậu thật sự cảm nhận được tầm mắt lạnh như băng.
Sau một âm thanh chói tai của dòng điện chói tai, toàn bộ màn hình lóe lên vài cái rồi chìm vào bóng tối, toàn bộ vách tường đen kịt giống như bị lỗ đen nuốt chửng. Ngụy Lam lui về phía sau, sau lưng đụng phải cánh cửa cứng rắn, cậu không đóng cửa, Hình Trình cũng không đóng cửa, là ai đóng cửa?
Rắc rắc một tiếng vang nhẹ, Ngụy Lam mừng thầm vì bi kịch chỉ xảy ra trong phim kinh dị đã không xảy ra, cánh cửa có thể mở ra, trái tim treo lơ lửng buông xuống. Nói không chừng chỉ là cậu thao tác sai lầm, không cẩn thận tắt ở chỗ nào, vẫn nên đi tìm Hình Trình để giải quyết, tên này cũng quá khoa trương, coi như là kích thước lớn, lâu như vậy cũng nên xong việc.
Trong hành lang ánh sáng lờ mờ, không khí nóng lạnh luân phiên xoay chuyển, làn da khi lạnh khi nóng bị kích thích đến ngứa ngáy, ngay cả trái tim cũng có chút hoảng hốt, Ngụy Lam gãi gãi da cánh tay từng bước đi về phía phòng vệ sinh.
"Ai?" Đi nhầm? Không, không thể. Ngụy Lam mờ mịt đứng trước một bức tường trắng, cậu nhớ rõ nơi này hẳn là có một góc, góc cuối chính là phòng vệ sinh, nhưng vách tường trước mắt cũng là hàng thật giá thật, xúc cảm lạnh lẽo thô ráp trong lòng bàn tay không phải gạt người.
Ngoại trừ con đường đi tới, cũng chỉ còn lại một hành lang bên phải, đó là hành lang dẫn tới cửa chính. Bên ngoài tấm cửa kính trong suốt cũng tối đen không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, giống như ma xui quỷ khiến, Ngụy Lam cất bước chậm rãi đi về phía cửa kính, dường như nơi đó có tồn tại cực kỳ hấp dẫn, hấp dẫn cậu từng bước tới gần.
Đừng qua đó...
Giống như có một âm thanh ở bên tai lo lắng gọi bên tai cậu, nhưng Ngụy Lam lại ngơ ngác không nghe thấy, cậu muốn đi qua, mong muốn này không thể kiểm soát được, bên kia cửa là thế giới cậu muốn.
Không thể qua đó!
Thanh âm ngăn cản cậu tiếp tục đi tới trở nên sắc bén, thanh âm kia cũng không phải truyền đến từ bên tai, mà đi thẳng vào trái tim, giống như cái dùi đâm đến đau lòng, đáng tiếc, tỉnh lại chỉ một chút, Ngụy Lam vẫn không khống chế được mà đi về phía cửa thủy tinh, đẩy nó ra, đi ra ngoài.
Nơi này là chỗ nào? Không khí ngột ngạt khiến cho trong đầu có chút hỗn loạn, Ngụy Lam rất tùy ý ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khổng lồ trên đỉnh đầu màu xanh nền trắng, không cảm thấy có chỗ nào không ổn. Tim đập rất chậm, hô hấp cũng nặng nề, thật mệt mỏi, thật vất vả.
Mở hộp trong tay ra, mép hộp giấy sắc bén cắt đứt ngón tay, may mắn miệng vết thương không sâu, chỉ chảy ra một chút tơ máu, Ngụy Lam không để ý tới miệng vết thương, lột ra viên thuốc màu trắng ném vào trong miệng. Nước đâu? Đúng rồi, nước ở trong xe.
Chiếc Jaguar màu xanh biếc phản chiếu ánh sáng yếu ớt, cảm giác nặng nề của cửa xe làm cho người ta cảm thấy rất vui sướng, mở chai nước ra, Ngụy Lam ngửa đầu rót xuống vài ngụm nước lạnh nuốt hết viên thuốc, dược vật có hiệu quả rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Ngụy Lam đã cảm thấy thân thể thoải mái một chút, cảm quan cũng trở nên nhạy bén hơn.
Luôn cảm thấy có ai đang trốn ở một góc không biết nhìn trộm, từ vừa rồi trở đi, loại tầm mắt này luôn tồn tại ở bên cạnh, là nơi nào đây? Ngụy Lam sững sờ nhìn chằm chằm đường phố trống rỗng, ai cũng không có, tầm mắt rốt cuộc đến từ đâu? Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy camera giám sát ở xa xa, mơ hồ có thể thấy được điểm sáng màu đỏ phát ra từ camera.
A, thì ra là camera mà, những cảnh sát giao thông kia thật đúng là nhàn rỗi, khó trách có thời gian dán giấy tờ khắp nơi. Không để ý tới tầm mắt gây phiền nhiễu nữa, Ngụy Lam ngồi vào trong xe, hít sâu vài hơi khí hơi lạnh buổi sáng, lái xe chạy trên đường phố vắng vẻ.
Khúc cua quen thuộc, mỗi ngày đều đi ngang qua, theo bản năng xoay vô lăng vẽ ra vòng cung hoàn mỹ, sau đó chính là đoạn đường rộng thẳng tắp, hết thảy đều nhẹ nhàng quen thuộc.
Ngụy Lam đắc ý ngâm nga, giai điệu xa lạ phát ra từ trong miệng, bất luận là thanh tuyến hay giai điệu, đều tràn ngập cảm giác bất hòa mãnh liệt, thanh âm của mình là như vậy sao? Nó giống như ... Có gì đó không đúng.
Mở miệng ra, rung động cổ họng, muốn để mình lần nữa phát ra âm thanh, lại phát hiện cổ họng khô khàn đến đau nhức, đừng nói lên tiếng, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn. Cơn buồn ngủ ập đến, Ngụy Lam buộc mình phải lắc lắc đầu bảo trì tỉnh táo, một cú lắc này lại hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời cũng phát hiện được tình hình của mình tồi tệ đến mức nào.
Đầu vẫn mơ màng, lồng ngực như bị tảng đá nặng đè lên, hô hấp yếu ớt, trái tim đạp yếu ớt, hơn nữa càng ngày càng yếu. Như vậy sẽ xảy ra chuyện! Trước hết phải dừng xe sang một bên.
Tình huống này có vẻ quen thuộc, Ngụy Lam thử xoay vô lăng, lại phát hiện hai tay yếu đến mức nâng lên cũng gian nan, dù cậu cắn răng dùng hết sức, vô lăng vẫn bất động, cậu ngay cả hàm răng cũng không cách nào khép lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cánh tay buông xuống chạm vào điện thoại di động đặt trong ô, tiến bộ khoa học kỹ thuật phát triển của thời đại hóa ra là chuyện khiến người ta vui vẻ như vậy, nút bấm màn hình cảm ứng không cần tốn bao nhiêu sức là có thể ấn xuống, Ngụy Lam không khỏi cười thành tiếng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu ngạc nhiên phát hiện, mình sống lâu như vậy, làm cảnh sát lâu như vậy, lần đầu tiên ý thức được số điện thoại báo cảnh sát và số điện thoại cấp cứu lại ngắn như vậy, có lẽ để thuận tiện cho việc quay số nhanh.
Điện thoại kết nối, giọng nói ngọt ngào của tổng đài làm cho người ta an tâm, Ngụy Lam há miệng, nặn ra một ít tiếng vang quái dị ha ha, một chữ cũng không nói ra, tổng đài viên không được đáp lại cúp điện thoại, không gian kín mít trở về yên tĩnh, loại cảm giác này, làm cho người ta tuyệt vọng.
Không thể nói, không thể nhúc nhích, cũng dần dần không nhìn và nghe rõ ràng, thật sự chỉ muốn cứ như vậy mà ngủ.
Trong yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại thanh thúy đột ngột vang lên, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động đen kịt, cũng không hiển thị có điện thoại gọi đến, là ở đâu vang lên? Nhạc chuông này quen quá.
Tỉnh dậy đi, quay lại đi.
Là ai đang nói chuyện?
Không thể ngủ!
Âm thanh kia, lại một lần nữa ngang ngược xông vào trong đầu, nương theo không khí mát lạnh quen thuộc, quấn chặt lấy cơ thể mất đi tri giác của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phân tích tính cách vô trách nhiệm 2
A Điệt: 66+44 bằng bao nhiêu?
Doãn Hàng: Anh bị thiểu năng trí tuệ à? Vấn đề não tàn như vậy cũng lấy ra hỏi? Anh có coi tôi là một thằng ngốc không? Không phải là 100 sao, kẻ ngốc đều sẽ tính.
Lữ Duy: Câu hỏi này không thể đơn giản như bề ngoài, nhất định là có bẫy, tôi từ chối trả lời.
Lưu An: A, thiểu năng trí tuệ.
Trần Diễm Hoa: Là 110, phải không? Đây là một đề toán học bình thường hay một câu hack não? 110, phải không?
Ngụy Lam: Hả? Tất nhiên là 100.
Tiếu Tử Hiền: (Yên lặng lấy máy tính ra mặt không chút thay đổi đưa cho A Điệt. )