Editor: TTTN

Ngoại hình của Lâm Thâm Thâm không thay đổi nhiều.

Hứa Nguyện còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên cô gặp cô ấy vào đầu năm học, hình như cũng là dáng vẻ này.

Hai người gặp nhau lần đầu ở ký túc xá, cô gái có nụ cười rạng rỡ thoải mái tự giới thiệu mình với Hứa Nguyện.

Thời gian trôi nhanh, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đến một trường đại học ở Bắc Kinh, trong thời gian học đại học, hai người chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại di động rồi không gặp lại nhau.

"Đã lâu không gặp, Thâm Thâm."

Nhìn chiếc váy của cô ấy, Hứa Nguyện lại nghĩ tới bức ảnh đặt ở phía ngoài, trong lòng cô hiểu, hôm nay cô ấy đến làm phù dâu.

"Đã lâu không gặp."

Cô ấy cũng mỉm cười, làm như có chút do dự, chậm rãi nói: "Vệ Ngưng cô ấy... Biết cậu đã đến, muốn gặp cậu trước khi hôn lễ bắt đầu."

Lâm Thâm Thâm chỉ biết rằng 5 năm trước, Tả Vu Hàng và Hứa Nguyện đã bàn đến chuyện kết hôn thì đột nhiên xảy ra chuyện, làm rối loạn cuộc sống của ba người họ.

Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lâm Thâm Thâm cũng không biết. Sau đó, bởi vì Tả Vu Hàng nghiêm cấm bất không được ai nhắc đến nữa, cô ấy không có cách nào biết được toàn bộ câu chuyện.

Hứa Nguyện đứng đó một lúc lâu không trả lời, nhưng nếu đến gần, Lâm Thâm Thâm chắc chắn sẽ nhận thấy cơ thể cô khẽ run lên, tay trái nắm chặt quai túi, đầu ngón tay trắng bệch.

Ngay khi cô ấy nghĩ Hứa Nguyện sẽ không đồng ý, muốn nhả ra từ bỏ, người đối diện đột nhiên nở nụ cười tự nhiên.

"Được, dẫn tôi đi gặp cậu ấy."

Đến cũng đã đến rồi, chung quy vẫn phải nói cho rõ ràng.

***

Sau khi Lâm Thâm Thâm rời đi, trong phòng nghỉ khôi phục yên tĩnh.

Thế nhưng Hứa Nguyện rõ ràng, ẩn sau sự yên tĩnh này cất giấu cái gì...

Cô khẽ liếc nhìn khung cảnh xung quanh, trên bàn trang điểm có một tấm ảnh rất lớn, hai người tựa sát vào nhau nở nụ cười rạng rỡ.

Nhìn tấm ảnh này, lòng cô cũng không đau đớn như vậy, hóa ra thời gian thật sự có thể xóa đi vết sẹo, xoa dịu sự không cam lòng trong lòng cô.

“Hứa Nguyện, tôi còn tưởng cậu sẽ không quay lại.” Vệ Ngưng ngồi trước gương trang điểm, nghịch cây chì kẻ lông mày trong tay.

"Tôi càng không có nghĩ tới, cậu thật có dũng khí tới đây."

“Tại sao tôi không thể trở về?” Hứa Nguyện cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại cô ấy.

Khi đó, cô không còn cách nào khác là phải ra đi dưới sự nghi ngờ của mọi người, sau đó, cô thường xuyên suy sụp mất ngủ vào nửa đêm.

Cô cũng biết vụ việc đó có liên quan đến người phụ nữ trước mặt mình.

Nhưng tất cả mọi người, dường như ai cũng là người bị hại.

"Cậu hôm nay tới tìm tôi, có chuyện gì không?"

Thiệp cưới do Vệ Ngưng gửi cho cô, với tư thế của kẻ thắng cuộc.

"Cậu thua, Hứa Nguyện, cậu vẫn thua."

"Nhưng tôi chưa bao giờ muốn cùng cậu so thắng thua."

Hứa Nguyện khẽ nhíu lông mày, bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang từng bước đi về phía mình, ánh mắt kiên định: “Anh ấy không quên được cậu, cậu cần gì phải so đo với tôi?”

Khi Hứa Nguyện biết được những chuyện xưa trong quá khứ, cũng rất rõ ràng rằng dấu vết mà Vệ Ngưng để lại trong trái tim của Tả Vu Hàng, cũng khó có thể xóa khỏi đời này.

Vệ Ngưng ngẩng đầu, cao ngạo giống như miệt thị chúng sinh: "Vốn là đồ của tôi, tôi chỉ một lần nữa cầm về mà thôi."

“Vệ Ngưng.” Hứa Nguyện nhìn cô ấy, trong mắt lộ vẻ bi thương: “Cậu thật sự yêu anh ấy sao?”

Nếu đã yêu, lúc trước sao có thể vứt bỏ?

“A.” Vệ Ngưng cười lạnh một tiếng, đi đến cách cô một bước, trên mặt không có vui vẻ cô dâu nên có, trong mắt tràn đầy bi ai.

"Cậu cũng biết, người năm đó xảy ra chuyện, vốn phải là cậu đấy!"

Sự cố đó đã thay đổi số phận của họ.

"Cậu... Cậu nói cái gì!"

Hứa Nguyện đột nhiên không kịp chuẩn bị lùi lại một bước, hai con ngươi chăm chú nhìn người trước mặt, nghiến răng nói: “Vệ Ngưng!''

Vệ Ngưng nhìn cô mất bình tĩnh, môi đỏ mọng cong lên, không biết là cười nhạo cô hay là chính mình.

Tại sao lại trở nên như thế này?

Có lẽ, là do lòng tham của con người!

Ngay từ lần đầu gặp mặt, bọn họ đã đi vào một quỹ đạo cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại thảm hại.

Sai lầm.

Hứa Nguyện nhớ rõ, lần đầu tiên cô biết đến cái tên "Tả Vu Hàng" là vì Vệ Ngưng.

Khởi đầu của anh và cô là vì một sai lầm.

Khi đó, Hứa Nguyện không thể ngờ rằng chàng trai mà cô gọi nhầm tên lúc đầu sẽ gắn bó với cô đến hết cuộc đời.

*

Trước khi khai giảng, "Truyền thuyết về Bạch Xà Ma Nữ" được phát sóng trên TV, người bạn thân nhất của cô ấy Lê Hiểu đã bị sự dịu dàng tao nhã của Trác Nhất Hàng làm thần hồn điên đảo, mỗi ngày cô ấy không ngừng lẩm bẩm bên tai Hứa Nguyện "Trác Nhất Hằng muôn năm" và "Trác Nhất Hàng lùn''…

Sau khi khai giảng, lớp 11 mới phân ban, Hứa Nguyện tính tình chậm chạp, không nhận ra hết học sinh mới trong lớp.

Tháng chín Nam Thành thời tiết còn chưa chuyển lạnh, trong khuôn viên đã tràn ngập hương hoa quế vàng, cô nhớ hôm đó vẫn có gió ấm lướt qua mặt, mặt trời xán lạn.

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ thường bị cướp ngồi, thứ nhất vì khung cảnh đẹp, thỉnh thoảng làm việc riêng trong tiết học Vật Lý khô khan cũng không bị chú ý.

Thứ hai là vì mùa đông, ngồi bên cửa sổ có thể nắm giữ quyền sinh tử “có mở cửa sổ hay không”.

Vận may của Hứa Nguyện luôn tốt, ví dụ như cô ấy được xếp một cặp ngồi cạnh cửa sổ, chẳng hạn như bạn cùng bàn của cô ấy không thích chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tuy nhiên, vị trí cạnh cửa sổ cũng có lúc hơi phiền toái, ví dụ như bây giờ --

Hứa Nguyện đang cúi đầu nhìn sách vật lý dày, ngón tay cầm bút viết từng công thức một lên tờ giấy nháp trắng với tốc độ cực nhanh.

Đột nhiên, một cô gái tóc ngắn với nụ cười ngượng ngùng xuất hiện ngoài cửa sổ, cô ấy nhanh chóng nói một cái tên và "cảm ơn" rồi lui về phía bên kia của hành lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play