Edit: Hương

Cậu không giải thích mục đích tới đây, cũng không phải là vì tìm hiểu nơi này có bán loại thuốc này hay không, mà là muốn biết hiệu thuốc có muốn giấu sự tồn tại của loại thuốc này hay không. Phản ứng của nhân viên cửa hàng khiến Ngụy Lam rất hài lòng, bọn họ quả nhiên đang che giấu, điều này đủ để chứng minh Cyclochlorobencaine là một loại thuốc cấm.

"Cho tôi xem danh sách cung cấp." Ngụy Lam cất căn cước đi, chỉ chỉ hộp thuốc nhỏ màu trắng, "Danh sách cung cấp loại thuốc này. ”

"Chúng tôi không có danh sách cung cấp thuốc này." Trả lời Ngụy Lam không còn là cô gái phục vụ nữa, mà là người đàn ông vẫn ngồi ở phía sau quầy đi tới trước mặt Ngụy Lam, "Đây là thuốc trong viện dưỡng lão Mai Giang chuyên cung cấp, không bán ra bên ngoài, nhân viên cửa hàng không biết cũng là rất bình thường, tôi là quản lý cửa hàng ở đây. ”

Ngụy Lam cười vỗ vỗ bả vai chủ tiệm kia, "Ông anh đừng khẩn trương, tôi thật sự đến mua thuốc, nhưng câu nói này của anh làm tôi cảm thấy lạ, không bán ra bên ngoài, vậy vì sao bạn của tôi có thể mua được ở chỗ này. ”

Quản lý cửa hàng nhìn chằm chằm vào hai mắt trong trẻo của Ngụy Lam một hồi lâu, lại bật cười, "Anh không phải là người biết nói dối, đừng bịa ra, thuốc này quả thật không bán ra ngoài, nếu bạn của anh thật sự đề nghị anh dùng loại thuốc này, khẳng định sẽ không cho anh tới nơi này, mà là nên đề nghị anh đến viện dưỡng lão Mai Giang tiến hành chẩn đoán. Tôi ở đây là điểm bán hàng, thuốc có sẵn, sẽ không được bán cho những người không có hồ sơ thăm khám. ”

"Được rồi. "Ngụy Lam thản nhiên thừa nhận sự thật mình nói dối, "Nếu ông anh nói chuyện như vậy, vậy tôi cũng không nói nhảm nữa, Hách Lâm người này anh biết chứ? ”

"Đương nhiên biết, hắn cũng tới nơi này lấy thuốc. ”

"Biết là tốt rồi. "Ngụy Lam cầm lấy hộp thuốc giơ lên trước mặt chủ tiệm, "Hộp thuốc này chính là hộp thuốc Hách Lâm đã lấy ở đây sáng nay, tôi nhìn thấy trong hồ sơ giám sát thấy hắn vứt hộp thuốc vào bụi cây bên cạnh, nên tiện tay nhặt về. ”

"Hồ sơ giám sát? Có chuyện gì vậy? "Chủ tiệm nhạy bén phát hiện ra vấn đề, cảnh sát sẽ không rảnh rỗi không có việc gì đi xem camera giám sát để giải sầu.

Ngụy Lam trịnh trọng gật gật đầu, "Hắn vừa mới chết sáng nay, không lâu sau khi rời khỏi đây. Giám định pháp ý xác nhận rằng hắn ta chết do suy nội tạng, chúng tôi nghi ngờ dị ứng thuốc hoặc ngộ độc thuốc, tôi hy vọng anh có thể hợp tác điều tra, cung cấp thuốc cho chúng tôi để xét nghiệm, những thứ khác tôi sẽ đến Viện dưỡng lão Mai Giang. ”

"Chúng tôi cần hỗ trợ riêng hay làm theo thủ tục pháp lý? ", chủ cửa hàng vẫn bình tĩnh hỏi.

"Thật xin lỗi. "Ngụy Lam nhún vai, bày ra vẻ mặt bất lực, "Xét thấy thái độ không hợp tác trước đó của cửa hàng, tôi quyết định đi theo thủ tục pháp lý, mời anh cung cấp mẫu thuốc, và chờ thông báo để tiến hành hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào. ”

Sự phát triển này là điều Ngụy Lam muốn, nếu như chủ cửa hàng hoàn toàn phối hợp, cho dù gian trá, cậu cũng không tiện ép buộc đối phương làm bất cứ điều gì, nhưng lúc đầu thái độ che giấu của cửa hàng đã cho cậu cái cớ tùy thời xin cưỡng chế điều tra, đối với việc điều tra mà nói là hoàn toàn có lợi.

Bây giờ, cậu bức thiết muốn có được kết quả kiểm tra thuốc, để chứng thực suy đoán của mình, cho dù nguyên nhân tử vong không phải do thuốc gây ra, thì những viên thuốc giống như ba viên thuốc này cũng sẽ bị liệt vào danh sách thuốc cấm, thuận tiện mò mẫm để bắt được những thương nhân bất hợp pháp coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Hành lang dẫn đến phòng nghiên cứu pháp y tràn ngập tử khí đặc trưng của thi thể, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, miếng dán kháng khuẩn dán lên da vừa ngứa vừa ẩm ướt.

Ngụy Lam đối diện với ánh mắt đang làm xét nghiệm của Từ Tân, ai cũng không nói gì, Lữ Duy ngồi bên tường sắc mặt rất khó coi, nửa sống nửa chết thở hổn hển.

Vết mổ ở bụng thi thể còn chưa khâu lại, nội tạng đen lộ ra trong không khí, da thịt vết mổ nhìn coi như tươi mới, nội tạng giống như đặt sắp thối rữa, túi dạ dày bị rạch ra lộn ra ngoài, lộ ra một khối niêm mạc mưng mủ. Tất cả những chuyện này nhìn đều vô cùng quái dị, trong đầu Ngụy Lam không hiểu sao hiện ra một từ——lây nhiễm!

Uống thuốc lâu như vậy sẽ không xảy ra dị ứng, theo lời của quản lý cửa hàng có thể phán đoán, Hách Lâm là khách quen của hiệu thuốc kia, nếu dị ứng đã sớm dị ứng rồi. Nhưng ngộ độc thuốc quả thật sẽ dẫn đến suy nội tạng, dùng một loại thuốc nào đó trong thời gian dài, dẫn đến các thành phần có hại lắng đọng trong nội tạng không thể chuyển hóa, biểu hiện nhiều nhất là suy gan và thận, điểm này ngược lại có thể trùng khớp với kết quả khám nghiệm tử thi, nhưng điều này không giải thích được nguyên nhân nội tạng thối rữa sớm hơn da.

Thông qua máu, thuốc đầu tiên đến các cơ quan nội tạng khác nhau, cuối cùng mới có thể đến bề mặt cơ thể, vì vậy các cơ quan nội tạng là nơi đầu tiên bị ăn mòn, lý do thối rữa của trong và ngoài thi thể cũng hợp lý, cho nên, ý nghĩ ‘lây nhiễm’ trong lòng Ngụy Lam càng thêm sống động.

"Trong máu chưa một lượng ma túy, nhưng không tìm thấy dấu vết tiêm vào tĩnh mạch, nên loại trừ khả năng tiêm thuốc. Ngược lại, hàm lượng ma túy trong thức ăn còn sót lại trong dạ dày tương đối cao, còn có thành phần thuốc an thần, hẳn là do dùng thuốc tâm thần." Từ Tân đưa tờ báo cáo đã in xong cho Ngụy Lam, "Dùng thuốc an thần lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sự trao đổi chất của gan, dùng quá nhiều có thể dẫn đến suy gan. ”

"Suy kiệt không có nghĩa là thối rữa.” Ngụy Lam bình tĩnh nói.

Từ Tân mím môi, vẻ mặt vui vẻ nhìn Ngụy Lam, "Không sai, thứ anh ta uống chỉ là hỗn hợp thuốc bất hợp pháp bình thường, an thần và thuốc gây mê, không đến mức dẫn đến thối rữa, thối rữa còn do nguyên nhân khác, vậy không phải tôi có thể làm rõ. ”

Chẳng lẽ... Không phải do con người gây ra sao?

Ngụy Lam bị nghi vấn nảy sinh của mình dọa sợ, có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện lạ, khiến cậu không khỏi nghĩ theo hướng kỳ quái, "Thật sự chỉ có thuốc an thần và thành phần thuốc gây mê sao? ”

"Đúng vậy. ”

"Giúp tôi một việc được không? "Ngụy Lam hỏi người cũng không tính là quen này, nếu là chú Cát Cát Chí Văn, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu rất kỳ quái của cậu, hiện tại đột nhiên lại đổi thành người khác, cậu không xác định đối phương có nguyện ý phối hợp với ý tưởng kỳ lạ của cậu hay không.

Từ Tân từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười cà lơ phất phơ, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy lắm, cũng may hắn là một tên không sợ phiền toái, luôn tò mò về những điều mới mẻ, "Giúp gì? Nói cho tôi biết đi. ”

"Lấy hai mô biểu bì và một mô gan, một trong số đó được đặt riêng biệt, một lớp biểu bì khác được đặt với gan, hai thùng chứa được đặt trong cùng một môi trường nhiệt độ và độ ẩm, sau 24 giờ cho tôi biết kết quả thối rữa. ”

"Chậc chậc. "Từ Tân nhíu mày líu lưỡi, nhìn chằm chằm Ngụy Lam hai mắt tỏa ra sự hưng phấn, người trước mắt này tương đối thú vị, yêu cầu này cũng không phải là thí nghiệm thông thường sẽ làm, huống chi là đưa vào trong hồ sơ, nhưng ý nghĩ này thú vị đến mức khiến người ta tim đập thình thịch, hắn không chút do dự đáp ứng, "Không có vấn đề gì, ngày mai sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng. ” ( truyện trên app T𝕪T )

Lý do muốn thực hiện thí nghiệm này, không ai nói thêm bất cứ điều gì. Ngụy Lam dìu Lữ Duy lảo đảo trở lại văn phòng đội hình sự số 1, dọc theo đường đi nghe được nhiều nhất chính là Lữ Duy oán giận —— tên kia chính là biến thái! Về phần Từ Tân biến thái như thế nào, Ngụy Lam không có hứng thú muốn biết, khẳng định không phải là sự tích dễ chịu gì.

"Ngụy ca, anh đã trở lại chưa? "Doãn Hàng người chưa tới tiếng đã đến trước, sau khi nhìn thấy Lữ Duy nửa sống nửa chết, những lời vốn muốn nói đều quên sạch sẽ, vẻ mặt lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lữ Duy, "Tiểu Duy làm sao vậy? ”

Ngụy Lam cười hắc hắc, cậu cũng không nghĩ tới một cuộc giải phẫu là có thể dọa Lữ Duy thành như vậy, "Không có chuyện gì lớn, xem giải phẫu thi thể bị dọa, khách sạn quốc tế NC xử lý thế nào rồi? ”

"Gần đó đưa đến phòng nghiên cứu pháp y của trường y, khám nghiệm tử thi cxác định nguyên nhân tử vong là do chết đuối, sau gáy có dấu vết bị đè nén, định tính là giết người, vụ án kia đội số 2 đã tiếp quản, vì vậy chúng ta không cần quản. "Trong lời nói của Doãn Hàng mang theo một tia không tình nguyện, chỉ sợ ở chỗ đội trưởng đội 2 Dương Lập Minh đã chịu thiệt, lão hồ ly Dương Lập Minh kia thích đối nghịch với đội 1 cũng không phải ngày một ngày hai, "Loại án mạng bình thường này hắn thích xử lý thì để anh ta xử lý đi, chúng ta càng thoải mái. ”

"Có người nguyện ý thay chúng ta làm việc, đây là chuyện tốt. "Ngụy Lam trấn an Doãn Hàng, gần đây quá nhiều phiền toái, bớt được một viêcj thì bớt, "Lưu An đâu? ”

"Đến bộ phận hộ tịch rồi, thân phận nữ nạn nhân tử vong trong vụ tai nạn giao thông vẫn chưa được điều tra rõ ràng, vụ án gần đây sao lại khó xử lý như vậy? ”

Nghe được sự buồn bực trong giọng nói của Doãn Hàng, Ngụy Lam không nói gì nữa, đâu chỉ là Doãn Hàng cảm thấy buồn bực, ai trong phòng cũng cảm thấy buồn bực, chuyện kỳ lạ lần lượt hết chuyện này đến chuyện khác, đừng nói phá án, tài liệu lập án cũng không biết phải viết như thế nào, dù có viết thì đọc xong ai sẽ tin.

"Nếu Tiếu đội trở về thì tốt rồi. ”

Không biết là ai vô tình nói ra, khiến không khí trong phòng làm việc trở nên đông cứng, đề tài này giống như một quả bom, không thể giẫm lên, trái tim Ngụy Lam bị những lời nói giống như băng trùy đâm đến đau đớn, cậu làm sao không hy vọng Tiếu Tử Hiền nhanh chóng trở về, không chỉ là nhu cầu công việc, mà còn vì an ủi nội tâm, nếu Tiếu Tử Hiền trở lại, cậu có thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi trong lòng.

"Tôi đi... Gặp Tiếu đội. ”

Bỏ lại một câu, Ngụy Lam lao ra khỏi cửa như trốn tránh, cậu không muốn nhìn, cũng không muốn suy đoán những người khác sẽ lộ ra biểu tình như thế nào. Lười thay quần áo, lười mượn xe, cậu mặc đồng phục lái xe cảnh sát đến bệnh viện, thu hút vô số ánh mắt nghi ngờ. Lòng người chính là như thế, thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, vừa đậu xe xong, đã có túm năm tụm ba người đi đường vây quanh bên cạnh xe cảnh sát, tùy tiện suy đoán cảnh sát đến bệnh viện có phải muốn bắt một bác sĩ xấu không hay không.

Ngụy Lam lễ phép chào hỏi người vây xem, không để ý lời đồn nhảm, đi thẳng đến phòng bệnh của Tiếu Tử Hiền, không khí nơi này tựa như người nằm trên giường vậy, làm cho người ta không hiểu sao thấy an tâm.

Chuyến thăm này, không có lời phàn nàn nào, cũng không kể chuyện như nói chuyện phiếm, tất cả đều thực hiện trong im lặng, xoa bóp cơ bắp, sau đó là lau chùi, Ngụy Lam cũng không ngại bẩn, khăn mặt vừa mới lau mặt cho Tiếu Tử Hiền trực tiếp cầm lên lau đi mồ hôi đầy đầu mình, sau đó nghiêng người nằm trên giường trống bên cạnh, cứ như vậy yên tĩnh nhìn, nhìn sườn mặt yên tĩnh ngủ ở đối diện.

Mấy ngày không ngủ ngon, Ngụy Lam ngáp một cái thật lớn, nước mắt chảy ra từng chút từng chút xẹt qua hai má, như ngón tay khẽ vuốt ve, có chút ngứa ngáy.

"Tôi nên... Làm như thế nào để mới tốt đây..."

Từng chữ đều được bao phủ trong cơn buồn ngủ nồng đậm, trả lời cậu là từng đám sương mù ngưng tụ từ trong hư không, sương mù ngưng tụ thành hình người, thật cẩn thận tựa vào sau lưng Ngụy Lam, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play