Editor: TTTN

Các bạn cùng lớp ngồi cạnh cửa sổ thường trở thành những chiếc micro -"Bạn nào đó, thầy cô giáo đang gọi bạn" "Bạn nào đó, có người đang tìm"...

Hứa Nguyện sững sờ một hai giây, trong lòng buồn cười, tự hỏi sao có người thật sự tên là "Trác Nhất Hàng".

Chẳng lẽ cha mẹ cậu ta đều là người mê võ hiệp, muốn con mình hành hiệp trượng nghĩa phiêu bạt giang hồ?

Đồng thời, vừa quay đầu lại từ trong trí nhớ liếc nhìn một đám nam sinh ở cuối phòng học, dứt khoát nói: "Trác Nhất Hàng có người tìm!"

Trong phút chốc, lớp học yên tĩnh đến mức không một tiếng động, Hứa Nguyện luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.

Mãi đến khi nam sinh cao, gầy, đẹp trai đứng dậy, giọng nói bình thản nói ra một câu, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cậu ta nói: "Tôi tên là Tả Vu Hàng."

Bạn cùng bàn bên cạnh híp mắt cười, đặt tay lên vai Hứa Nguyện: "Ha ha ha... Ba chữ 'Tả Vu Hàng', sao cậu lại nghe thành 'Trác Nhất Hàng' được."

"..."

Hứa Nguyện khẽ cắn môi dưới, nghe người bên cạnh nhỏ giọng, mặc dù cô biết bọn họ không có ác ý, nhưng sự xấu hổ vẫn chiếm hơn nửa trái tim cô.

Sau đó mấy tuần tiếp theo, mỗi khi Hứa Nguyện và đám nam sinh trong lớp gặp nhau, sẽ luôn có một vài người trong số họ thích cố tình gọi Tả Vu Hàng là "Trác Nhất Hàng" trước mặt cô.

Mà Hứa Nguyện nghe bọn họ đùa giỡn, tự nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ cong mắt cười cười.

*

"Cộc cộc."

Vào mùa thu, Nam Thành vẫn còn nóng. Trong lớp bật điều hòa, cửa sổ đóng chặt.

Giờ ra chơi trong lớp rất ồn ào, nhưng vì Hứa Nguyện đang ngồi cạnh cửa sổ nên cô vẫn nghe thấy rõ ràng có người gõ cửa sổ.

Cô kéo suy nghĩ của mình ra khỏi trang giấy, nghiêng đầu nhìn lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người nọ.

Thiếu niên đứng dựa vào tường, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, nắng rơi trên vai tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hứa Nguyện nhìn nhiều hai giây, cô phát hiện làn da của cậu ta trắng mịn hơn hầu hết các cô gái, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan không chê vào đâu được.

Cô nghĩ, một số người được Thượng Đế thiên vị... Làm người ta hâm mộ.

Mở cửa sổ, Hứa Nguyện hỏi: "Sao thế?"

"Ặc……"

Tả Vu Hàng nhất thời quên mất tân giáo viên chủ nhiệm mới họ gì, cậu ta dừng một chút, gãi gãi sau đầu nói: "Chủ nhiệm lớp tìm cậu."

Thấy bộ dáng cậu ta rất vội không nghĩ ra được, không hiểu ra sao có chút đáng yêu, Hứa Nguyên cong môi cười nhạt, nói: "Được, cám ơn."

"À!"

Bất ngờ, thiếu niên thò tay qua cửa sổ ấn vào vai cô rồi rụt lại như điện giật, vẻ mặt Hứa Nguyện mờ mịt.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Tả Vu Hàng hỏi: "Cậu có... Biết tên tôi không?"

Khi đó, tia sáng vỡ vụn tình cờ rơi xuống khóe miệng cô, lúm đồng tiền hiện ra ý cười dịu dàng tốt đẹp.

"Tả Vu Hàng, tôi nhớ được."

Cậu ta cũng hơi nhếch khóe miệng, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trong veo sạch sẽ.

"Cậu là Hứa Nguyện, tôi cũng nhớ."

Vào lúc đó, Hứa Nguyện nghĩ, nam sinh ít nói trong lời đồn đại này trông không lạnh lùng cho lắm.

*

Hầu hết các cô gái lần đầu tiên sống ở trường cấp ba, cuộc sống tập thể rất mới lạ, sau khi bị dì ký túc xá kiểm tra bất ngờ hàng đêm, vài người đều lặng lẽ ngồi dậy, bắt đầu trò chuyện bát quái.

Một đêm nọ, khi đang nói chuyện về chủ đề nhạy cảm “Yêu sớm”, một người chị em tin tức linh thông ngay lập tức chỉ ra mấy đôi học cùng khóa.

Lại có người chia sẻ bát quái mình nghe được không giữ lại chút nào.

"Ồ, hoá ra Tả Vu Hàng lớp chúng ta đã từng hẹn hò với Vệ Ngưng?"

"Đúng vậy, trước kia còn là cặp có chiều cao chênh lệch dễ thương nhất trường chúng ta! Tiếc là chia tay!"

Đêm đó hiếm khi Hứa Nguyện không đi ngủ sớm, lại nghe bọn họ bàn tán xôn xao.

Cô ngẫm nghĩ, hóa ra cô gái tóc ngắn có đôi mắt phượng đỏ xinh đẹp ở lớp bên cạnh chính là mối tình đầu của Tả Vũ Hàng...

Hứa Nguyện trở mình trên giường, không buồn ngủ, cô tiếp tục nghĩ: Hình như cô ấy là cô gái bên cửa sổ nhờ cô gọi Tả Vu Hàng ra ngoài ngày hôm đó.

*

Tuần thứ hai sau kỳ thi hàng tháng, giáo viên các bộ môn đều nóng lòng phát bài thi xuống.

Tả Vu Hàng đang thay giáo viên tiếng Anh phát bài thi, mà đúng lúc Hứa Nguyện nằm ​​trên bàn vì lý do cơ thể, vùi mặt vào cánh tay.

Cậu tiến lại gần, xếp chồng bài kiểm tra đặt vào chỗ trống trên bàn cô, vừa định rời đi thì thấy trên đầu nho nhỏ của cô gái có vài sợi tóc xoăn không nghe lời vểnh lên.

Tả Vu Hàng lúc ấy cũng không biết mình bị làm sao, kỳ quái khom người xuống, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Ánh hoàng hôn trên bầu trời đẹp đến lạ thường, tất cả mọi người đều chỉ chăm chú vào điểm số của mình, trong phòng học ồn ào không ai để ý đến động tĩnh ở đây.

Đương nhiên, không ai nhìn thấy Hứa Nguyện khẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta, hai mắt ướt át, khuôn mặt ửng hồng, thấp giọng ừ một tiếng.

Tả Vu Hàng giữ tư thế khom người gần mười giây, hai người cách nhau rất gần, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng một vệt hồng nhạt trên gò má trắng nõn của cô gái, trong mắt cô có chút kinh hoảng và luống cuống.

Cậu nghĩ, cô ấy giống như một chú nai con gặp phải thợ săn.

Tả Vu Hàng gật đầu, đứng thẳng dậy, sắc mặt bình tĩnh bước đi.

Chỉ là tiếng "ừm" mềm mại kia vẫn quanh quẩn ở đầu óc, giống như một chiếc lông vũ qua lại trong lòng, ngứa ngáy.

Cuộc sống học tập của lớp mười một rất căng thẳng, không nhẹ nhàng hơn lớp mười hai bao nhiêu, nhưng trôi qua rất phong phú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play